Tiên Đạo

Chương 15: Chương 15: Thoát khốn​




"Rất ngạc nhiên phải không Dương sư đệ? cũng may ta có tu luyện Bế Khí Công tạm thời tiến vào trạng thái chết giả, còn không ta đã thật sự nằm xuống dưới kiếm của ngươi rồi. Không ngờ trong một đại phái lại tồn tại một con người hèn hạ như người, vì ham mê thần binh và quyền lực lại tuyệt tình giết hại đồng môn, phản bội sư môn đại nghịch bất đạo thật không thể dung thứ" Ánh mắt căm phẫn Lạc Tiêu Minh nhìn Dương Tử nói.

Uy nghiêm thượng vĩ giả tăng mạnh, Lạc Hành Không lại nói:" Dương Tử ngươi có gì giải thích?". Dương Tử biết giờ có nói gì cũng vô dụng, người ta dẫu sau cũng là phụ tử nên chỉ im lặng đợi Lạc Hành Không nói tiếp:"Niệm tình ngươi ba năm cố gắng vì môn phái, tội sống có thể miễn tội chết khó tha, chỉ cần người giao ra thần binh, tự phế bỏ công lực. Từ nay ngươi không còn là đệ tử Nhật Nguyệt Kiếm Môn ta nữa".

Dương Tử ngửa mặt cười một cách điên cuồng:" Hay cho một câu đại nghịch bất đạo, hảo một cái niệm tình mà tha mạng, hắc hắc... Chẳng qua các ngươi muốn thần binh của ta mà thôi". nói rồi hắn rút kiếm Lưu Tinh chỉ thằng:" đây là thần binh mà các ngươi muốn". Kiếm khí tản ra bốn phương tám hướng mạnh mẻ đẩy các nội môn đệ tử quanh người lùi một bước. Ánh mặt Lạc Hành Không hiện vẻ tham lam không thể che dấu, liền đó một chấp sự bước ra:" xem ra ngươi không có chút thành ý nào, đã vậy để ta giúp ngươi". người nói chính là Phương Chấp Sự là người dẫn đường cho hắn bước vào Nhật Nguyệt Kiếm Môn, lao vào hướng Dương Tử chém ra một kiếm sắc bén, sát ý trong mắt rõ ràng muốn dồn Dương Tử vào tuyệt lộ.

Ánh mắt thay đổi liên tục như ngỡ ngàng, như hiểu rõ lại như quyết tuyệt Dương Tử bi thương hét lớn:"Cái gì nhân tình, cái gì ân nghĩa thì ra đặt trước lợi ích chỉ là con số không. Muốn giết ta? Bằng ngươi chưa đủ". Lợi dụng ưu thế sắc bén của hạ phẩm linh khí Lưu Tinh, Dương Tử một kiếm chém ra. hai món binh khí va chạm cơ bản là không cùng một cấp bậc, như Thần Binh sắc bén chém vào bùn đất không một chút ngăn trở, xuyên qua bảo kiếm và cả thân thể Phương Chấp Sự tách thành hai nửa, máu tươi phun ra như suối chết tại đương trường. Ánh mắt Dương Tử đảo quanh đại điện:"còn ai muốn thần binh?". Lạc Hành Không một cước phóng thẳng lên cao hơn mười mét hết lớn:"hôm nay là tử kỳ của ngươi, Nhật Nguyệt Xuyên Toa". Ngự chỉ như kiếm, dựa vào công lực thâm hậu của một nhất lưu võ giả, Lạc Hành Không chỉ hai ngón tay lao xuống Dương Tử như diều hâu vồ mồi. Tuy đã đánh giá rất cao Lưu Tinh kiếm nhưng Lạc Hành Không cũng quá khinh thường trình độ sắc bén của nó, từ ngón tay đến bả vai của Lạc Hành Không bị Lưu Tinh xoắn nát bấy, máu thịt văng khắp nơi. Nhưng công lực vẫn truyền qua thân kiếm của một nhất lưu cao thủ không phải một nhị lưu võ giả như Dương Tử có thể đón đỡ, liền trọng thương hộc máu. Lịch duyệt của một nhất lưu cao thủ thể hiện ngay lúc này, Lạc Hành Không nắm bắt cơ hội dùng tay còn lại bồi thêm một chưởng vào ngực Dương Tử, vang vọng âm thanh xương cốt vỡ vụng. Thân thể văng ra xa hơn mười mét, Lưu Tinh đâm xuống mặt đất Dương Tử miễn cưỡng đứng vững thân hình. "giết cho ta" Lạc Hành Không không ngờ một nhất lưu võ giả như mình lại bị đánh thê thảm tới mức này liền phẫn nộ hướng về các nội môn đệ tử hét lớn. Cảm thấy tình thế không ổn Dương Tử dùng chút khí lực cuối cùng:"Điệp Lãng Kình" một chiêu mạnh nhất kết hợp cùng Lưu Tinh Kiếm thế như chẻ tre phá vỡ vòng vây thoát khốn, hơn mười nội môn đệ tử cứ như vậy chết đi. Dương Tử liền sử dụng Lưu Thủy Bộ nhanh như tia chớp chạy thoát khỏi tầm mắt mọi người.

Lạc Hành Không trọng thương, còn lại thì kinh sợ trước chiến lực của Dương Tử không một ai đủ dũng khí đuổi theo. Nhìn về phương xa Lạc Hành Không thầm nghĩ:"mười bảy tuổi đã có chiến lực khủng bố như vậy lại vô cùng ngoan độc, thù đã kết xuống kẻ này không thể lưu". Đoạn lão lại hướng về các đệ tử nói:"truyền lệnh của ta, ban bố lệnh truy nã Dương Tử trong ngàn dặm, kẻ nào phát hiện tung tích hắn sẽ được trọng thưởng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.