Trong tay Từ Huyền có đủ linh tài, đêm đó lấy ra "chân hỏa lô" đúc thể.
Trước mắt hắn đã phát giác, đồng đúc chi thể còn thiếu một bước nữa, là có
thể bước vào tiểu thành cảnh giới, đến lúc đó, sức mạnh nhục thể sẽ bật
lên một bước lớn.
Tu luyện cả một đêm, ngày thứ hai Từ Huyền nước chảy thành sông bước vào luyện khí lục trọng, đồng đúc chi thể cũng
tiếp cận tiểu thành cảnh giới...
Có thể nói một đêm thời gian, tu vi Từ Huyền đại tăng, đạt đến cập độ luyện khí lục trọng. Viễn cổ thể
tu cảnh giới, đương nhiên không thể dùng lẽ thường đánh giá, đây chỉ là
cấp bậc nguyên lực trong cơ thể. Luyện khí lục trọng nguyên lực, cơ bản
có thể áp đảo tiên tu pháp lực đồng giai bình thường.
Nhưng ngoài nguyên lực, sức mạnh nhục thể của bản thân Từ Huyền, cũng sớm đã vượt qua cấp độ luyện thể thập trọng.
Nguyên lực một loại sức mạnh chất phác diễn sinh trong thân thể huyết nhục
cốt, bởi vậy sức mạnh nhục thể và nguyên lực hắn là hỗ trợ lẫn nhau: Từ
Huyền sở hữu nguyên lực cấp độ luyện khí lục trọng, như vậy sức mạnh
nhục thể cũng tương tự.
Bây giờ đồng đúc chi thể cũng gần như
tiểu thành, nếu luận thực lực chân chính, Từ Huyền có thể khiêu chiến
luyện khí bát cửu trọng tiên sĩ trở lên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền dự định một hơi, tĩnh tu một hai ngày, đem đồng đúc chi thể tu luyện đến tiểu thành cảnh giới.
- Chủ nhân, bên ngoài có người cầu kiến, nói là sư huynh muội đồng môn của người.
Nha hoàn Tú Thanh đứng ngoài cửa bẩm báo.
Từ Huyền đi ra Thanh sơn lục cư, nhìn thấy bốn sư huynh muội Phong Vũ Môn: Lạc Phong, Dương Tiểu Thiến, Du Cầm và Ngụy sư huynh đang đứng trong
linh viên.
Bốn người đứng giữa thanh sơn lục cư, nhìn ngó xem xét xung quanh, vừa ngưỡng mộ, lại vừa có chút cục xúc bất an.
Hoành cảnh sinh sống giống như Thanh sơn lục cư, cho dù là Phong Vũ Môn trưởng lão, cũng chưa chắc bằng được.
Từ Huyền dẫn mọi người vào trong linh các, Tú Thanh Tú Ngọc hai nha hoàn, đứng bên cạnh pha trà đưa điểm tâm, cực kì chu đáo.
- Từ sư đệ, đi vào Trương Thị gia tộc, đệ ngược lại thắng chức rất nhanh, cuộc sống hưởng thụ thế này, sau này nhớ cất nhắc sư huynh muội chúng
ta nhé.
Ngụy sư huynh nói mát.
So với Từ Huyền, bọn họ
tiến nhập Đông Phương gia tộc, chỉ là đệ tử bình thường, thậm chí đến
thân phận khách liêu cũng bằng, ngày thường có khả năng phải làm một số
việc vặt.
Biết được chuyện này, Từ Huyền cũng có chút đồng tình, rõ ràng Trương Thị gia tộc đối với họ không mấy trọng thị.
- Nghe nói chỉ cần tu luyện đến luyện khí thất trọng trở lên, chúng ta có thể trở thành tam đẳng khách liêu, khổ một chút chúng ta chẳng quan
tâm, chỉ là Du sư muội và Dương sư muội, hai cô nương quen được chiều
chuộng, nhìn bọn họ chịu khổ, chúng ta thập phần không đành lòng.
Vết sẹo trên gương mặt tuấn mỹ của Lạc Phong, lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy được, bộ dạng có vài phần tang thương.
- Một chút việc vặt với ta chẳng là gì, so với thời điểm ngoại môn trước kia, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dương Tiểu Thiến miễn cưỡng mỉm cười, lúc này đối diện với chủ nhân thanh sơn lục cư, nàng tâm niệm phức tạp, có một loại ảo giác không thể trèo cao.
Du Cầm đơn giản hơn nhiều, đôi mắt tinh khiết lộ vẻ kiên định:
- Muội cũng không sao, Từ sư huynh không cần lo lắng.
Từ Huyền ngẫm nghĩ, nói với Du Cầm:
- Su sư muội, chi bằng thế này, Thanh sơn lục cư của ta, khá là rộng rãi, phòng trống cũng nhiều, muội chuyển đến đây ở cùng ta.
Trong tiên môn, cảm tình tốt nhất chính là Du sư muội, ở bên nàng, không cần
bất cứ tâm lý phòng bị nào, thoải mái dị thường, giống như ở cùng tiểu
muội trong nhà vậy.
- Ồ...
Du Cầm đỏ mặt, ánh mắt né tránh, bàn tay nhỏ mân mê gấu áo, Ngụy sư huynh và Lạc Phong bên cạnh cũng lộ ra một phần mờ ám.
Từ Huyền mỉm cười nói với nha hoàn:
- Tú Ngọc, đi chuẩn bị một gian phòng.
Trong tính cách lương thiện thuần mỹ của Du Cầm, còn có một chút yếu đuối, Từ Huyền không muốn nàng bị người trong gia tộc bắt nạt. Trước đây mặc dù
là chân truyền đệ tử trong môn, nàng vẫn bị Lâm sư huynh một đệ tử ký
danh bắt nạt, Từ Huyền sao có thể yên tâm.
Du Cầm cúi đầu, không phản đối, coi như đã đồng ý.
Mọi người trò chuyện một lúc, vẫn là kế hoạch báo thù và vấn đề sinh tồn thế nào trong Trương Thị gia tộc.
Nhưng Từ Huyền cho rằng, chuyện phục thù tóm lại vẫn có chút xa xôi, trầm giọng nói:
- Chư vị sư huynh muội, trước khi tấn thăng luyện thần kì, ý niệm liên
quan đến phục thù, tốt nhất đừng nghĩ đến. Trong hoàn cảnh tốt như thế
này, tiềm tâm tu luyện, gia tăng thực lực bản thân. Đại đạo vô chừng
mực, con đường dẫn đến tiên hà, không thể chỉ có thù hận.
Nghe những lời này, bọn Lạc Phong liên tục gật đầu.
Tiên hà, là tu giới thế đại truyền thừa, vô số tu hành chủng tộc, tin tưởng
tuyệt đối truyền thuyết, đối với bất cứ một tu giả nào, đều là mộng
tưởng cuối cùng.
Phục thù, đối với chúng nhân mà nói, chủ là một mục tiêu giai đoạn nhân sinh quan.
Đối với Từ Huyền mà nói, có lẽ là một sự sự kiện xen giữa, tiến tới thánh địa tiên hà, không những là truy cầu đối với đại đạo,
mà còn để giải đáp câu hỏi kiếp trước.
Về phần lập tức ở Trương Thị gia tộc, Từ Huyền trầm ngâm nói:
- Ta mặc dù có quan hệ không tốt với Trương gia thiếu chủ, nhưng lúc này
cũng nợ Trương gia không ít nhân tình, nhất thời không tiện lên tiếng,
đợi thời cơ đến, nhất định sẽ giúp các ngươi nâng cao địa vị trong gia
tộc.
Lạc Phong cười nói:
- Vậy làm phiền Từ sư đệ, nhưng
chuyện này không cần miễn cưỡng, cho dù dựa vào nỗ lực bản thân, tin
răng chúng ta cũng có thể nhanh chóng tấn thăng luyện khí thất trọng.
Lại trò chuyện một lúc, bọn Lạc Phong rời đi, chỉ để lại một mình Du Cầm.
- Sư huynh, cảm ơn!
Du Cầm mắt lộ rõ sự vui sướng, vào ở trong Thanh sơn lục cư, vừa có thể ở
cạnh Từ sư huynh, lại vừa có thể tiêu tan mơ màng trong lòng nàng, cảm
thấy thập phần thoải mái và yên tâm.
- Muội cũng mau trùng kích luyện khí ngũ trọng, số linh đan này cho muội tu luyện.
Từ Huyền mỉm cười, lại lấy ra mấy bình nhị phẩm linh đan có lợi cho việc tu luyện, giao cho Du Cầm.
Nhị phẩm linh đan, đối với tiên sĩ bình thường mà nói, mơ cũng không được,
Du Cầm ngượng ngùng nhận lấy, trong lòng có chút khó tin.
Nàng đương nhiên không biết, thu hoạch của Từ Huyền trong bí cảnh, nhiều hơn những gì hắn thể hiện gấp trăm lần.
- Sư muội, muội coi nơi này như nhà của mình, coi sư huynh như ca ca muội là được, không cần có bất cứ bó buộc gì.
Từ Huyền nói với tiểu sư muội, ngữ khí trìu mến kì lạ.
Du Cầm trên thực tế là một cô nhi, đầu tiên được một tiểu gia tộc trên
Bình Hoa Trấn nhận nuôi, vì tâm tính lương thiện, thường xuyên bị bắt
nạt. Sau này cha nuôi qua đời, lại gặp đúng lúc Phong Vũ Môn chiêu thu
đệ tử, vận mệnh phát sinh chuyển biến.
- Ca ca?
Du Cầm
khóe mắt ươn ướt, đầu tiên hơi ảm đạm, nhưng sau đó đối mắt đẹp lại phát ra quang mang vui sướng, dưới ánh mắt ấm áp của Từ Huyền, nỗ lực gật
đầu:
- Ừm.
Thân là cô nhi thường xuyên bị bắt nạt, một cô
gái lương thiện đơn thuần, nàng cũng rất khát vọng có người thân huynh
trưởng chăm sóc mình.