Tám đại dị tộc là những thế tộc đứng đầu nơi đây, bọn họ đại diện cho thế lực khổng lồ chi phối cả Địa Cầu. Trong sáu bảy năm trở lại đây, họ luôn ẩn mình phía sau, rất ít khi lộ diện. Cho dù rất nhiều người tu luyện từng nghe nhắc tới hay nhìn thấy bọn họ, song cuối cùng những người ấy cũng sẽ biến mất, giống như những tấm màn đen chồng chéo nhau đã hủy diệt phái Sương Diệp vậy. Nhưng bây giờ, bọn họ đã xuất hiện, muốn giết chết Diệp Thành ngay trước mặt hàng vạn hàng triệu người.
Tình trạng này nào phải chiến đấu gì cho cam, chính xác phải là một trận thị uy, nghiền ép và giết chóc đến từ một phía!
Tất nhiên Tám đại dị tộc sẽ phái ra lực lượng mạnh mẽ nhất, dùng tư thái nghiền ép sát phạt để đánh bại Diệp Thành, đồng thời cũng khiến tất thảy mọi người trên Địa Cầu sợ hãi, khiến mấy triệu chúng sinh trên Địa Cầu này biết tới sự khủng bố của dị tộc bọn họ.
Đến lúc đó, dù mọi người ủng hộ hay phản đối thì sĩ khí của họ cũng đã sụt giảm mạnh mẽ, muốn ủng hộ cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
“Bởi vậy Diệp Thiên Quân không thể thua được!”. Có tu hành sĩ cấp cao khẳng định.
Thế nhưng, nói thì dễ lắm còn để thực hiện được lại khó vô cùng. Người bình thường chỉ cho rằng trong tám đại dị tộc đều có vài người ở cảnh giới Kim Đan trấn thủ. Nhưng sao họ lại không hiểu, số lượng tu hành giả cảnh giới Kim Đan kia nào chỉ dừng lại ở “mấy”? Chính xác phải là nhiều không kể xiết, hơn nữa, vẫn còn chưa nhắc tới Xuất Khiếu Chân Quân và Nguyên Anh Thiên Quân ở trên cảnh giới Kim Đan.
Nếu như Nguyên Anh ra tay, cho dù Diệp Thành có mạnh hơn nữa, thì nguyên cả ngọn núi Hoành Lan cũng sẽ bị một chiêu đánh cho sụt xuống lòng đất.
“Đi thôi, đến Tô Bắc, chúng ta chưa chắc đã giúp được Diệp Thiên Quân, nhưng ít ra cũng có thể hò hét trợ uy, tiếp thêm một phần sức mọn”.
Đường Môn, Long Hổ Môn, Thiên Kiếm Tuyệt Đao... Mỗi một môn phái, ngay cả lão tổ của bọn họ cũng bị kinh động đến mức đều tự mình rời núi, dẫn theo một nửa số tinh anh của môn phái mình, hướng về phía Tô Bắc.
Trong nhất thời, cả vùng Tô Bắc chật kín những võ giả tu luyện cấp cao.
Rất nhiều phóng viên đều giơ cao máy ghi hình, hướng ống kính về phía bầu trời, chớp lấy từng luồng ánh sáng chói lóa vụt ngang qua trời cao. Mỗi một luồng sáng đều là do sử dụng bùa chú nào đó, rõ ràng chính là tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan, thậm chí còn có cả những tu sĩ trên cả cảnh giới ấy.
“Là môn chủ Nhậm Trường Phong của Tuyệt Đao Môn và ba đệ tử của ông ấy, nghe nói môn chủ Nhậm Ly Phong đời trước đã bị Diệp Thành giết chết, không ngờ bọn họ cũng tới đây!”
“Đường Tuấn Nghị của Đường môn quả nhiên cũng tới, còn cả cả đệ nhất cường giả Đường Tông Trạch trong đám đệ tử tinh anh trẻ tuổi hiện nay của Đường Môn nữa!”
“Vương Phục Hổ của Long Hổ Môn cũng dẫn theo hơn một nửa số trưởng lão tới đây!”
“…”
Rất nhiều người đều không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Trong thời đại khôi phục linh khí như hiện nay, những tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan, thậm chí là tu sĩ còn trên cả cảnh giới ấy chẳng khác nào những ngôi sao có ánh hào quang chói lọi, chỉ cần vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Rất nhiều người đều được tôn kính như tiền bối, thậm chí còn được cung phụng như lão thần tiên vậy.
Không ngờ bây giờ tất cả họ đều tập trung lại ở Tô Bắc này, thậm chí còn có đến bốn năm vị cường giả cảnh giới Kim Đan, trận thế như vậy quả thực quá mức khủng bố. Chẳng phải chỉ là một trận chiến giữa Diệp Thành và dị tộc thôi sao? Sao lại có thể thu hút nhiều vị cường giả cấp cao như thế đến tận nơi xem chứ?
Những người trẻ tuổi trên mạng xã hội hiện giờ đều không thể hiểu nổi.
Chỉ có những người thông thái và khôn ngoan đã tận mắt chứng kiến cũng như hiểu rõ tình thế nguy nan suốt mấy năm qua của Địa Cầu mới mơ hồ cảm nhận được sự hoang vắng cũng như lạnh lẽo ẩn đằng sau. Cường giả của toàn bộ Hoa Hạ tập trung tại một chỗ, điều này đã cho thấy rõ những vị cường giả ấy cũng đã cảm nhận được uy thế và sự áp bách nặng nề kia.
Trên đỉnh núi Hoành Lan.
Diệp Thành ngồi xếp bằng trên một mỏm đá ngay trước vách núi, anh đã ngồi ở chỗ này suốt hai ngày hai đêm rồi. Mái tóc dài hỗn loạn, áo bào trên người rơi xuống đất, làn da trên người như phát sáng, không ăn uống không nói năng gì, hệt như một vị tiên chỉ cần ăn gió uống sương cũng có thể sống được vậy.
“Chủ nhân, Tần Sương đại nhân đến rồi!”
Aokawa Sakura nhỏ giọng nói.
“Dẫn ông ta tới đây!”, Diệp Thành khẽ vuốt cằm.
Tần Sương dẫn theo nhóm người Tham Lang hùng hổ đi tới. Diệp Thành có thể cảm nhận được bảy, tám luồng khí tức của tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan sau lưng ông ta, chắc hẳn tất cả tinh anh của Long Đằng đều đang tập trung hết tại nơi này.
Trừ điều đó ra, Diệp Thành còn cảm nhận được cả khí tứ của mấy người Đường Tuấn Nghị, Vương Phục Hổ. Rõ ràng Tần Sương không chỉ có một mình, ông ta còn đại diện cho hơn một nửa số thế lực của toàn bộ Hoa Hạ nữa.
“Tiểu Thành, cháu cần gì phải làm vậy đây?”, Tần Sương nhìn thấy Diệp Thành liền thở vắn than dài.
“Ha ha!”
Diệp Thành cười to, ánh mắt khẽ liếc qua người có dáng vóc vạm vỡ, gương mặt kiên nghị, râu tóc dựng đứng, tấm lưng thẳng tắp như lưỡi đao quân đội – vị chủ nhân của đội hộ vệ Long Đằng.
“Cậu thân mến, vết thương trên người còn chưa lành nữa kìa, tới đây hóng hớt gì chứ? Chỉ là mấy đứa dị tộc, tôi chỉ cần một chiêu cũng đủ hạ gục chúng. Đáng lưu ý phải là mấy cái loại hình như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo… đã tra được tường tận gốc rễ chưa?”
“Mười năm không gặp mà cháu vẫn cuồng vọng như xưa nhỉ?”
Tần Sương cũng cười to, chẳng qua trong mắt ông ta hiện giờ còn có cả một chút kinh hãi, cuối cùng cũng thu lại nụ cười:
“Quả thực phía sau những thánh địa tu luyện kia có tiên nhân của ngoại vực ủng hộ. Mấy năm nay, mặc dù chúng ta không tra ra gốc gác của bọn chúng, nhưng lại mơ hồ biết được những tiên nhân ngoại vực kia đang tìm kiếm các vùng danh thắng, cùng với những nơi có địa thế hiểm trở vô vàn, bao gồm cả những động tiên phúc địa trên khắp Địa Cầu này, như thể đang kiếm tìm tiên duyên gì đó”.
“Cũng chính vì bọn họ tập trung tinh lực để tìm kiếm tiên duyên, nên chúng ta mới có thể miễn cưỡng duy trì được thế cục tại Địa Cầu ở thế mỏng manh như đang thực hiện tiết mục xiếc trên dây với đám dị tộc kia. Nhưng dạo gần đây, càng lúc bọn chúng càng trở nên không an phận, có vẻ như chúng đã tìm ra được tiên duyên gì đó rồi. Hiện giờ dị tộc ngày càng tỏ ra kiêu ngạo, không bằng lòng với các quốc gia khác, muốn can thiệp vào cả Hoa Hạ. Mấy lão già phía chúng ta đều phải liều mạng bế quan, nhưng miễn cưỡng lắm cũng mới lên được đến trung kỳ Kim Đan, còn lâu lắm mới với tới được cảnh giới Xuất Khiếu”.
Nói đến đây, biểu cảm của Tần Sương lại càng nghiêm trọng hơn trước, khẽ khom người cung kính nói với Diệp Thành:
“Tiểu Thành à, thế cục tại Địa Cầu hiện giờ đang vô cùng nguy nan, hệt như chồng trứng sắp đổ vậy. Cháu cứ coi như nể mặt Hồng Sương mà đưa ra cho cậu một câu chắc chắn, rốt cuộc bao nhiêu năm nữa mới có thể tu thành Nguyên Anh? Nếu như có thể thành công trong vòng ba năm rưỡi, cho dù người làm cậu này phải sử dụng hết một nửa số vốn liếng của Long Đằng và Hoa Hạ, chắc chắn ta cũng sẽ giúp cậu vượt qua kiếp nạn này!”
Giọng điệu của ông ta vô cùng chân thành khẩn thiết, cộng thêm đôi mắt quả quyết đầy vẻ kiên nghị đang chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Thành mà chờ đợi câu trả lời, ánh mắt ấy chẳng khác nào ánh nến mãnh liệt.
Đám người phía sau Tần Sương đều hít sâu, không dám thở mạnh.
Tất cả đều không ngờ Tần Sương lại mong đợi cao đối với Diệp Thành như vậy. Không ngờ ông ta lại cho rằng Diệp Thành có hi vọng tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn là trong thời gian ngắn ngủi như thế kia. Trong suy nghĩ của Tần Sương, rõ ràng tư chất của Diệp Thành còn vượt cả Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Diệp Thành.
Nếu như Diệp Thành có thể tu thành Nguyên Anh, tình thế khốn đốn hiện giờ có thể dễ dàng được giải quyết chỉ trong giây lát, ngay cả dị tộc và nhóm người Vô Cực Cung cũng chưa chắc đã dám đắc tội một thế lực có cường giả Nguyên Anh trấn thủ.
Trên đỉnh núi Hoành Lan lúc này, gió mạnh đang rít gào, sương mù trắng vấn vít xung quanh. Vô số luồng tinh khí đều tụ hội hết về nơi đây, khiến cho mây gió xung quanh cũng biến đổi, lúc nào cũng hội tụ cuồng phong gió bão. Nếu như tu vi không đủ, quả thật không thể nào đứng vững được ở đỉnh núi này được.
Giờ phút này, ánh mắt của nhóm người Đường Tuấn Nghị, Trình Hồng Quang, Vương Phục Hổ, Tham Lang, Đường Tông Trạch đều đổ dồn về phía Diệp Thành. Rất nhiều người đều biết, câu nói tiếp theo của Diệp Thành sẽ quyết định thế cục và những biến đổi của cả Địa Cầu trong ngày hôm nay, thậm chí là mấy năm tới đây.
Trong lòng họ đều mơ hồ trào dâng sự mong chờ.
Nếu Diệp Thành thật sự có khả năng tu luyện được tới cảnh giới Nguyên Anh trong một thời gian ngắn, vậy thì Địa Cầu cũng sẽ có một cường giả Nguyên Anh trấn thủ, không việc gì phải e ngại các thánh địa tu luyện cũng như nhóm người dị tộc kia. Giới tu luyện của Địa Cầu cũng sẽ có thêm cơ hội để lấy lại sức, mượn ưu thế vô cùng lớn của linh khí để khôi phục dần, chưa biết chừng trong vòng mười mấy hai mươi năm có thể đuổi kịp được bước chân của nhóm người dị tộc kia, trở thành một tinh cầu tu luyện thực thụ.
Ngay cả Dương Lâm, Tần Thanh Uyển, Kỷ Hoa Linh đều đang hướng ánh mắt đầy vẻ mong chờ về phía anh.
Diệp Thành im lặng một lúc lâu, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ không nói gì, thì Diệp Thành bỗng lên tiếng: “Không dối gạt gì cậu, muốn đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đối với tôi chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng tôi sẽ không trở thành Nguyên Anh ở tinh cầu này đâu!”
Tần Sương không khỏi ngẩng đầu, bước lên một bước, nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt lấp lóe.
“Vì sao lại vậy?”