- Huyền ca... Chạy mau!
Trương Vũ Hàm kinh hô một tiếng, hoa dung thất sắc.
Một lần sát tới kia, trưởng bối Trương gia bên trên Quỳnh Ngọc phi chu, cũng đều kinh ngạc đến ngây người, trong thời gian ngắn cũng không kịp
ngăn trở.
- Ca ca, chạy mau!
Bên trên Phi Các Từ Huệ Lan kinh hãi kêu một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng là, Từ Huyền cũng không có di động, càng không có chạy, đứng
nguyên tại chỗ, hơi chớp mắt một cái, ánh mắt hắn hiện lên lệ mang, linh quang lóe ra:
- Lần này chẳng phải thời cơ tốt nhất để giết Đông Phương Bá sao?
Đằng!
Quay người..... Bay vọt....Lên trời...
Phanh. Từ Huyền bay vọt lên không trung, thậm chí vượt qua trên đầu
Đông Phương Bá, trong chốc lát, thân hình hắn hiện lên tư thái hình
rồng, toàn thân chảy xuôi một cổ xích sắc hỏa quang, Nguyên lực thiêu
đốt, dung nhập đại thế trong cơ thể, hóa thành một cổ diễm lưu cấm kỵ
nóng cháy.
Trên tràng, tất cả mọi người bị động tác không thể tưởng tượng nổi của Từ Huyền chấn nhiếp tại chỗ, hoảng sợ thất sắc, khó có thể tin tưởng.
Làm Đông Phương Bá huyết mạch lực lượng
hoàn toàn thức tỉnh, thực lực tăng vọt, thế không thể đỡ đánh tới, khi
Từ Huyền phản ứng đầu tiên vậy mà không thể chạy trốn được!
Cho dù tất cả mọi người của Trương gia cũng thúc giục hắn chạy trốn.
Thế nhưng mà hắn chẳng những không chạy, lại vẫn dám nghịch giết bằng
được, hơn nữa còn lợi hại quyết đoán, lúc này cũng không phải bị dọa sợ
phát ngốc.
- Huyền ca xin đừng!
Trương Vũ Hàm thất thanh nói, trong đôi mắt xinh đẹp rung động, lộ ra hoảng sợ vô cùng.
- Từ Huyền.... Ngươi không thể cùng hắn liều mạng!
Bên kia Trương Phong khóe miệng vết máu chưa khô, kinh hãi thất thanh
hô lên, vừa rồi hắn đã cùng Đông Phương Bá giao thủ, đối phương thực lực đáng sợ, tự nhiên tràn đầy thể ngộ.
- Tiểu tử này nhất định
là chán sống thật rồi, bất quá như vậy cũng tốt, từ nay về sau hắn sẽ
triệt để biến mất bên cạnh Vũ Hàm...
Trên mặt Lâm Huy lộ ra
thần sắc cuồng hỉ, tim đập nhanh hơn, gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu
niên đang nghịch sát lao lên, dáng tươi cười âm lãnh.
- Cái gì! Hắn không muốn sống sao?
Gia chủ Trương Thiên Luân vội vã đứng bật dậy, thần sắc ngưng trọng có
thừa, trong nội tâm cũng sinh ra một tia tiếc hận: đáng tiếc một hạt
giống tốt như vậy.
- Ha ha ha! Tiểu tử kia hoàn toàn là muốn
chết, Đông Phương gia tộc thức tỉnh huyết mạch, há lại một ít phàm phu
tục tử có thể chống cự?
Cao tầng Đông Phương gia một mảnh nóng bỏng cùng phấn khởi.
Giờ phút này, tất cả mọi người bất kể là người đang xem cuộc chiến, hay là đệ tử gia tộc ở bên trong di tích cổ đều quên mất động tác trong
tay, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang bay lên
không đón đánh Đông Phương Bá kia.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo.
- Ông trời...ơ...i!
Đệ tử lưỡng tộc nhìn thân ảnh Từ Huyền bay vọt đến trên đỉnh di tích cổ, tâm thần rung động.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh Từ Huyền dùng động tác không thể tưởng tượng,
tạo thành tư thái một con rồng, toàn thân vẫn còn giống như thiêu đốt
lên một tầng hỏa diễm đỏ thẫm, trong không khí xung quanh người truyền
đến run rẩy kinh hồn trầm thấp, một cổ khí tức có thể nói là cấm kỵ lan
tràn ra.
Đột nhiên vừa nhìn, đó chính là một đầu xích sắc
Long Ảnh sáng tối bất định, từ giữa không trung bao quát sinh linh phía
dưới, kinh tâm động phách.
Khi Từ Huyền đánh ra hóa long chi biến, thần sắc mọi người đều thay đổi.
Cổ khí tức nóng cháy cuồng bạo đó, chất phác mà nguyên thủy, truyền đến khí sắc cấm kỵ khiến người kinh tâm động phách.
Trên người Từ Huyền ngưng tụ cổ lực lượng kia, hoàn toàn vốn từ thân
thể huyết nhục, nhưng lại siêu việt phạm trù sinh linh bình thường,
khiến cho linh hồn của hầu hết Tu Giả ở gần đó thầm run rẩy.
Đối mặt với cổ khí tức này, tu sĩ cấp độ Luyện Khí Tiên Sĩ, thân thể
không tự chủ được run rẩy, đây hoàn toàn là phản ứng tự động của thân
thể huyết nhục. Đồng thời tại cổ khí tức này tập trung, dưới Luyện Thần
Kỳ, ngay cả ý niệm phảng kháng trong đầu cũng đều không dậy nổi.
Cho dù đạt tới đã ngoài Luyện Thần Kỳ, cũng chịu ảnh hưởng nhất định,
tâm thần run sợ, khí huyết trong cơ thể cũng dị thường dũng động, nổi
lên bất an không hiểu...
- Không tốt! Đây chỉ sợ là Cấm Kị Chi Thuật gì đó, hắn là muốn cùng Bá nhi đồng quy vu tận sao?
Dáng tươi cười trên mặt Đông Phương Uy cứng lại, cảm thấy được không
ổn, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương ngưng trọng, "phanh" thân hình tựa như
mũi tên thoát khỏi dây cung, bay vụt về phía Thông Thần Cổ Tích.
Thế nhưng mà, Thông Thần Cổ Tích cùng chỗ phi chu đầu rồng của Đông
Phương gia rõ ràng có một khoảng cách dài, hắn đã vô lực ngăn cản Từ
Huyền thi triển bí thuật.
Từ Huyền hiển hiện tư thái hình
rồng ở giữa không trung lại xuất hiện ngưng lập ngắn ngủi, một cái chớp
mắt hắn đã đem hơn phân nửa Nguyên lực trong cơ thể đều thiêu đốt, cũng
tiêu hao một ngụm tinh huyết quý giá, dung hợp với cổ khí thế đã trải
qua cổ tích gột rửa dung hợp, đề thăng vài lần. Toàn bộ lực lượng đều
thiêu đốt tới đỉnh điểm, ngưng tụ ở giữa miệng.
Ở vào nghiêng phía dưới Đông Phương Bá, cảm nhận được một cổ khí tức cấm kị khiến cho huyết mạch truyền thừa trong cơ thể cũng phải run rẩy rất nhỏ, chỉ cảm
thấy toàn thân cứng ngắc, bị cổ khí thế hủy diệt nóng cháy kia bao phủ.
Trong lòng hắn hoảng sợ, mãnh mẽ hít một hơi, trong cơ thể chân lực
cùng huyết mạch chi lực một đời này đan vào với nhau, Linh Khí trường
đao trong tay mãnh lực chém ra, phát động bí kỹ truyền thừa mạnh nhất.
Xuy!
Một đao kia chém ra, đao mang dài hơn một trượng, dưới một tầng sát khí màu tím hung lệ bao phủ xuống, lăng không tăng vọt một nửa, đao thế
càng là lăng không gia tăng gấp đôi, khí thế hung mãnh, kinh khóc quỷ
thần.
Một đao bí kỹ như thế, kéo dài chém ra, cho dù là Luyện Thần tam trọng Tiên Sư, cũng không dám cùng hắn cứng rắn đối chiến.
Có thể ngay cả như vậy, Đông Phương Bá nhiệt huyết đổ vào thân thể
cường hoành, vẫn không thoát khỏi cảm giác kinh hãi bị viêm hỏa thiêu
đốt. Cảm giác đó, thất giống như lấy thân hình con kiến hôi nhỏ bé đối
mặt với cao đẳng chủng tộc thời kì Thái Cổ.
Hắn không khỏi kinh tâm run động: chẳng lẽ đối phương có được huyết mạch so với Đông Phương gia càng mạnh mẽ hơn sao?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.