Tiên Đạo

Chương 4: Chương 4: Sơ nhập Nhật Nguyệt Kiếm Môn​




Đoạn đường ba trăm dặm nói ngắn cũng không ngắn. Rãnh rỗi nhìn vật, ngắm cảnh khiến cho hắn hoài niệm về cả kiếp trước lẫn kí ức trước đây của kiếp này, nhưng rồi bản chất của hắn vẫn sẽ không thay đổi, ánh mắt trở nên kiêng định thầm nghĩ: "trước đây ta mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ nên xuyên việt vào thế giới này ngược lại không vấn vương điều gì mà còn một chút cao hứng với cuộc sống đầy màu sắc trong tương lai. Kiếp này cũng như thế từ nhỏ không còn người thân, quyết chí ra đi thực hiện mộng tưởng ta lại càng không vương vấn".

Từ xa nhìn tới là đỉnh núi cao vút trong mây, ẩn hiện trên đỉnh núi là một khối kiến trúc nguy nga, đồ sộ. Trong chiếc xe ngựa đang đi tới, một cậu bé chừng mười lăm tuổi trên khuôn mặt non nớt trắng nõn là một chút tiều tụy, phong sương không phải Dương Tử thì còn ai. Sau nữa tháng lữ hành, cuối cùng hắn đã đi tới mục tiêu Hương Sơn - Nhật Nguyệt Kiếm Môn.

Quần áo hơi nhăn nheo vài chổ, đầu tóc có chút rối bời, thay vào cặp mắt trong sáng của cái tuổi mười bốn là cặp mắt thâm quần vì dài ngày không ngủ thầm nghĩ: "thật là cmn không ngờ đi xe ngựa lại mệt chểt người đây mà. Xe cứ sốc nổi cơ bản là không có một giấc ngủ nào ngon lành suốt nữa tháng, cũng may là vừa kịp tới nơi, không thì có lẽ tại thế giới này ta là người đầu tên chết vì đi xe ngựa".

Sau khi thanh toán tiền bạc thuê xe và thu dọn hành lí, từ xa đi tới dưới chân núi duy nhất một đường bậc thang dẫn thẳng đến đỉnh núi. Hai bên bậc thang là hai người thanh niên tuổi chừng hai mươi, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, dĩ nhiên là lính thủ sơn trong môn phái.

Cười mỉm đi đến hắn nói:"làm phiền hai vị đại ca cho hỏi đây có phải sơn môn của Nhật Nguyệt Kiếm Phái? có thể thông báo giúp ta tới Phương Chấp Sự là có cố nhân muốn tìm chứ?".

Cả hai đều nhìn hắn với ánh mắt như dân thành phố gặp người thôn quê: "ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? chấp sự bản phái người như ngươi muốn gặp liền gặp sao? biết điều thì mau mau cút".

Ánh mắt Dương Tử ánh lên một tia sát khí nhàn nhạt nhưng rất nhanh biến mất âm thầm nghĩ:"thật đúng là mắt chó nhìn người thấp mà". Tuy nghĩ thì nghĩ hắn vẫn đem ra một trăm lượng bạc âm thầm đưa vào tay một tên trong đó:"làm phiền đại ca giúp đỡ dùm".

Cả hai người thủ sơn khuôn mặt hòa hoãn xuống:"được rồi, phần vì niệm tình ngươi còn nhỏ, phần vì lứa tuổi như ngươi mà đã thông minh, cơ trí như thế. Nhìn ngươi cũng không đến nổi là gián điệp của môn phái khác, nếu có tính vật của Phương Chấp Sự thì mau đưa ra ta sẽ giúp đỡ cho dù có thể sẽ chịu trách phạt".

Dương Tử mỉm cười lấy từ trong túi miếng Ngọc Bội đã chuẩn bị sẵn đưa cho người thủ sơn:"dĩ nhiên là vậy, làm phiền vị đại ca này".

Ước chừng nữa canh giờ trôi qua người thủ sơn nọ lại đi xuống nói tới:"Phương Chấp Sự mời ngươi vào, theo ta". Lại đi thêm chừng nữa canh giờ thì trước mặt hắn là một cánh cửa cao hơn mười mét, mỗi bên cánh cửa là hai tay cầm Lân Sư miệng ngặm kim luân. So với một đứa trẻ mười lăm tuổi như hắn chỉ cao một mét sáu thì quả thật vô cùng to lớn, thân thể cảm thấy vô tận áp lực làm hắn một tuần trà ngỡ ngàng. Người lính thủ sơn có chút khó chịu gắt giọng:"theo ta, không được đi lung tung, nếu có việc gì hậu quả tự ngươi gánh chịu". Cũng không dám nhìn ngó lung tung nữa, Dương Tử thành thành thật thật đi theo sau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.