Tiên Đạo

Chương 16: Chương 16: Luyện Khí Kỳ tầng ba​




Đầu óc mơ hồ không rõ, trong tiềm thức thúc đẩy Dương Tử chạy đi thật xa, chính hắn cũng không biết mình đang ở đâu. Mỗi một bước khí tức lại nhộn nhạo một trận, miệng liên tục ứa máu đen. Dương Tử cứ chạy mãi cho đến khi thân hình có chút liêu xiêu rồi gục xuống đất. Trong suy nghĩ của hắn cứ lập đi lập lại câu nói:"Ta phải sống vì mộng tưởng chưa thực hiện, ta không thể chết khi đại thù chưa trả. Ta phải lần nữa đứng lên nếu không sẽ nằm mãi nơi này. Nếu vượt qua được kiếp nạn này ta thề tận diệt Nhật Nguyệt Kiếm Phái gà chó không tha".

Gần đó là một thạch động có vẻ kính đáo do dây leo che khuất, nếu không phải ở vị trí của Dương Tử nhìn lên rõ ràng không thể nhận ra. Hắn cố gắng trường đến thạch động xếp bằng trên một tảng đá lớn vận công điều tức, không làm thì thôi vừa vận công lại một trận đau đớn toàn thân khiến hắn muốn la hét thật to nhưng sợ có người phát hiện nên cắn răng chịu đựng, môi hắn tứa máu vì hàm răng cắn chặt vào nhau đủ thấy sự đau đớn khó tả. Không hổ là nhất lưu cao thủ, một chưởng của Lạc Hành Không lại chấn nát một bên xương sườn của hắn, toàn bộ kì kinh bát mạch rách nát không thể tả. Nếu không phải nhờ vào sự sắc bén của Lưu Tinh, nếu không phải nhờ Lưu Tinh ngăn trở đại bộ phận công lực của Lữ Hành Không trùng kích, nếu không phải Lạc Hành Không khinh thường trực tiếp dùng tay chọi cứng với Lưu Tinh mà tùy tiện dùng một thanh kiếm nào đó thì mạng hắn đã không còn. Toàn bộ là nhờ may mắn và sự chủ quan của kẻ địch nên hắn thoát được. Điều tức mãi đến ba canh giờ trên mặt mới có chút huyết sắc, Dương Tử vẫn tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí khôi phục kinh mạch, bất ngờ là nhân họa đắc phúc một chưởng của Lạc Hành Không tuy rằng đánh vỡ kỳ kinh bát mạch nhưng cũng vô tình đồng thời đả thông những kinh mạch đang bế tắc của hắn làm tốc độ hấp thu thiên địa linh khí tăng gấp mười lần trước kia, Dương Tử một trận thư sướng khó tả.

Tu tiên không năm tháng, xuân đi thu đến thời gian nhẹ nhàng trôi chớp mắt đã hơn một năm đi qua, thạch động ngày nào giờ đây dây leo tầng tầng lớp lớp che lấp cửa động không một kẻ hở, ngoài kia từng lá vàng rơi tiêu điều báo hiệu mùa thu đã đến.

Bên trong thạch động một thân ảnh ngồi đó có chút tàn tạ, quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc bù xù không nhìn rõ khuôn mặt. Từ độ dày của lớp bụi đất trên thân ảnh có thể nhận ra đã từ rất lâu thân ảnh vẫn bất động như thế. Điều duy nhất có thể nhận ra thân ảnh đó còn sự sống là thiên địa linh khí vẫn luôn quay cuồng quay hắn, cơ thể như một hắc động không đáy tùy ý hấp thu tất cả linh khí đó. Bổng thân ảnh có chút động một cách cứng ngắc rồi đứng lên, dường như nhận ra từng lớp bụi rớt xuống thành mảng lớn vẫn không thể làm sạch cơ thể mình, hai tay khẽ động biến ảo vài ấn pháp kì lạ rồi như có một dòng nước nhẹ nhàng tẩy sạch toàn bộ cơ thể hắn nhìn ra một khuôn mặt thanh tú mà cương nghị, đích thị là Dương Tử. Vừa rồi là Tẩy Trần Thuật, một tiểu pháp thuật phụ trợ giúp tẩy rửa sạch sẽ cơ thể dành cho những người tu đạo thường xuyên bế quan lâu năm. Một năm trôi qua cũng phải cảm ơn Lạc Hành Không đã đả thông kinh mạch dùm hắn nên tốc độ tu luyện nhanh một cách chóng mặt, nhất cử đột phá đến Luyện Khí Kỳ tầng ba. Vừa hấp thu thiên địa linh khí vừa luyện vài tiểu pháp thuật được ghi lại sau Vấn Linh Quyết như: Hỏa Cầu Thuật, Lôi Thiểm Quyết và cả Tẩy Trần Thuật. Lúc này trong não hải của hắn đã sinh ra một tia linh thức mỏng manh, đã có thể sử dụng túi trữ vật nên hắn liền tạm dừng tu luyện. Dương Tử nhắm mắt linh thức ngoại phóng khỏi cơ thể, mọi sự vật trong bán kính năm mét được hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng kể cả con giun đang bò sâu trong lòng đất, thầm thích thú Dương Tử chơi đùa linh thức một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.