Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 339: Chương 339: Danh hiệu Kiếm Thần




“Tốt, tốt, thế mới sảng khoái, hãy đỡ một quyền của tôi!”

Diệp Thành cười, chân giẫm một cái, quyền đi như rắn, trong hư không, một tia sét lại xẹt qua rồi bị quyền thế của Diệp Thành thu hút, biến thành một tia sét uốn lượn như con rắn, bám vào trên tay Diệp Thành,

Lúc này, bóng dáng Diệp Thành ẩn hiện trong hư không như trời chiều xuống núi, tỏa ra ánh sáng hào quang cuối cùng rực rỡ.

“Trường Hà Lạc Nhật!”

Một quyền này đánh ra, chân nguyên bành trướng và võ học tiên gia, cộng thêm sức mạnh trời đất cùng tụ một chỗ.

Diệp Thành đã có Kim Đan, sức phá hoại của Tiên Võ Tứ Thức tất nhiên cũng tăng lên, uy thế to lớn, gấp đôi trước kia, cả trời đất cũng rung rinh, trời trăng sôi trào. Mặt biển còn cách đó mấy chục mét dâng lên một dòng nước thật dài màu trắng. Dòng nước như rồng bơi, tựa như con rồng khổng lồ vô hình bay qua mặt biển.

“Ầm...”

Một quyền này tỏa ra tia sáng màu vàng như ánh nắng ban mai chói mắt, trên mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt hiện lên biểu cảm nghiêm trọng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên trường kiếm bên hông.

Kiếm Hạo Thiên!

Kiếm này là thanh bảo kiếm truyền kỳ được đúc từ Chú Kiếm sơn trang, dùng hết nỗ lực của ba thế hệ, năm đó, sau khi Tiêu Nghĩa Tuyệt san bằng Chú Kiếm sơn trang, lão ta đã chiếm được phôi của thanh kiếm này.

Sau đó lão ta chinh chiến khắp nam bắc, góp nhặt không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo để chế tạo ra thanh thần kiếm này, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của hậu duệ Âu Dã Tử, thanh kiếm này được rèn thành công.

Nghe nói ngày kiếm được tạo thành công, gió nổi mây phun, trời trăng biến sắc, hoa rơi đầy Yên Kinh, cầu vồng chiếu sáng ban đêm rực rỡ như ban ngày.

“Là thanh kiếm tốt!”

Ánh mắt Diệp Thành liếc nhìn rồi anh khen ngợi một tiếng. Thanh kiếm Hạo Thiên này hiển nhiên là cấp bậc linh bảo, cho dù là so với kiếm Tru Tinh của Tinh Tà lão nhân thì cũng không hề thua kém.

“Bang...”

Theo tiếng rồng ngâm, Tiêu Nghĩa Tuyệt uy chấn thiên hạ, kiếm Hạo Thiên đã khiến nhiều cường giả sợ hãi cuối cùng cũng ra khỏi vỏ.

Kiếm Hạo Thiên vừa xuất hiện, trời đất xuất hiện cầu vồng. Cầu vồng này vắt ngang bầu trời dài hơn mười mét, kiếm quang như xoáy nước mang theo sức mạnh cuồn cuộn, kéo một đường cong hoàn mỹ giữa không trung.

Tiêu Nghĩa Tuyệt nhẹ nhàng cử động, cầm thanh kiếm trăm cân mà chỉ như đang nắm một cây kim, chém ra một vùng kiếm khí. Vùng kiếm khí này lớn khoảng 15 trượng, bên trong chứa kiếm phong tinh thuần nhất trong trăm năm qua, trông nó nhẹ như nước nhưng còn cứng rắn hơn cả sắt thép.

Vùng kiếm khí này chính là thành tựu cả đời kiếm đạo của Tiêu Nghĩa Tuyệt, hoàn toàn không là kiểu như Ito Musashi địch nổi. Lão ta dùng kiếm pháp để nhập Thần, vạn thuật không thể đến gần. Dù mấy cao thủ Thần Cảnh đồng loạt bao vây tấn công thì cũng không thể phá vỡ. Dù đạn pháo bắn thì sẽ bị kiếm khí trong vùng kiếm khí làm cho dần dần yếu đi, cuối cùng toàn bộ sức công phá đều biến mất.

Aokawa Sakura ở gần đỉnh núi thấy một kiếm này thì tim như chết lặng: “Tiêu Nghĩa Tuyệt không hổ là Thần của kiếm, buồn cười là trước kia mình lại kiêu căng như thế, cho rằng sư phụ là kiếm khách đệ nhất thiên hạ. Nhưng so với hai cường giả đang chiến đấu kia, chiêu Gokui Shinken Ryu gì chứ, hoàn toàn không đáng nhắc tới!”

Một đám Thần Cảnh đều mang vẻ mặt nghiêm túc, kiếm Hạo Thiên của Tiêu Nghĩa Tuyệt đã ra khỏi vỏ, điều này chứng tỏ lão ta muốn chiến thật sự rồi. Mà với vùng kiếm khí này, dù bọn họ có cùng nhau ra tay thì cũng không thể phá vỡ. Nhất là những cao thủ dùng kiếm, hai tay không khỏi siết chặt.

“Đối mặt với một kiếm này, tôi chỉ có thể dùng Thiên Thủ Như Lai Ấn, nếu không e là không thắng nổi. Không biết Diệp Thành sẽ dùng cách gì để phá vùng kiếm khí hoàn mỹ này?”

Hoạt Phật Lãng Nhất nhìn mà đồng tử co rụt, trong lòng nghĩ thầm.

“Ra chiêu hay lắm!”

Diệp Thành lại khen một câu rồi cả người biến thành một tia sáng màu vàng, cưỡi mây đạp gió, mang theo tia sét, đánh từ trên cao xuống để phá vùng kiếm khí này.

Những người ở bên ngoài chỉ thấy trời đang quang đãng ại có thể một vầng sáng màu vàng dài hơn mười mét, mạnh mẽ đụng vào vùng kiếm khí.

“Ầm...”

Tia sáng vàng nổ vang, kình khí nổ tung, trời đất chấn động.

Một tia sét chói mắt xuất từ chỗ hai bên va chạm lan ra chung quanh. Ngay sau đó, kình khí và quyền phong tán loạn, cuối cùng biến thành con sóng vô hình.

Từng lớp kình khí quét ngang phạm vi trăm mét, trừ mấy vị Thần Cảnh còn có thể đứng vững tại chỗ, những tông sư cấp bậc khác đều bị ép phải dùng canh khí hộ thể nhưng họ vẫn phải liên tiếp lùi ra hơn trăm mét.

Lúc này, những cậu ấm cô chiêu nhà giàu được xếp chỗ ở xa nhất mới biết vì sao mình chỉ có thể ở đây theo dõi trận chiến, đó là vì với tố chất cơ thể họ, sợ là sẽ đi chầu ông bà từ lâu.

“Trời ạ...”

Từ Đạc kinh hãi, thì thào trong miệng mà những người khác đang hỏi han cũng nhìn về phía hai người ở trung tâm. Trong vòng mấy chục mét, ngay cả một giọt mưa cũng không có, tạo thành một khoảng chân không. Mà mặt đất chung quanh họ lại lõm xuống như một cái chén khổng lồ, nó đang bị một sức ép vô hình đè lún xuống vài mét.

“Một chiêu này, ai thắng ai thua?”, mọi người mở to mắt quan sát, ai cũng trợn mắt há mồm.

“Ha ha..”

Diệp Thành cười lớn. Cơ thể nhoáng lên một cái, lùi ra sau mấy chục mét trong không trung. Anh lơ lửng giữa trời như con rồng đang bơi, mạnh mẽ co lại rồi tung quyền đánh tới.

“Tinh Thùy Mộ Dã!”

Mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt tối sầm như hồ sâu, không hề nao núng, kiếm Hạo Thiên trong tay chuyển động, tiếp tục biến thành một vùng kiếm khí cầu vồng màu trắng, ngăn lại một kích của Diệp Thành.

“Rầm rầm rầm...”

Trên đỉnh núi như được lửa đạn “rửa tội, tiếng nổ liên hoàn vang lên, mọi người chỉ cảm thấy như có vô số sao băng rơi từ trên trời xuống và va chạm kiếm khí do Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh ra. Tuy những ngôi sao này nhanh chóng bị đánh tan nhưng chúng cũng không phải là vô dùng.

Joyce lạnh lùng nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt không đỡ được!”

Mọi người không hiểu gì cả nhưng người tinh mắt chú ý thấy chung quanh Tiêu Nghĩa Tuyệt có một vài thanh trường kiếm, chúng đúng là sắp bị đánh nát, dù không bị đánh nát thì cũng xuất hiện vết nứt, nhìn thê thảm như sắp gãy.

Tiêu Phúc thở dài một tiếng: “Ông chủ và những thanh kiếm này đã ở trong mộ kiếm gần trăm năm nên có thể điều khiển chúng như cánh tay của mình. Ông ấy không đỡ nổi đòn tấn công của Diệp Thành nên truyền hết những kình khí còn sót lại lên thân kiếm chung quanh...”

“Đây vốn là do ông chủ mang tới từ mộ kiếm để bày ra sát chiêu lợi hại nhất nhưng không ngờ lại phải dùng lúc này. Diệp Thành... quá đáng sợ!”

Mọi người lúc này mới hiểu, có Thần Cảnh lặng lẽ nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt đã bố trí nơi này thành một mộ kiếm khác, hiển nhiên đã biến nó thành sân nhà của mình, cố gắng chiếm lợi thế địa hình, từ đó có thể thấy được áp lực mà Diệp Thành tạo cho ông ấy cực lớn!”

Ai cũng nhìn ra tình hình không đúng, nắm đấm Diệp Thành như mưa rơi ngang trời nhưng hoàn toàn không phá được kiếm khí của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt đang nín thở tập trung quan sát, lồng ngực phập phồng, mà theo động tác của lão ta, tất cả trường kiếm chung quanh đều bắt đầu rung lên theo tần suất nào đó.

Có nhiều cao thủ cầm kiếm đã không nhịn được mà xấu hổ cúi đầu, cảm thấy mấy chục năm đạo hành của mình đều vô ích, chỉ có thể lắc đầu thở dài:

“Dùng tâm mình chế ngự tâm kiếm, danh hiệu Kiếm Thần của Tiêu lão hoàn toàn xứng đáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.