Tiên Đạo

Chương 3: Chương 3: Nhật Nguyệt Kiếm Môn​




Chìm đắm trong kí ức mới mẻ và miên mang suy nghĩ về tương lai của mình, hắn không hề biết có người đang bước đến từ phía sau hắn. Một tiếng gọi: "Công Tử!" làm hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nhìn ra được người gọi hắn là một lão giả tuổi độ lục tuần hắn ngượng ngịu: "Lê... Lê quản gia, ngài hảo". Đôi mắt có ẩn hiện vết chân chim thể hiện sự ăn mòn theo thời gian của Lê quản gia là một chút giật mình, một chút vui mừng, ông liền nói: "Người... Người vừa chào ta sao? Xem ra bài học vừa rồi đã làm người thật sự trưởng thành, ta thật sự vui mừng cho lão gia đã khuất".

Dương Tử cười khổ thầm nghĩ: " ấn tượng của "ta" ngày xưa thật không tốt đến mức này...."

Lê quản gia nhìn hắn mỉm cười lại nói tiếp: "Trước khi lâm chung, lão gia căn dặn ta chăm nom công tử đến khi người trưởng thành, khi người thật sự đủ chính chắn dặn người đến từ đường Dương gia ta phía dưới bài vị lão gia có một lá thư để lại cho người".

Một chút thất vọng thoáng qua đôi mắt Dương Tử: "là thư sao? ta còn tưởng là bí kíp võ công gì gì đó chứ?". Mặc kệ dù suy nghĩ thế nào thì thứ cuối cùng "Cha" để lại ta cũng nên xem qua một chút.

Trong từ đường Dương gia là hàng trăm bài vị, dể dàng tìm được lá thư phía dưới bài vị của cha mình, kèm theo lá thư còn có một miếng ngọc bội nổi lên những đường vân xanh, nhìn cũng biết là mặt hàng khá quý giá.

"Chào con trai, xin lỗi vì ta không làm tròn bổn phận của mình trong khi con còn quá nhỏ. Khi con đọc được lá thư này thì chắc hẳn con đã thật sự trưởng thành và đủ chính chắn. Gia tộc ta dần suy tàn vì hậu nhân bất tài và đến đời con nếu có sụp đổ âu cũng là điều khó tránh khỏi. Nhớ khi xưa ta còn trẻ trong một lần đi buôn vô tình cứu được một nhân sĩ võ lâm. Hắn để lại một miếng ngọc bội và nói sau này là ta hay hậu nhân ta nếu có việc cần giúp đỡ trong khả năng của hắn thì mang ngọc bội đến Nhật Nguyệt Kiếm Môn tìm hắn sẽ tận tình giúp đỡ, Nghe đâu cũng là một danh môn đại phái nào đó trong chốn giang hồ tọa lạc tại đỉnh Hương Sơn cách đây ba trăm dặm về phía Bắc, trong môn phái hắn gọi là Phương Chấp Sự. Nếu thật sự gia tộc ta đi đến bước đường không thể cứu vãn, con hãy đem miếng ngọc bội này tìm đến nhờ hắn giúp đỡ".

Trên khuôn mặt Dương Tử thoáng hiện chút ưu tư, hắn thầm nghĩ: "gia tộc này đã đến hồi kết, ta thật sự cũng muốn dùng chính đôi chân mình khám phá thế giới này".

Nghỉ ngơi, cố gắng dưỡng thương trong ba ngày. Vết thương ở ngực trên cơ bản đã khỏi hẳn. Lại thêm một ngày lưu luyến và từ biệt mọi người trong Dương gia trang, dù sao kí ức kiếp này đều tại nơi đây. Nghĩ đến công lao của Lê quản gia Dương Tử liền chuyển quyền sở hữu Dương gia trang cho ông, cho dù bán đi cũng có một số tiền cho ông dưỡng già. Đến ngày thứ năm hắn thu dọn quần áo và một số ngân lượng kha khá còn lại trong gia tộc quyết tâm ra đi.

Mỉm cười vì lần đầu tiên đi xe ngựa hắn liền nói với người đánh xe: "làm phiền đưa ta tới đỉnh Hương Sơn, Nhật Nguyệt Kiếm Môn". Trong nội tâm một trận khoái chí: "cái này có thể gọi là phiêu bạt giang hồ đi... giấc mộng ngày nào cuối cùng ta đã có thể một lần trải nghiệm". Sự tự tin, ý chí kiên định và một chút sắc bén toát ra từ một cậu bé chưa đến mười lăm tuổi. Hắn đã bắt đầu thực hiện giấc mộng của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.