Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 67: Chương 67: Người trẻ tuổi yêu đương




Edit: Lacey

Đi ra từ KFC, trên tay Chu Du còn cầm trên tay ly trà sữa nóng mới uống hai ngụm, hai người tay trong tay đi trên đường cái.

“Lúc nãy anh nói dẫn em đi chơi.” Cảm xúc của Chu Du đã bình tĩnh trở lại, nghiêng đầu nhìn Tôn Hoài Cẩn:“Nhưng mà đã muộn thế này, còn có chỗ nào có thể chơi nữa, anh sẽ không lừa em đi.”

Cặp sách của cô vẫn còn để trên xe của Ngô Tú Trân, hiện tại hai tay trống trơn, chỉ có một thân đồng phục chứng minh thân phận học sinh.

Tôn Hoài Cẩn cảm thấy thật trùng hợp, mỗi lần Chu Du chạy ra đều là thứ sáu, là khoảng thời gian khó có được với học sinh lớp 12, có thể tranh thủ chơi bời một chút.

Anh nửa đùa nửa thật nói:“Nếu tôi lừa em thì có phải em muốn cắn chết anh đúng không?”

“Anh nói hươu nói vượn gì vậy, em ôn nhu đáng yêu như vậy làm sao có thể động một chút là cắn người chứ!” Tiểu cô nương vẻ mặt đứng đắn, thừa dịp trên đường ít người qua lại liền vô sỉ nói:“Cùng lắm thì thuê phòng chơi đùa cùng anh thôi.”

Tôn Hoài Cẩn:“...”

Ý tưởng này thật đúng là rất mê người.

Anh tự hỏi không biết nên trực tiếp mang Chu Du đi thuê phòng xem cô muốn chơi anh như thế nào, hay là vẫn giữ lời hơi mang cô đi chơi, trong đầu anh đang thầm đấu tranh giữa lương tâm và sắc tâm, cuối cùng lương tâm vẫn chiếm thế thượng phong.

“Chơi tôi thì lúc nào cũng có thể chơi, nên bây giờ tôi sẽ dẫn em đi chơi vậy.”

Chu Du không thể tin nổi vào tai mình, mơ màng đi theo Tôn Hoài Cẩn hơn mười phút, không nghĩ tới trước mặt lại là một khu trò chơi điện tử.

Nơi này mở cửa suốt đêm nên bây giờ vẫn có không ít nam nữ trẻ tuổi chơi ở đây, có đủ các loại máy từ dành cho trẻ con đến dành cho người lớn, còn có cả máy đánh bạc loại nhỏ, nhưng không phải ăn tiền mà là dùng phiếu để đổi những phần thưởng rực rỡ trong tủ đựng phần thưởng kia.

“Oaaa, thầy Tôn của chúng ta vậy mà còn biết chỗ như này nữa sao!”

Lần trước khi cô nghe thấy anh bảo muốn chơi game cũng là loại phản ứng này.

“Bạn học Chu” Tôn Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ:“Tôi ở trong mắt em là một lão nhân gia thời Thanh hay sao?”

“Cũng không phải như vậy, chỉ là em tưởng tượng không nổi bộ dáng của anh lúc chơi những thứ này.” Chu Du lia mắt xung quanh một chút đã coi trọng con gấu to gần bằng cô trong chiếc máy gắp thú, làm nũng nói:“Thầy Tôn, em muốn cái kia~”

Tôn Hoài Cẩn vừa thấy liền bật cười:“Được, đi thôi.”

Anh cùng Chu Du đi mua một rổ xu chơi game, sau đó cùng cô chơi từ King of Fighters đến Contra, lại chơi đến Taigu Master, trà sữa Chu Du đã uống xong, hai cánh tay cũng nhức mỏi rồi nhưng vẫn không thấy Tôn Hoài Cẩn có ý muốn dẫn cô qua bên chiếc máy gắp thú kia.

(Cả nhà đừng quan tâm quá đến mấy cái game nha:V tại mình cũng không biết nó là game gì luôn)

Chiếc máy có con gấu kia là chiếc máy, nhìn vô cùng bắt mắt, thỉnh thoảng lại có người đi qua thử vận may, Chu Du càng nhìn trong lòng càng sốt ruột, rất sợ không may có người thắng được trước, trong đầu nhỏ lại bắt đầu nhét đầy nghi hoặc.

“Thầy Tôn, nếu con gấu kia bị người khác thắng mất thì làm sao giờ?” Tiểu cô nương cau mày tỏ vẻ lo lắng, “Hơn nữa cái máy này là kiểu mới, em chưa từng chơi qua, không, không cần đi qua làm quen trước sao?”

Mấy cái máy gắp thú hiện tại phần lớn đã không còn sử dụng cái gắp bé xíu xiu nữa mà là loại lớn hơn nhiều, phần thưởng càng tốt thì cài đặt càng không có tâm hơn, mỗi một máy đều được trang bị một bàn xoay, mỗi lần quay đến số nào thì đèn sẽ sáng lên số tương ứng, đèn sáng đủ theo yêu cầu thì phần thưởng sẽ được nhả xuống.

(Chòi oi thề đọc đoạn này trong cv mà mình không hiểu gì luôn @@ cả nhà lướt lướt đoạn này nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.