Tiên Hà Phong Bạo

Chương 565: Chương 565: Hoàng cung sát cơ. (2)




- Ha ha ha... Chỉ bằng một Kim Điện Vương như ngươi đã muốn giết bổn quân sao?

Côn Vân Quốc Quân ngửa đầu cười dài, lấy ra Danh Kiếm Kim Hoàng.

- Côn Vân tứ kiệt, ngoại trừ Đông Phương Bá ra, những người khác trong mắt ta đều không bằng cứt chó.

Không Minh Kim Điện Vương cười lạnh một tiếng, một hư ảnh màu bạc hư huyễn chuyển động trong vương cung.

Phốc phốc!

Một đạo ngân nhận trong suốt chém thanh niên văn sĩ bên cạnh quốc quân thành hai đoạn.

Côn Vân Quốc Quân sắc mặt đại biến, hắn cơ hồ khó có thể bắt lấy bóng dáng và quỹ tích ra tay của Không Minh Kim Điện Vương.

Đều là Ngưng Đan đỉnh phong, tu vi của hắn toàn bộ là dựa vào vô số tài nguyên và ngoại lực cưỡng ép tăng lên, chiến lực chính thức cực nhỏ, thực lực còn không bằng Ngưng Đan hậu kỳ bình thường, cho dù có Kim Hoàng Danh Kiếm nơi tay thì lúc đối mặt với Không Minh Kim Điện Vương hắn cũng cảm thấy thật vô lực.

- Không Minh, không nên kéo dài thời gian nữa.

Một thanh âm nam tử nhu hòa réo rắt từ bên cạnh truyền đến.

Ở một nơi hẻo lánh của đại điện, chẳng biết lúc nào, hiện thân một nam tử tóc dài, giữa mép tóc có một đôi đồng tử đen kịt như đêm tối, thâm thúy bao la bát ngát.

- Vô Song Điện Vương...

Trong thanh âm của Quốc quân lộ ra vài phần sợ hãi.

- Vâng, lão đại!

Không Minh Kim Điện Vương vừa nói xong, vài đạo ngân nhận trong suốt hư thật bất định cắt đến trước người quốc quân.

Đinh đinh đinh!

Kim Hoàng Danh Kiếm trong tay quốc quân hoạch xuất ra một mảnh xoáy kiếm quang xinh đẹp chặn công kích của Không Minh Kim Điện Vương lại.

- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?

Một đạo thanh âm trào phúng từ đỉnh đầu truyền đến, một đạo quang ngấn màu bạc lướt từ trên xuống, muốn tránh cũng không được!

- Dừng tay --

Một thanh âm già nua uy nghiêm như như lôi đình hàng lâm đại điện.

Ám thanh sắc điện vân mắt thường khó có thể nhìn thấy, siêu việt vật chất, nương theo tiếng hét lớn kia trùng kích đến khu vực chỗ Không Minh Kim Điện Vương.

Thân hình Không Minh Kim Điện Vương cứng lại, "Bá XÍU... UU! " Thoáng một phát, biến mất trên đỉnh đầu quốc quân.

Chợt, một lão giả thanh sam râu bạc trắng bỏ qua cấm chế trói buộc chung quanh đại điện, bước một bước đến bên cạnh quốc quân.

- Thật tốt quá sư tôn, ngài cuối cùng cũng tới kịp.

Côn Vân Quốc Quân thở phào một hơi.

- Thái Hoàng trưởng lão, sự hiện hữu của ta, chính là vì chờ đợi ngươi đến.

Thanh âm nam tử giàu từ tính từ một nơi hẻo lánh trong đại điện truyền đến.

- Hừ, Vô Song Điện Vương, chỉ bằng ngươi, cũng muốn đối phó ta? Nếu là Đông Phương Quân đích thân tới, còn có mấy phần cơ hội.

Thái Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng.

- Ha ha, nếu không có bản điện yểm hộ và hiệp trợ, Đông Phương Quân cũng rất khó có được uy danh vô địch, Côn Vân đệ nhất nhân như hôm nay, so sánh ra, ta càng muốn làm một người yên lặng vô danh hơn.

Thanh âm kỳ dị mà quỷ dị kia hời hợt vang lên trong đại điện.

Thái Hoàng trưởng lão tâm thần run lên, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sợ hãi nói:

- Năm đó Thái thượng trưởng lão của Nam Cung gia một thân tu vị tạo nghệ tới gần Nguyên Đan trung kỳ, lại thêm vào lực lượng huyết mạch và ‘ tam thông môn **’, phóng mắt khắp Côn Vân không ai có thể địch lại, Đông Phương Quân muốn chiến thắng hắn cũng thập phần khó khăn, làm sao có thể giết được chết hắn? Còn có mấy năm trước, hoàng cung vinh dự trưởng lão Bích Lâm tiên sinh trống không tan biến mất cũng là một Nguyên Đan cường giả rất có tiếng tăm...

- Ngươi rất thông minh, Đông Phương Quân năm đó quả thật khó có thể làm được như vậy, ngày hôm nay, ngươi phái theo gót hai vị kia rồi...

Vừa mới nói xong, một cổ sát ý lạnh như băng thuần túy, đạt đến đỉnh phong cực hạn cơ hồ đánh vỡ xiềng xích không gian, xuyên thấu qua thân thể Thái Hoàng trưởng lão.

Bành thông --

Thái Hoàng trưởng lão tu vị cao nhất Côn Vân Quốc thân hình như bị gió thổi đi, bị đánh bay ra ngoài, hư không chỉ lưu lại một quỹ tích sát khí nhàn nhạt.

PHỐC!

Thái Hoàng trưởng lão nhổ ra một búng máu, thân hình đứng thẳng bất động, tựa ở trên đại điện, sắc mặt trắng bệch, rung giọng nói:

- Ngươi... Ngươi không phải người...

Công kích vừa rồi, vô hình vô chất, không có bất kỳ loè loẹt, cũng không hề thấy bất luận quang ảnh kình phong nào, thậm chí còn không cảm nhận được sự chấn động của chân lực, pháp lực gì cả.

- Hiện giờ, bày ở trước mặt ngươi đấy, ngoại trừ chết, chỉ có một lựa chọn...

Vô Song điện Vương dù bận vẫn ung dung nói, trong đôi mắt đen kịt không mang theo một tia cảm tình.

...

Phi hành lộ trình gần hai ngàn dặm, bọn người Từ Huyền trở về Bắc Phong trọng thành.

Với tư cách là Minh chủ Trương Thiên Minh, vừa vừa về đến thì trong trận doanh đã có rất nhiều nhân vật đến cầu kiến.

Từ Huyền dứt khoát mở một lần hội nghị, tham dự trong đó là một hai chục người trọng yếu nhất liên minh.

- Không nghĩ tới Từ minh chủ lại từ chối liên hôn với Tử Tiêu công chúa...

Thần gia Đại trưởng lão, hơi có vẻ tiếc nuối nói.

Đối với quyết định này của Từ Huyền, mọi người sẽ không làm trái, tối đa chỉ có chút tiếc nuối và thở dài thôi.

- Về chuyện liên hôn thì tạm ngưng. Hiện giờ có hai chuyện quan trọng, cần phân phó xuống dưới.

Ánh mắt Từ Huyền nhàn nhạt quét qua toàn trường.

Tham dự hội nghị có Trương Phong, có Trương gia Đại trưởng lão năm đó, cũng có lão viện trưởng của Phương Thiên học phủ, còn có một vài đan đạo cường giả quen thuộc nữa..

Trên trận thoáng chốc yên tĩnh lại.

- Chuyện thứ nhất, đề bạt Sở Đông làm phụ tá quân sư cao nhất liên minh, dưới tình huống bình thường, bố cục và điều tiết khống chế binh lực liên minh đều do hắn phụ trách chưởng quản. Trừ Phó minh chủ và gia chủ, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn hắn cả.

Trong giọng nói của Từ Huyền, tràn ngập một cổ uy nghiêm.

Quyết định này qua đi, mọi người phía dưới hai mặt nhìn nhau, có ít người đồng ý, có ít người muốn nói mà lại thôi.

- Ta đồng ý.

Trương Phong thân là gia chủ liên minh mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đồng ý.

Chợt, chúng cường giả phía Phương thiên học phủ đều nhất trí đồng ý.

Sở Đông, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hiện này, cũng là người rất có uy vọng, đặc biệt là trong đoạn thời gian trấn thủ hoàng cung, bày mưu nghĩ kế, có thể nói là tiên diễn kỳ tại đệ nhất Côn Vân.

Cuối cùng nhất, quyết định này, thành công thông qua.

Sở Đông mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn Từ Huyền, Trương Phong, lộ ra mấy phần vui mừng hiếm thấy.

- Chuyện thứ hai!

Từ Huyền đột nhiên từ trong túi trữ vật, xuất ra một cái danh sách, trên đó ghi lại vô số tên các tài liệu.

- Đây là...

Mấy vị nhân vật trọng yếu liên tiếp nhìn danh sách nhỏ kia.

Sau một lát, Thần gia Đại trưởng lão ngược lại hít một hơi:

- Số lượng tài liệu cần trên này rất nhiều, coi như là một Nguyên Đan kỳ cường giả cũng rất khó lấy ra được.

- Rất nhiều tài liệu tài nguyên, phóng mắt khắp Côn Vân cơ hồ đã hiếm thấy tuyệt tích, trân quý dị thường...

Trên mặt Lão viện trưởng lộ vẻ khó khăn..

- Xin hỏi, minh chủ cần những tài liệu này để làm gì.

Một vị lão giả Ngưng Đan hậu kỳ của Thần gia lớn mật hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.