Edit: Lacey
Chu Du nghe lời Tôn Hoài Cẩn tìm một quán KFC ở gần vào tránh gió, sẵn tiện chờ anh đến.
Tuy rằng anh bảo cô gọi trước một ly đồ uống nóng nhưng Chu Du một chút cũng không muốn ăn, ghé vào trên bàn, không nâng nổi nửa điểm tinh thần.
Cô hiện tại chỉ muốn biết tên đàn ông chó má làm Ngô Tú Trân hạ quyết tâm ly hôn với Chu Đạt Sinh là ai.
Là Tôn Hoài Cẩn sao?
Hình như không phải.
Cô vừa mới gọi điện hỏi qua Chu Đạt Sinh, Ngô Tú Trân còn chưa về nhà, rất có khả năng là đi tìm tình nhân, nhưng Tôn Hoài Cẩn hiện tại còn đang trên đường tới đây, không có khả năng có thời gian gặp mặt Ngô Tú Trân.
Lại là người mới sao?
Thời điểm ý tưởng này xuất hiện trong đầu Chu Du, cô đã không còn thấy ngoài ý muốn nữa. Ngô Tú Trân đổi đàn ông giống như thay quần áo vậy, hai mươi mốt tên trước đó chỉ dừng lại ở những người cô biết, nhưng chắc chắn càng có nhiều tên đến tư cách xuất hiện trước mặt cô cũng không có.
Ý thức được điều này Chu Du cảm thấy mình thật thất bại, cô không biết trước đây cô lấy đâu ra tự tin cho rằng chỉ cần bắt được Tôn Hoài Cẩn thì Ngô Tú Trân sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.
Tôn Hoài Cẩn rất nhanh đã tới, thời điểm bước vào cửa thì tóc anh đã bị gió thổi tán loạn, thở hổn hển. Chu Du nhìn thoáng qua bên ngoài mới phát hiện xung quanh không có chỗ đỗ xe, cũng không biết anh đem xe đỗ ở đâu rồi chạy tới đây nữa.
“Tôi mua cho em một ly đồ uống nóng.” Anh không trực tiếp hỏi sao lại thế này mà lướt qua cái bàn trống không trước mặt Chu Du, lập tức cất bước đến quầy order.
Ánh mắt của Chu Du không tự giác mà đuổi theo bóng dáng anh, nhìn anh cầm hóa đơn, tiếp nhận khay từ trên tay nhân viên, ở trên ngoài hai ly đồ uống nóng thì còn có hai cái bánh tart trứng và một phần gà popcorn cỡ đại.
“Thời điểm tâm tình không tốt thì nên ăn đồ ngọt với đồ chiên rán.”
Anh ngồi xuống bên cạnh Chu Du, đem trà sữa nóng và bánh tart đẩy đến trước mặt Chu Du, nhìn tiểu cô nương đã khóc đến hai mắt đỏ bừng không khỏi đau lòng mà sờ sờ đầu cô.
“Tôi biết ở gần đây có một chỗ rất vui ở gần đây, lát nữa sẽ dẫn em đến.”
Chu Du vốn dĩ không muốn ăn, cũng không muốn nói chuyện, nhưng cô cũng không muốn làm Tôn Hoài Cẩn quá lo lắng, chỉ có thể miễn cưỡng ăn xong một cái bánh tart trứng, lại uống thêm mấy ngụm trà sữa.
“Tôn Hoài Cẩn, ba mẹ anh...còn ân ái không?”
Cô không hiểu rõ tình huống của nhà Tôn Hoài Cẩn, trước đó là vì không hiếu kỳ, sau lại bởi vì chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Hiện tại cô đột nhiên đặc biệt muốn biết, Tôn Hoài Cẩn lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, ba mẹ anh là người như thế nào.
“Họ là bạn đại học, sau đó lại cùng nhau thi lên thạc sĩ, ở bên nhau rất nhiều năm mới lãnh chứng kết hôn, cảm tình vẫn luôn rất ổn định.”
Tôn Hoài Cẩn kết hợp câu hỏi của cô với câu nói trong điện thoại lúc nãy kia thì cũng đại khái hiểu được vấn đề của cô. Anh khe khẽ thở dài, duổi tay đem bé con ôm trong ngực, miêu tả tình huống gia đình của mình cho cô:“Ba mẹ của tôi đều rất hiếu thắng, đều không muốn thừa nhận năng lực của mình không bằng người kia cho nên vẫn luôn tranh đua, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được vài lần, cho nên cảm tình của bọn họ tuy không tồi nhưng khi hai người họ gặp nhau chưa từng mang tôi đi cùng.”
Thời thơ ấu của anh cũng không vô ưu vô lự như vậy, mỗi lần họp phụ huynh đều phải gọi điện trước cho trợ lý, xem hai người họ có ai rảnh không, nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận rộn, chỉ cho một người trợ lý đến thay.
Mỗi lần như vậy Tôn Hoài Cẩn sẽ hoài nghi 'ba mẹ của anh rốt cuộc có yêu anh hay không?'
“Hồi học tiểu học, mỗi lần tôi về đến nhà thì trong nhà đều trống rỗng, chỉ có dì giúp việc làm cơm đợi tôi, hai người đó buổi tối sẽ gọi cho tôi một cú điện thoại, tán gẫu mấy chuyện trời nam biển bắc một chút, nghe tôi kể những việc xảy ra trong trường học hoặc những thứ vặt vãnh khác.”
“Cho nên khi còn nhỏ có một đoạn thời gian, tôi cảm thấy điện thoại trong nhà là thứ thân thiết nhất với tôi, thấy điện thoại thì mới có cảm giác đã về đến nhà, mà vừa đi ra ngoài nơi không có điện thoại nữa thì tôi sẽ cảm thấy không được tự nhiên, có phải rất kỳ quái hay không?”
“...”
Chu Du không nghĩ tới thời thơ ấu của Tôn Hoài Cẩn lại là cái dạng này, đôi mắt to tròn chớp chớp, thành thật gật gật đầu:“Ừm, anh khi còn nhỏ thật kỳ quái.”
“Em cũng không cần phải thành thật như vậy đi.” Tôn Hoài Cẩn cười một tiếng:“Cho nên tôi cảm thấy gia đình- loại đồ vật này cũng không có hình thức cố định, nó không nhất định phải là một căn nhà lớn, cũng không nhất định là một đôi ba mẹ ân ái, cụ thể là cái gì, khả năng với mỗi người mỗi khác.”
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, nhưng rồi lại rất mạnh mẽ, khí phách. Chu Du nghe rất nghiêm túc, cũng nghĩ rất nghiêm túc, trong lúc tự hỏi thì cảm xúc hỏng bét lúc gặp Ngô Tú Trân đã bất tri bất giác biến mất.
“Anh nói rất đúng, em nghĩ đến gia đình, trước tiên là nghĩ đến ba của em.”
Là ba cô mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, nói cho cô biết bữa tối hôm nay có những món gì, trong đó có món nào là món cô thích ăn, món nào có dinh dưỡng, món nào là món ông mới học, bảo cô nếm thử xem.
Những món ăn đó của ông cho dù cô có ăn ở nhà hàng thì hương vị cũng không giống, còn có lúc Chu Đạt Sinh bị cô chọc cười, có lẽ đó mới chân chính là một phần tạo nên gia đình của cô.”
“Phải không.”
Tôn Hoài Cẩn nhìn vẻ xám xịt dần biến mất trong tròng mắt cô, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của cô.
“Nhưng mà...”
Chu Du lại nghĩ tới cái gì đó, ngữ khí một lần nữa giống như ngọn nến le lói sắp tắt.
“Bọn họ muốn ly hôn, việc này rất không công bằng cho ba của em, ông ấy rõ ràng vì một đoạn hôn nhân này mà trả giá hai mươi năm, nhưng người công thành danh toại lại chỉ có mẹ của em, em rất tức giận, hơn nữa em đã từng hy vọng ba em sớm chút dứt ra, nhưng em lại sợ ông ấy sẽ giống mẹ em, có người mới liền không cần em nữa, em phải làm gì bây giờ a Tôn Hoài Cẩn, em có phải rất ích kỷ hay không...”
Cô bắt đầu thẳng thắn trước mặt anh, đem những yếu ớt ôn nhu vốn giấu kín trong lòng bày ra trước mắt anh.
Cô rốt cuộc bắt đầu có cảm giác tín nhiệm đối với anh.
“Chúng ta từ từ nói, đầu tiên, ly hôn cũng không phải là chuyện xấu.”
Anh nhẹ nhàng phân tích từng chút một, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có rất nhiều chi tiết mà Chu Du trước nay chưa hề để ý nay đều được anh làm rõ.
“Ngay cả việc tái hôn của ba em, tôi cảm thấy nếu ông ấy gặp được người thích hợp thì đó là việc tốt, bởi vì sau này trong cuộc đời em cũng sẽ có một gia đình mới.”
Tôn Hoài Cẩn dừng một chút, rũ mắt nhìn cô vô cùng ôn nhu lưu luyến, xóa tan đi cái lạnh giá rét của mùa đông còn xót lại.
“Tôi cũng vậy.”
- --. Truyện Trinh Thám
Tôn Hoài Cẩn: Còn không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, tôi bây giờ liền đăng kí lớp học nấu ăn.