Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 607: Chương 607: Khiêu chiến Thần Đan Môn




Hác Tư Văn quay đầu đi, hoàn toàn không quan tâm. Bởi đối với hắn, Diệp Thành đã là một người chết, ít nhất là đã hoàn toàn không có tiền đồ trên con đường luyện đan nữa.

Hà Cửu Hằng thì híp mắt, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Hắn ta vẫn luôn canh cánh về việc Diệp Thành từ chối hắn ta ngay thẳng mặt. Lần này mượn tay Thần Đan Môn để tiêu diệt Diệp Thành khiến Hà Cửu Hằng vô cùng đắc ý.

Chỉ có Bạch Tiểu Huyên là khẽ nhíu mày.

Trong số tất cả mọi người ở đây, không có ai hiểu rõ về thực lực của Diệp Thành hơn cô ta. Năm đó anh đánh bại Huyền Tiên, lúc này lại mạnh mẽ vô song trên con đường luyện đan, hơn nữa còn nhiều lần bộc lộ ra sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng của cô ta. Rốt cuộc anh có bao nhiêu con át chủ bài, cô ta quả thực không thể biết được.

Nhưng dưới sự ép buộc của các trưởng lão Thần Đan Môn, Bạch Tiểu Huyên cũng không nghĩ ra Diệp Thành sẽ có cách gì để phản kháng.

Lúc Nộ Diệm trưởng lão đi tới chỗ cách Diệp Thành mười trượng thì Diệp Thành đột nhiên bật cười.

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng Vương Hải Bằng, bình tĩnh nói: “Vương môn chủ, thực ra lần này tôi đến là để từ biệt, chuẩn bị rời khỏi Thần Đan Môn“.

Sắc mặt Vương Hải Bằng lạnh lẽo, Hác trưởng lão thì cười lạnh: “Giờ muốn nhận tội, ở lại Thần Đan Môn thì cũng đã muộn rồi, cậu đã quên lời nói ngông cuồng vừa nãy rồi sao?”

“Nhận tội?”

Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Sai rồi, Thần Đan Môn cũng chỉ là tép riu trong mắt tôi mà thôi. Nếu tôi không phải tôi không muốn cướp bóc thì đã sớm san bằng Thần Đan Môn, đánh bại hết tất cả các người rồi“.

Ngay sau đó, mặc kệ vẻ mặt giận dữ của các trưởng lão và tiếng quát tháo phẫn nộ của các đệ tử, anh nói tiếp:

“Trước khi tôi đi, vốn tôi muốn làm một cuộc giao dịch với Vương môn chủ để cho Thần Đan Môn một cuộc tạo hóa. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn bỏ qua cho Thần Đan Môn dễ dàng như thế“.

“Cậu muốn làm gì?”, sắc mặt Vương Hải Bằng tối sầm.

“Tôi sẽ đấu so tài luyện đan với Thần Đan Môn!”

“Kẻ thắng sống, kẻ thua chết!”

Từng câu từng chữ Diệp Thành nói ra tựa như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người chấn động.

Nhất thời, cả đại điện yên lặng như chết, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh hãi.

“So tài luyện đan?”

Bầu không khí yên tĩnh, sau đó nhanh chóng có người kinh ngạc hô lên.

So tài luyện đan giống so tài pháp thuật, là cách thức đơn giản rõ ràng nhất giải quyết ân oán, hóa giải thù hận giữa các luyện đan sư, các môn phái luyện đan trong giới luyện đan. Đối với người tu tiên, kẻ mạnh có địa vị cao. Đối với luyện đan cũng như vậy.

Thuật luyện đan của ai cao siêu hơn thì kẻ đó sẽ là người chiến thắng, không còn cách giải thích nào khác.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là người mà Diệp Thành khiêu chiến không phải một người nào mà lại là cả Thần Đan Môn. Điều này có nghĩa Hác Tư Văn, các đại trưởng lão, môn chủ, thậm chí cả vị Đan Vương trong truyền thuyết kia đều có tư cách ra tay. Mà đây là một ván bài sinh tử, một khi Thần Đan Môn thắng thì sự sống chết của Diệp Thành sẽ nằm trong tay Thần Đan Môn.

“Điên rồi sao?”

Lữ Khinh Vũ suýt nữa buột mồm nói ra. Cô ta nhìn Diệp Thành như đang nhìn kẻ điên.

Hác trưởng lão thì lắc đầu bật cười: “Diệp đan sư, tôi đã đánh giá thấp sự to gan của cậu rồi. Suốt mấy ngàn năm nay cậu là người đầu tiên dám một mình khiêu chiến toàn bộ Thần Đan Môn. Chỉ với khí phách này, tôi đã phải kính nể cậu rồi“.

“Thằng nhãi không biết điều!”

Nộ Diệm tông sư trực tiếp tức giận quát mắng. Lão ta giơ bàn tay ra, đan hỏa hai màu trắng đen quấn quanh tay, lão ta muốn dùng một chưởng để tóm tên ngông cuồng này lại. Những đồ đệ trẻ tuổi khác cũng nhao nhao lắc đầu. Họ cho rằng Diệp Thành lòng dạ đang rối tung hết lên nên ăn nói lung tung.

“Haizz, cho các người cơ hội sống các người không cần, vậy thì chết đi“.

Diệp Thành lắc đầu, dường như chuẩn bị ra tay.

Nhưng ngay lúc này, Đường Đoạn Lãng đột nhiên nói: “Khá dũng cảm đấy, đã lâu rồi tôi không thấy tu sĩ nào to gan như vậy. Vương môn chủ, tôi thấy hay là đồng ý đi. Cũng vừa hay mượn cơ hội này để thể hiện thực lực của Thần Đan Môn, nhà họ Đường chúng tôi sẽ làm chứng“.

Đường Đoạn Lãng vừa dứt lời, bàn tay của Nộ Diệm trưởng lão liền cứng đờ giữa không trung, Vương Hải Bằng cũng khẽ nhíu mày.

Những người khác mà nói thế này thì chắc chắn Vương Hải Bằng sẽ không quan tâm, kể cả đám người Hà Cửu Hằng, Bạch Tiểu Huyên, Vương Hải Bằng đều không coi ra gì. Nhưng Đường Đoạn Lãng lại khác. Ngự Long Đường gia là thế gia hàng đầu thực sự, không chỉ có một vị Chân Quân trấn giữ.

Trừ khi Đan Vương thực sự trở thành Tiên Đan Sư, nếu không Thần Đan Môn chẳng là gì khi đứng trước mặt nhà họ Đường cả. Đường Đoạn Lãng là một trong những con em xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Đường, tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa chức vị gia chủ. Một nhân vật có sức ảnh hưởng thế này thì không thể không cân nhắc.

Lúc Vương Hải Bằng đang do dự thì Hà Cửu Hằng nói: “Đúng vậy, Vương môn chủ. Nếu Hác đan sư thể hiện ra trình độ cực cao, việc nhờ vả của Bạch Tiên tử tất nhiên cũng có thể yên tâm giao cho Hác đan sư“.

Bạch Tiểu Huyên cũng khẽ gật đầu. Giờ xem ra nếu ra tay ở đây thì không chừng kẻ chịu thiệt sẽ là chính bọn họ.

“Môn chủ, đồng ý đi, sao Thần Đan Môn chúng ta phải sợ một tên nhóc Hoa Hạ cỏn con chứ?”, Hác trưởng lão nói.

“Tôi tình nguyện ứng chiến”, Hác Tư Văn đi lên trước một bước, kiêu ngạo ngẩng đầu.

Có được sự ủng hộ của những người này, Vương Hải Bằng cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Ông ta vuốt tay cầm, ánh mắt sắc bén: “Diệp đan sư, nếu cậu đã nêu ra việc so tài luyện đan thì Thần Đan Môn chúng tôi cũng không tiện từ chối. Hác đan sư sẽ thay Thần Đan Môn tiến hành cuộc quyết đấu này...”

“Tôi còn chưa nói xong”, Diệp Thành đột nhiên ngắt lời ông ta:

“Tôi có thể cho Thần Đan Môn năm cơ hội. Đề thi quyết đấu sẽ do các người đặt ra. Chỉ cần các người thắng một ván thì coi như tôi thua. Hơn nữa cho dù tôi thắng thì cũng không cần các người phải sống chết gì cả, đồng ý tôi một chuyện là được“.

“Được, được, được!”

Cho dù Vương Hải Bằng đường đường là môn chủ của Thần Đan Môn, tông sư luyện đan đỉnh cao, cao thủ có thể đấu lại Kim Đan đỉnh phong, nhưng mà nghe lời Diệp Thành nói cũng suýt nữa tức tới nỗi đập bàn đứng dây. Những luyện đan sư khác mắt cũng phun ra lửa.

Diệp Thành nói như vậy có nghĩa là chẳng coi bọn họ ra gì cả!

“Nếu Diệp đan sư đã yên cầu như thế thì tất nhiên Thần Đan Môn chúng tôi sẽ chấp nhận. Cuộc đấu đầu tiên sẽ tổ chức vào ba ngày sau!”

Nói xong Vương Hải Bằng phất tay áo tức giận rời đi.

Mà Diệp Thành thì cũng nhàn nhã đi ra ngoài cửa dưới ánh nhìn của tu sĩ trong cả đại điện. Anh chỉ để lại một bóng lưng cho các trưởng lão và đệ tử Thần Đan Môn.

......

Thần Đan Môn sắp so tài luyện đan với đan sư Bích Hải đến từ Hoa Hạ.

Tin tức này thoáng chốc đã lan truyền cả Thần Đan Môn, sau đó lan truyền khắp nơi. Chưa đầy nửa ngày, cả thành phố Thần Đan đã biết rồi, nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao.

“Đan sư Bích Hải là ai vậy? Hoàn toàn chưa từng nghe nói?”

“Nghe nói là một tông sư mới lên cấp của Hoa Hạ, được mệnh danh là có thuật luyện đan mạnh mẽ vô song. Người đó từng liên tiếp đánh bại tông sư chân truyền của Thần Đan Môn, nhưng thực hư thế nào thì không ai biết“.

“Không có lửa thì sao có khỏi, điều này chưa chắc đã là giả. Nhưng cho dù anh ta có mạnh đến đâu thì sao có thể là đối thủ của Tiểu đan vương Hác Tư Văn chứ. Nghe nói Hác Tư Văn gần đây đã lên đến cấp bậc tông sư rồi“.

Mấy ngày gần đây, cả thành phố Thần Đan, trên khắp đường lớn ngõ nhỏ, hàng vạn người đều đang bàn tán cuộc so tài luyện đan này.

Gốc gác của Diệp Thành nhanh chóng được tiết lộ. Anh được gọi là đan sư Bích Hải, thường đi đến địa bàn của các tông môn lớn, thách đấu với các tông sư, đại sư luyện đan. Tuy thành phố Thanh La và thành phố Thần Đan khá xa nhưng vẫn có không ít người từng nghe nói.

Bất chợt, mọi người đều vô cùng mong chờ cuộc quyết đấu này.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.