Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 846: Chương 846: Quả quyết từ chối




“Đừng nói với tôi là ông không biết chân tướng trong đó nhé!”

Diệp Thành nhìn lại ông ta. Những người khác như đám Dương Lâm không hiểu rõ nội tình là điều bình thường, thế nhưng Tần Sương là người quản lý cao nhất của Long Đằng, ông ta đã liên hệ với các dị tộc lớn và tu sĩ ngoại vực trong suốt một thời gian dài như thế, chắc chắn sẽ hiểu rõ chuyện tinh vực bị Thiên Đạo vứt bỏ.

“Lại là vì ‘đại đạo khuyết thiếu’, Nguyên Anh không hoàn chỉnh gì đó sao?”

Tần Sương nhíu mày nói: “Thế nhưng, kể cả có là Nguyên Anh không hoàn chỉnh thì cũng là Nguyên Anh. Đám lão tổ đằng sau những dị tộc kia nào có ai hoàn chỉnh đâu. Cũng giống như Thành Đạo Nguyên Anh, không chỉ có thể bảo đảm cho chính mình, mà còn có thể che chở cho cả Sương Diệp, Hoa Hạ, thậm chí là cả Địa Cầu!”

“Tiểu Trần, chẳng lẽ cháu không thể hi sinh một chút vì Địa Cầu này được ư?”. Nói xong câu cuối cùng, Tần Sương gần như đang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cầu khẩn.

Vị quân nhân lớn tuổi chinh chiến suốt cả cuộc đời vì Long Đằng của Hoa Hạ chưa bao giờ cúi thấp đầu ấy, lúc này đây lại lộ rõ vẻ mặt cầu khẩn trước Diệp Thành. Ông ta biết rõ, chắc chắn người luôn một mực theo đuổi thiên đạo trường sinh như Diệp Thành sẽ không thể nào tiếp nhận được chuyện Nguyên Anh không hoàn chỉnh. Nhưng đây đã là cách thức phá giải cục diện duy nhất của toàn bộ Địa Cầu ở thời điểm này rồi.

Diệp Thành không lên tiếng, chỉ khẽ khàng lắc đầu. Mặc dù gương mặt anh lộ rõ vẻ lạnh nhạt, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, thì thái độ lại cứng rắn như sắt.

Trong phút chốc, Tần Sương gần như bị rút đi hơn nửa tinh, khí, thần trong người, tựa như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Ông ta với thân thể cứng ngắc đã khẽ gật đầu với Diệp Thành, không hề nói thêm bất cứ điều gì mà quay người rời đi luôn.

“Sư phụ, sư phụ?!”

Tham Lang thấy vậy bèn liên tục dậm chân, quay đầu nhìn về phía Diệp Thành:

“Thiên Quân, tôi không rõ cái ‘Nguyên Anh không hoàn chỉnh” gì đó, nhưng chắc hẳn ngài cũng hiểu, nếu bây giờ ngài có thể trở thành Nguyên Anh thì cả hai bên cùng có lợi. Sương Diệp có thể sống, và Địa Cầu cũng vậy. Nhưng nếu ngài không trở thành Nguyên Anh, vậy thì dưới sự áp bức của dị tộc, cuối cùng ngài chỉ còn lại một mình, không thể ngăn cản được gì. Cả Địa Cầu này sẽ chìm vào bóng tối!”

Diệp Thành vẫn lắc đầu như cũ.

Tham Lang tức đến độ cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, cắn chặt răng, cuối cùng vội vã cất bước đuổi theo Tần Sương. Còn đám Đường Tuấn Nghị, Vương Phục Hổ đi theo mấy người kia tới cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Ở nơi này, chỉ có mình Đường Tuấn Nghị là biết được chút ít về chuyện Thiên Đạo đổ vỡ, nhưng bọn họ vẫn tỏ ra oán trách vì sự sự lựa chọn của Diệp Thành. Dù gì cũng là cảnh giới Nguyên Anh đó, nếu như có thể trở thành Nguyên Anh, bất kể người đó có hoàn chỉnh hay không thì cũng chẳng khác nào cơ hội để một bước lên trời, trở thành người đứng đầu cả Địa Cầu, không ngờ Diệp Thành lại cứ thế mà bỏ qua. Khuyên cũng đã khuyên rồi, nhưng thấy thái độ của Diệp Thành kiên quyết như thế, họ chỉ đành rời đi mà thôi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đi hết rồi, Aokawa Sakura liền nhíu mày: “Chủ nhân, nếu anh thật sự có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh, vậy tại sao bây giờ không thực hiện điều đó?”

“Nhóc à, tầm mắt của cô hạn hẹp quá, chỉ biết nhìn mỗi trước mắt, mà chẳng hay vũ trụ này cuồn cuộn, chư thiên vạn giới rộng lớn cỡ nào. Một cảnh giới Nguyên Anh nào có to tát gì? Mong đợi của tôi chính là Hợp Đạo Chân Tiên, phi thăng trở thành Tiên Tôn!”

Diệp Thành vỗ vỗ mu bàn tay của cô bé, ánh mắt thẳm sâu:

“Địa Cầu chỉ là một tinh cầu đã bị vứt bỏ, bị Ma Sát Hồn Thiên Trận khóa chặt. Trở thành Nguyên Anh ở nơi này thì chỉ có thể là “Nguyên Anh giả” mà thôi, không hợp cách. Sau này không biết phải cần đại giới rộng lớn cỡ nào hay tài năng bao nhiêu để bù đắp lại, mới có thể tăng thêm về mặt pháp lực. Không đáng chút nào!”

“Huống hồ…”

Mắt Diệp Thành híp lại, trong đó thoáng xẹt qua một tia sắc lạnh: “Chỉ là một vài dị tộc mà thôi. Cho dù đại năng trong tộc bọn họ tới đây, ta cũng chẳng sợ, nói gì đến một vài Xuất Khiếu Nguyên Anh nhỏ bé”.

Giọng nói của Diệp Thành nhẹ bẫng như không.

Lúc này Aokawa Sakura không khỏi cảm thấy tự tin đến lạ, qua những lời Diệp Thành nói, cô ấy có thể nghe ra được sự ngạo nghễ khinh khỉnh hết thảy mọi người.



Cả cuộc đối thoại giữa Tần Sương và Diệp Thành trên đỉnh núi Hoành Lan không hề bị lộ ra ngoài, nhưng chỉ đôi ba câu bị lọt ra cũng đủ để khiến cả giới tu luyện xôn xao rì rầm.

Có người phát biểu thẳng trên diễn đàn ngầm, luôn miệng khiển trách Diệp Thành:

“Diệp Thành quá cuồng vọng. Không ngờ lại nói mấy câu kiểu ‘trở thành Nguyên Anh dễ như bàn tay’? Anh ta coi Nguyên Anh là gì chứ? Trong sách cổ của Hoa Hạ có ghi, ở thời cổ trên Địa Cầu này, Nguyên Anh có thể được xưng thành Thiên Quân, tức là dùng để chỉ chủ nhân của đất trời, quản lý cả vùng trời. Sự tồn tại cao cao tại thượng áp đảo chúng sinh như thế, không ngờ anh ta lại nói mình có thể làm được chỉ với vài câu bâng quơ. Đúng là quá cuồng vọng!”

“Đúng đó, không biết Diệp Thành nói thế là có ý dọa cho dị tộc sợ, hay là đang tự tăng thêm dũng khí cho bản thân. Nhưng những lời đó của anh ta quả thực khiến cả thiên hạ này thấy buồn cười. Nếu có thể trở thành Nguyên Anh thì việc gì phải ở nguyên mãi cảnh giới Xuất Khiếu? Làm gì có ai không biết khoảng cách giữa cảnh giới Xuất Khiếu và Nguyên Anh chẳng khác gì một trời một vực. Ở thời thượng cổ, nếu không có Nguyên Anh trấn thủ thì Địa Cầu làm gì có khả năng trở thành thế lực đứng đầu. Còn dị tộc trong vòm trời này, nếu không có Nguyên Anh lão tổ, thì chúng nào dám có tư cách tỏ ra ngạo nghễ như thế”.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều đang chỉ trích Diệp Thành.

“Nghe nói Tần Sương cũng chỉ mới ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ, thế mà Diệp Thiên Quân đã lại trông về phía cảnh giới Nguyên Anh có thể lật trời cơ đấy, đúng là khiến người ta cười rụng răng mà”.

“Đúng vậy, anh ta biến mất mười năm, chưa biết chừng đã bị Tần Sương bỏ xa từ lâu rồi!”

“Tôi thấy có lẽ mấy người Tần Sương của Hoa Hạ bị đám dị tộc dọa sợ đến mức choáng váng rồi, thế mà lại muốn gửi gắm tất cả hi vọng vào loại người như thế!”

“…”

Rất nhiều người đều lên phát biểu trên diễn đàn ngầm.

Ngay cả những cường giả lão luyện cũng đều lắc đầu, không biết nên nhận xét sao về Diệp Thành.

Đôi lúc cũng thấy bình luận phản bác của người nào đó, họ nói Địa Cầu này không còn pháp tắc, thế nên Diệp Thành mới không muốn chứng đạo. Nhưng bình luận đó nhanh chóng bị cộng đồng mạng ra sức chế giễu. Hiện nay, chỉ vì bước vào cảnh giới Kim Đan thôi cũng đã khiến vô số người tu luyện ở cảnh giới Ngưng Đan điên cuồng, chỉ cần có thể độ kiếp thành công, họ chẳng cần quan tâm xem nhất phẩm, nhị phẩm gì đó, huống chi là cảnh giới Nguyên Anh còn xếp trên cả Kim Đan, Xuất Khiếu.

Cho dù là “Nguyên Anh giả”, nhưng dù sao vẫn được tính là Nguyên Anh – người đứng đầu Địa Cầu, ngạo nghễ đứng trên tất cả tu luyện giả!

“Diệp Thành đã xài hết kỹ năng rồi!”

Cuối cùng, một vị cường giả cảnh giới Kim Đan nào đó đã đưa ra kết luận như vậy.



Về phần Diệp Thành đang ở trên đỉnh núi Hoành Lan, anh chẳng hề hay biết những thứ kia.

Trong bảy ngày vừa qua, một số đệ tử của phái Sương Diệp vẫn còn sống đã nhanh chóng chạy từ khắp nơi trên thế giới đến Tô Bắc. Giờ phút này, những người bằng lòng đến núi Hoành Lan đều là đệ tử trung thành nhất với phái Sương Diệp. Suy cho cùng, mỗi người trong số họ đều biết có lẽ Diệp Thành chẳng thể sống sót được sau ngày mai. Tám đại dị tộc đã liên thủ với nhau, chúng muốn đè sập cả đất trời nơi này. Nhưng họ vẫn giữ vững quyết tâm, bất chấp cả tính mạng của bản thân mình.

“Hai Ngưng Đan, bảy Tu Thể đỉnh phong, ba mươi ba người ở cảnh giới Tu Thể. Còn đệ tử cảnh giới Trúc Cơ thì chỉ còn hơn hai mươi người”, Aokawa Sakura thống kê lại theo danh sách.

Lúc cô ấy đọc lên đã không tránh khỏi cảnh nước mắt tuôn rơi như mưa.

Phái Sương Diệp trước kia lẫy lừng đến mức nào cơ chứ?

Tạm không nhắc đến những vị hộ pháp trưởng lão Nguyên Anh như tôn giả Bằng, tất cả những người ở tầng lớp cao đều có cảnh giới Kim Đan. Tần Hồng Sương, Diệp Niệm còn là Xuất Khiếu Chân Quân, hàng trăm hàng vạn người ở cảnh giới Tu Thể đỉnh phong, về phần đệ tử ngoại môn cảnh giới Trúc Cơ thì lại càng nhiều hơn thế, có thể nói là lên tới trăm nghìn người.

Còn bây giờ thì sao?

Chỉ còn lại một hai người tạm coi là cấp cao, ai già cũng đã già, chết cũng đã chết, còn có không ít người tàn phế. Phái Sương Diệp của bây giờ, nếu bàn về thực lực, chỉ e còn chẳng bằng nổi một vài thế gia hạng hai trong nước, hay mấy môn phái nho nhỏ đứng đầu địa phương heo hút nào đó.

“Đủ rồi!”

Trong mắt Diệp Thành như lập lòe ánh lửa, anh trầm giọng cất tiếng: “Hãy dẫn tất cả đệ tử nội môn của phái Sương Diệp đến đây, tôi sẽ đích thân dạy bảo. Sau ngày hôm nay, bọn họ chính là nhóm đệ tử đầu tiên và là nguyên lão phục hưng phái Sương Diệp. Trong tương lai, tôi muốn khiến cho cả đất trời này đều nhớ rõ danh hiệu của bọn họ!”

“Vâng, chủ nhân!”, Aokawa Sakura cung kính dập đầu.

Ánh mắt của dị tộc, Vô Cực Cung, người tu luyện, vô số môn phái, đoàn thể, thế gia, các cường quốc lớn, thậm chí là toàn bộ Địa Cầu đều đổ dồn về phía đỉnh núi Hoành Lan.

Ngày thứ bảy cuối cùng cũng đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.