Đem đao mang đáng sợ kia phá không trảm ra, lập tức xích sắc hỏa diễm Từ Huyền ngưng tụ ở giữa miệng, bỗng nhiên nổ ra.
Phốc một quang đoàn thâm hồng sắc nóng cháy, thôi động khí tức hủy diệt, trong tiếng ầm ầm đánh lên Linh Khí trường đao kia.
Cả hai chưa va chạm với nhau, Đông Phương Bá đã cảm giác cả cánh tay
cũng muốn tan chảy, vô ý thức ném Linh Khí trường đao trong tay, đem tất cả lực lượng phát ra ngoài, trong vẻ kĩnh hãi vội vã lui về phía sau.
Ầm ầm!
Cả Thông Thần Cổ Tích chấn động mãnh liệt, một đạo Hỏa Vân hình tròng
giống như diễm lãng thâm hồng sắc, ở giữa không trung chấn động ra bốn
phía cuốn trôi tất cả. Trong khoảnh khắc khuếch tán cự ly một hai chục
trượng. Cổ khí tức nóng bức cổ hủy diệt kia ở trong khu vực nhất định,
nhiệt độ của nó trực tiếp dung kim hóa thiết.
Mà ngay cả
trường đao cấp bậc Linh Khí kia, phía trước một đoạn hiện ra vết rạn nứt hỏa hồng sắc, lại tản chảy một mảnh. Phải biết rằng, pháp bảo cấp bậc
Linh Khí, so với pháp khí muốn cứng rắn hơn gấp bội. Cho dù là Luyện
Thần Kỳ Tiên Sư cũng khó có thể hư hao.
"Phốc" một tiếng,
diễm lãng hình tròn kia bị đao mang bí kỹ dung hợp huyết mạch chém thành hai đoạn, chợt bắn ra ra thanh âm viêm bạo kinh khủng, dư ba lại trực
tiếp lao ra khỏi Thông Thần Cổ Tích, cùng thác nước phía sau thủy liêm
va chạm với nhau, dâng lên một mảng hơi nước thật lớn, mấy binh che phủ
tầm mắt trong khu vực này.
Trong lúc nhất thời, hầu hết đệ tử gia tộc phía dưới phủ phục run sợ, nhao nhao sử xuất các loại thủ đoạn
bảo vệ tánh mạng, đồng thời cũng truyền đến một tia thống khổ kêu thảm
thiết.
Cũng may lưỡng cổ lực lượng trùng kích, là bộc phát ở
giữa không trung, vội vã lui về phía sau, bên ngoài thân hiển hiện một
kiện Linh Giáp, bị xích săc quang mang bạo liệt, kêu rên kêu thảm thiết ở bên trong, từ giữa không trung rơi xuống dưới.
Bịch!
Đông Phương Bá té ngã trên mặt đất, trên người tràn đầy vết tương hơn
còn cháy đen lại, thống khổ rên rỉ, không thể động đậy, hiển nhiên trọng thương trong ngoài, thậm chí trí mạng, mất đi chiến lực.
Nếu không phải hắn đã buông bảo một đao kia, bộc phát ra lực lượng không
thể tưởng tượng. Chẳng những tại trước mặt bí thuật thần thông thuộc về
Viễn Cổ thể tu, hắn đã sớm hóa thành tro tàn rồi.
Đằng!
Từ Huyền dưới chân lực khủng bộ kai chấn động cùng viêm hỏa bạo liệt
thiêu đốt, bị chấn đến đỉnh di tích cổ, thân thể cứng rắn trực tiếp
rơi vào trong nham thạch. "Hự" nhổ ra một búng máu hiển nhiên bị thương
cũng không nhẹ.
Cũng may bản thân hắn nhìn cao thấy, chiếm cứ ưu thế, thân thể đúc bằng đồng cường hoành vô cùng, cho dù nguyên khí
hao tổn rất lớn, nhưng còn miễn cưỡng có chiến lực của phàm nhân.
Lúc này, từ trên đỉnh cổ tiachs quan sát xuống, phía dưới mọi người đều là phủ phục đầy đất, chật vật không chịu nổi.
Tu Giả lưỡng tộc ai nấy đều sợ hãi than, khí huyết chấn động, hoặc là cũng lưu lại mất chỗ cháy đen trên thân thể.
Trong đó lấy Lâm Huy rõ ràng thảm nhất, một cánh tay bị nổ nát trước
mặt, Từ Huyền dùng tư thái cường hoành, ở giữa không trung thi triển nộ
tức thì hắn còn không có từ trạng thái cuồng hỉ biến mất, các loại kịp
phản ứng, gần như ngây ra như phỗng, lúc này mới vui quá hóa buồn.
- Huyền ca!
Trong mắt Trương Vũ Hàm lấp lánh nước mắt kinh hỉ, mặc dù nàng có linh
phù hộ thân trên pháp cũng bị rách hỏng mấy chỗ, trên dùi một mảnh
tuyết trắng lưu lại vài tia máu, khiến cho người ta thương yêu. Bất quá
nàng đã bất chấp đau đớn nhỏ trên tâm hoàn toàn bị một kích thần kỳ của
thiếu niên ở trên đỉnh cổ tích kia hấp dẫn.
- Từ huynh! Thật sự quá tốt!
Trương Phong thiếu chút nữa không có kêu ra nổi, cuối cùng uy năng một
kích đáng sợ kia đã khiến hắn hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng
toàn bộ không có thoải mái.
- Đông Phương Bá, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi! Trước giết chết ngươi, ngày sau lấy thêm Đông Phương Uy chôn cùng...
Từ Huyền chịu đựng đau đớn kịch liệt, đem thân thể từ trên vách núi,
gian nan thoát ra, nhẹ nhàng bay lên hạ xuống đất, lòng bàn tay ngưng tụ ra một cổ nguyên lực màu đỏ nhạt, muốn một chưởng phách xuống.
- Dừng tay!
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang phá không, Đông Phương Uy
đang kinh sợ gào thét ở bên trong, hoả tốc chạy đến, Luyện Thần cửu
trọng uy áp thần thức cường đại lại khiến cho thân hình Từ Huyền co
cứng, tiếp theo một đạo phong mang lấp lánh, cách không chém tới không
khí chịu rít gào chấn động.
Dùng một kích của Luyện Thần cửu trọng võ tu cường đại, Từ Huyền nếu như không tránh né mà nói, chỉ có một con đường chết.
- Bảo trụ tính mệnh rồi nói, thù có thể báo sau.
Trong đầu truyền đến tiếng thúc giục của tàn hồn kiếp trước.
Lăn lông lốc!
Từ Huyền không chút do dự, khẽ lăn lộn tại chỗ, hiểm trở tránh thoát một đạo chân lực hình đao phong kia.
- A...!
Khi hắn tránh thoát một kích này đồng thời sau lưng một vị đệ tử Trương gia, thân thể bị chém thành hai đoạn.
- Phanh!
Đạo phong mang kia dư uy còn không tiêu tan ở trên mặt nham thạch lưu lại một đạo khe hở sâu không thấy đáy.
Từ Huyền thầm đổ mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người tiến vào sâu trong
Thông Thần Cổ Tích, phòng ngừa đối phương tiếp tục làm khó dễ.
Đông Phương Uy đuổi tới tập kích, lập tức đem nhi tử vết thương chồng chất, đang hấp hối ôm vào lòng, vội vàng lấy ra đan dược cứu trợ, đồng thời con ngươi băng hàn lạnh lẽo, chậm rãi giơ lên thủ chưởng, muốn vì
nhi tử báo thù.
- Ha ha ha! Đông Phương Uy, ngươi đường đường nhất gia chi chủ, nhi tử không nên thân, chính mình còn muốn nhúng tay
vào chiến đấu của hậu bối?
Một đạo thân ảnh trung niên thâm
hồng sắc lao đến, ngăn ở trước mặt Từ Huyền, đúng là gia chủ Trương
Thiên Luân, lúc này mặt mũi tràn đầy hồng quang, lên tiếng trách. Đông
Phương Uy sắc mặt một mảnh lo lắng, hắn tự nhiên minh bạch, Trương Thiên Luân tuyệt sẽ không lại để cho chính mình làm bị thương Từ Huyền chút
nào nữa. Huống chi trong tay hắn còn có nhi tử đang trọng thương trọng
thương.
- Hừ, tiểu tử họ Từ, đừng tưởng rằng có Trương gia
che chở, Đông Phương gia, sẽ không thể làm gì được ngươi. Nếu như có một ngày, ngay cả Trương gia đều bị diệt, để xem ngươi còn có thể hung
hăng càn quấy đến khi nào?
Đông Phương Uy hừ lạnh một tiếng, liền ngồi xuống chữa thương cho Đông Phương Bá.
- Huyền ca, ngươi không sao chớ?
Trương Vũ Hàm chịu đựng đau đớn, đi tới đở lấy thiếu niên suy yếu sau
lưng phụ thân, trong đôi mắt đẹp chớp động lên lệ quang, lại đỡ Từ Huyền ngồi xuống, vì hắn băng bó, chữa thương.
Trên mặt Từ Huyền còn mang theo thần sắc không cam lòng, trong nội tâm tiếc nuối không thôi.
Vừa rồi chỉ kém một bước là có thể giết chết Đông Phương Bá súc sinh này.
Đem thần sắc của hắn nhìn vào trong mắt, Trương Vũ Hàm nín khóc nín khóc:
- Ngươi cũng đã tổn thương thành như vậy, còn không cam lòng? Có thể
làm được đến mức này, đã coi là kỳ tích rồi sự tình báo thù có thể từ từ sẽ đến, tin tưởng chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Huyền khẽ gật đầu, nghĩ thầm:
- Tên Đông Phương Bá này vẫn là đi rất xa, may mắn sống sót, bất quá
cũng tốt, ta muốn giết vốn không chỉ một mình Đông Phương Bá, còn muốn
đem cả Đông Phương gia nhổ tận gốc.
Lần này giết không chết
Đông Phương Bá, có lẽ là Thiên Ý, Từ Huyền nhớ tới ngày đó cùng Niếp Hàn đánh cuộc, trong vòng hai mươi năm, xem ai trước tiên đem Đông Phương
gia tiêu diệt, chỉ giết một Đông Phương Bá, còn xa chưa đủ giải hận.
Làm Đông Phương Bá bị trọng thương trí mạng, sau đó, trưởng bối cao
tầng hai tộc nhao nhao đuổi tới bên trong Thông Thần Cổ Tích, thần sắc
kinh nghi bất định.
Không ít đệ tử khi liếc nhìn về phía Từ
Huyền, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi cùng kiêng kị, khó có thể tưởng
tượng, nếu như vừa rồi một kích khủng bố kia đánh xuống trên người bọn
họ, sẽ là một phen quang cảnh như thế nào.
Phần lớn đệ tử hai tộc ở trong vòng giao chiến viêm bạo vừa rồi, hoặc nhiều hoặc ít đều chịu chút ít tổn thương.