Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 338: Chương 338: Dò xét đối phương bằng cách giao thủ




Nói xong, Diệp Thành vung ống tay áo.

“Soạt...”

Một luồng chân nguyên khổng lồ không thể lường nổi từ trong tay Diệp Thành bay ra khỏi cơ thế. Trong hư không, một gợn sóng màu xanh dâng lên. Con sóng dữ này như hàng chục nghìn con ngựa chạy băng băng qua, lao qua trăm mét, mang theo gió lốc mạnh mẽ lao tới.

“Bùm…”

Chân nguyên màu xanh lập tức va chạm gió lốc.

Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm trên không, phát ra âm thanh như tiếng sấm vang rền. Không trung như bị va đập dữ dội, cây cối hai bên bị vò nát thành từng sợi tơ gỗ. thậm chí nhiều núi đá cũng bị cuốn vào, vỡ nứt ra từng mảng. Sau một chiêu, Diệp Thành đã đi tới đỉnh Hoa Sơn, từ từ đạp xuống đỉnh núi dưới chân.

“Tiêu Nghĩa Tuyệt?”

Diệp Thành híp mắt nhìn chằm chằm người đeo kiếm nho nhã yếu đuối như tú tài thời xưa kia.

Đối phương chính là người có khí thế mạnh nhất mà Diệp Thành từng gặp từ khi anh sống lại ở Địa Cầu tới giờ. Kiếm khí phóng lên trời, nguyên khí trời đất dần tụ lại. Toàn thân rắn chắc như thép, vô cùng cô đọng, không có một chỗ thiếu sót nào. Tinh thần lực càng như đại dương mênh mông, bao la vô tận, suýt chút nữa Diệp Thành đã cho rằng đây là Tinh Tà lão nhân sống lại.

“Không đúng, nếu là Huyền Tiên thì dù không có Kim Đan, thực lực vẫn hơn xa Thần Cảnh, hòa hợp thành một với nguyên khí trời đất, không tách biệt nữa, giống như cá vào trong nước vậy. Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt lại vẫn là người còn cách cảnh giới tiến hóa thành Tiêu một chút. Mà một chút này lại chẳng khác nào là lạch trời, nếu không có cơ duyên, cả đời cũng không tiến thêm được nữa!”

Diệp Thành khẽ lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Có điều, vì sao trong cơ thể lão ta lại tạo cho mình cảm giác nguy cơ thế này, chẳng lẽ còn giấu giếm pháp bảo hay át chủ bài gì đó?”

“Diệp Thành, tôi đã ở đây chờ cậu ba ngày!”

Tiêu Nghĩa Tuyệt đứng lên, không hề bận tâm, trong đồng tử mắt lộ ra tia khác thường.

“Cậu đúng là thanh niên kinh tài tuyệt thế nhất trong trăm năm lại đây. Dù là Ito Musashi cũng không mạnh được như cậu. Nếu là mấy chục năm sau, nếu hỏi ai có khả năng trở thành Huyền Tiên thì chắc chắn đáp án sẽ là cậu!”

Trong mắt Diệp Thành hiện lên tia vui sướng, anh thản nhiên đáp: “Mà người gần Huyền Tiên nhất lúc này là ông sao?”

Hai người nhìn nhau rồi không nói gì mà bỗng bật cười ha hả.

Ngay lúc đó, mọi người trên đỉnh núi phụ cũng chưa lấy lại tinh thần. Họ thấy được gợn sóng còn sót khi năng lượng va chạm lúc nãy giống như nước lũ cuốn trôi tất cả, tạo thành một khoảng đất trống trăm mét ở quanh chân núi.

Một chiêu mà đã như vậy!

Mọi người đang xem cuộc chiến hoảng sợ, họ sợ hãi vì sức mạnh kinh khủng của hai người kia.

Nhưng đồng tử của nhiều cường giả Thần Cảnh co rụt lại, mắt nhìn về phía Diệp Thành, họ biết ý nghĩa một chiêu vừa rồi của Diệp Thành.

“Tiêu Nghĩa Tuyệt ngưng tụ sức mạnh trời đất mới tạo thành gió xoáy cao mấy trăm mét mà Diệp Thành chỉ dựa vào sức của mình để chặn gió lốc kia, hoàn toàn ngang tài ngang sức với Tiêu Nghĩa Tuyệt. Dùng sức mạnh của người phàm để chiến đấu với thiên nhiên! Đây là điều mà Thần Cảnh làm được sao?”

Một ông lão cưỡi rắn khổng lồ thốt lên.

Trong lòng mọi người đều đang nhủ thầm: Tiêu Nghĩa Tuyệt có thể điều khiển thiên nhiên, không hề yếu hơn Tinh Tà lão nhân năm xưa; Diệp Thành thì lại có thể dùng sức mạnh của mình để đánh bại thiên nhiên, điều này chẳng phải đã chứng tỏ pháp lực chân nguyên của cậu ta đã tương đương Huyền Tiên sao?

“Quá mạnh! Quá ư là mạnh, trận chiến này thì Tiêu Nghĩa Tuyệt không có cơ hội thắng rồi. Cơ thể Huyền Tiên có thêm sức mạnh Huyền Tiên mà trừ việc thúc giục nguyên khí trời đất, Diệp Thành này chính là Huyền Tiên trong cõi phàm!”

Hoạt Phật Lãng Nhật liên tục lắc đầu, dập tắt khát vọng báo thù từ lâu.

“Chưa chắc!”

Mắt Joyce phóng ra tia sáng, khóe miệng hơi cong lên: “Kiếm Hạo Thiên của Tiêu Nghĩa Tuyệt chưa ra khỏi vỏ, mà Diệp Thành cũng chưa biến thành dáng vẻ thần linh tóc xanh trong truyền thuyết, hai bên... đều chưa thật sự chiến đấu!”

Mọi người nhìn người này một cái, rồi nhìn về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt, đúng là Tiêu Nghĩa Tuyệt không hề tức giận mà ra tay lần nữa.

“Ầm ầm...”

Uy thế lần này còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

“Tôi cứ tưởng sau mấy chục năm rời núi là mình sẽ tìm Ito Musashi để phân thắng bại mà không ngờ thế gian còn có thêm Diệp Thành cậu. Rất sảng khoái!”

Tiêu Nghĩa Tuyệt cười lớn.

“Răng rắc...”

Một tia sét to như thân cây cắt qua bầu trời, hiện lên trước mặt hai người. Khi tia sét biến mất, Diệp Thành và Tiêu Nghĩa Tuyệt đồng loạt ra tay.

Chân giậm đất, anh tung một quyền.

Sức mạnh từ cú đấm của anh tản ra, đánh vỡ cả màn mưa, tạo thành một con đường dài hơn nghìn mét. Con đường rộng khoảng hai mét, từ chỗ Diệp Thành kéo dài tới chân trời. Từ đó có thể thấy sức mạnh của cú đấm này đáng sợ tới mức nào, đánh xa hơn nghìn mét. Các cường giả Thần Cảnh thấy thế thì đều biến sắc.

“Không mượn dùng sức mạnh trời đất mà chỉ dựa vào chân khí mà có thể đánh ra hơn nghìn mét, nội lực chân khí của Diệp Thành này hùng hậu tới mức nào? Cô đọng tới đâu?”

Đồng tử của Chiến Lang Vương co rụt, lão ta luôn kiêu ngạo về công phu quyền cước của mình nhưng đối với lớp trẻ là Diệp Thành, lão ta lại cảm thấy như đang đối mặt với một con thú khổng lồ thời hồng hoang, không dám có ý nghĩ đối kháng.

Kình khí phóng ra hơn trăm mét, Thần Cảnh cũng làm được. Nhưng chiêu đó sẽ yếu dần đi. Mà quyền kình phóng ra hơn nghìn mét thì chẳng còn lực sát thương gì nữa, sợ là Thánh Vực cũng chẳng cảm thấy bị uy hiếp nữa.

Nhưng một quyền này của Diệp Thành có uy lực thế nào khi đánh ra thì ra tới hơn nghìn mét, nó vẫn có uy lực như cũ. Từ đó có thể thấy chân khí của anh cô đọng tới mức gần như có thể hóa thành thực chất. Còn đáng sợ hơn pháo laser.

“Tụ!”

Nắm đấm lay chuyển trời đất này rất khác với của Diệp Thành chỉ dựa vào sức bản thân.

Tiêu Nghĩa Tuyệt giơ ngón tay ra, vẽ một đường. Màn mưa hóa thành thanh kiếm bằng nước. Những thanh kiếm nước này dài khoảng ba tấc, mỗi thanh đều rất sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh. Trong một giây này, cả bầu trời như được bao phủ bởi ngàn vạn mũi dao nhọn.

“Vèo vèo vèo...”

Theo hướng mũi kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt đang chĩa, mấy nghìn thanh kiếm nước như được chiếc nỏ cứng rắn bắn ra, lao về phía Diệp Thành. Mỗi một thanh kiếm nước chỉ dài ba tấc nhưng trong khi bay, chúng còn hấp thu nguyên khí đất trời, dần dần lớn mạnh, cuối cùng lại dài thành bảy tấc, uy lực cũng tăng gấp đôi.

“Bùm bùm...”

Vô số thanh kiếm nước đụng vào quyền kình, phát ra tiếng nổ vang.

Nhưng quyền kình của Diệp Thành lại cực cứng cực bá đạo, đủ để giết thần linh chỉ với một chiêu. Chỉ bằng những thanh kiếm nước thì sao có thể ngăn chặn được. Trong tiếng nổ liên tiếp, quyền kình vẫn khí phách lao tới với thế không thể đỡ.

“Biến!”

Kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt thay đổi, kiếm nước bay đầy trời, hoa thành lốc xoáy, dùng tốc độ nhanh hơn gấp mười lần trước đó, va chạm với quyền kình. Mỗi một thanh kiếm nước cũng làm quyền kình yếu đi một chút, dù tác dụng nhỏ bé nhưng quyền kình kia đã chậm lại. Cuối cùng, quyền kình dừng ở vị trí cách Tiêu Nghĩa Tuyệt mười trượng, tiêu tan vào trong không khí.

Rất nhiều cường giả Thánh Vực, Thần Cảnh im lặng.

Dù chỉ mới một chiêu nhưng cả hai đều đã bày ra thực lực quá đáng sợ.

Quyền kình của Diệp Thành như sóng lớn, một quyền đủ để đánh chết Thần Cảnh.

Tiêu Nghĩa Tuyệt thuận tay tạo ra hàng ngàn kiếm nước, mỗi một thanh đều có thể đâm xuyên sắt thép, đừng nói Võ Thánh, dù là Võ Thành có canh khí hộ thể thì cũng chưa chắc chống đỡ được.

Nhưng đây chỉ là một đòn thuận tay tung ra của hai người, chờ khi họ thật sự dùng hết toàn lực thì uy chấn đáng sợ cỡ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.