Đi về phía thi hài của lão quái Trúc Cơ Kỳ sau hàn đàm, không thấy có gì đặc biệt ngoài túi trữ vật đeo ngang hông. Dương Tử một chỉ nhiếp túi trữ vật đó vào túi của mình.
Bình thản đả tọa, trên tay cầm mào của Ngũ Thải Ban Lan Xà, Dương Tử nhớ ra theo như Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược có ghi lại. Mào của Ngũ Thải Ban Lan Xà còn được gọi là Ngũ Thải Liên Hoa đối với tu tiên giả dưới Trúc Cơ Kỳ trực tiếp phục dụng có thể lập tức đột phá bình cảnh tiến vào tầng tiếp theo. Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngũ Thải Liên Hoa là vô cùng thích hợp với Dương Tử lúc này vì tu vi của hắn chỉ cách Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư một khoản cách mỏng manh mà thôi. Trực tiếp phục dụng vào người, cảm thấy cơ thể dần nóng như bị lửa đốt, Dương Tử liền theo lộ tuyến của Vấn Đạo Quyết điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí vừa hấp thu dược lực của Ngũ Thải Liên Hoa tạo thành một lốc xoáy nhỏ quanh người.
Hai ngày hai đêm sau khi hấp thu hết dược lực của Ngũ Thải Liên Hoa thì trong người Dương Tử khẽ vang một âm thanh nhỏ:"Rắc". Dương Tử từ từ mở mắt, rốt cuộc đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng ba tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư. Hắn mỉm cười hài lòng thầm nói:"lại một bước tiến nhỏ trên con đường Tiên Đạo".
Chưa kịp đắc ý với thành tựu của mình thì Dương Tử nghe được tiếng bước chân ngoài cửa động vọng vào. Hắn lập tức đi đến một góc khuất từ trong tối nhìn ra. Từ cửa động một trung niên nam tử thân vận kim sắc trường bào, dung mạo đến bảy phần tương tự Trần Linh đi vào. Hắn đứng một chổ nhìn quanh sơn động đầy máu thịt trên mặt đất mà chỉ riêng cái khí thế toát ra cũng đủ để Dương Tử không rét mà rung. Linh cảm cho Dương Tử biết đối mặt với trung niên nam tử này hắn chỉ có con đường chết.
Vận khởi Lưu Thủy Bộ đến cực hạn Dương Tử lao ra khỏi mật động một đường chạy thẳng về phía đông chỉ để lại một bóng ảnh xanh nhạt. Nhìn theo thân ảnh Dương Tử mất hút trong tầm mắt, trung niên nam tử nói:"giết người còn muốn chạy?". Không vội vàng trung niên nam từ một chỉ điểm ra liền một thanh phi kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hai chân đạp trên thân kiếm vững như đứng trên đất bằng. Không ngờ trực tiếp ngự kiếm phi hành cách mặt đất mười mét đuổi theo Dương Tử. Có thể ngự kiếm phi hành tu vi ít nhất phải là Luyện Khí Kỳ tầng năm. Tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư như Dương Tử muốn ngự kiếm phi hành cơ bản là nằm mơ.
Dương Tử khổ não vô cùng chạy liên tục như bay thầm nghĩ:"Biết trước như vậy ta đã không ngay ngốc năm ngày trong mật động. Trước đây trong võ lâm thì bị đuổi giết khỏi môn phái phải nói thảm không thể tả. Chân ướt chân ráo bước vào tu tiên giới chưa kịp nhìn thấy sắc màu đẹp đẽ nào thì gặp ngay bọn cướp cạn, vừa may có cái biến cố Ngũ Thải Ban Lan Xà xuất hiện giết chết Trần Linh giúp ta thoát được một kiếp nhân họa đắc phúc đạt được bảo vật. Bảo vật còn trong túi trữ vật chưa thử nhìn qua thì bị người thân bọn cướp cạn đuổi giết. Thật đúng là vận đen hơn cả con chó mực. Chẳng lẽ mệnh ta liền ngừng tại đây? lão thiên cứu ta a".
Một đuổi một chạy cứ thế lại gần năm trăm dặm đường. Không biết có phải ông trời biết được suy nghĩ của Dương Tử hay không mà lúc này mây đen kéo tới thành từng cụm vô cùng to lớn rồi không chút báo trước từng trận mưa nặng hạt đổ xuống, mưa lớn đến mức làm một Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư như Dương Tử cũng cảm thấy rát da, rát thịt.
Dương Tử như chó nhà có tang khi thấy khoản cách giữa hắn và trung niên nam tử ngày càng rút ngắn. Ánh mắt hoảng loạn lại đột ngột trở nên quyết tuyệt Dương Tử dừng lại.