*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại một vùng đất hẻo lánh, không có những tòa kiến trúc rộng lớn tráng lệ như thủ đô. Chỉ có những ngôi nhà dựng từ cỏ, từ giàn gỗ, người dân tại đây không có điện và ánh sáng. Chỉ có thể gom củi lại đốt một đống lửa trước nhà. Tại một khu vực quanh năm tuyết rơi như thế này, lửa đã là một phần không thể thiếu.
“Ngôi làng này cũng thật nghèo đói. Một quốc gia lẽ ra phải giúp nhân dân được no ấm, vậy mà...”
Thống đốc vén rèm nhìn ra bên ngoài, có chút phiền muộn nói. Liana ngồi bên cạnh thì vẫn cầm thứ vũ khí quen thuộc của cô.
“Nhưng đây là thực tế con nhìn thấy ở những người dân tại đây. Đó cũng là lí do cha trở về cái ổ rắn ở thủ đô, phải không?”
“Con có lời khen cho cha đấy.”
“Hừ, ta không thể tiếp tục ngồi đây khi chứng kiến người dân bị thế này. Ta dự định sẽ đối đầu với tên tể tướng đó đến cùng!”
“Con sẽ bảo vệ cha!”
Liana giơ vũ khí ra, nhưng thống đốc không những không vui, mà còn cảm thấy muộn phiền với con gái của mình.
“Con đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng chính bởi vì ôm khư khư cái thứ đó mãi mới không có ai dám lại gần đấy!”
“Hừ! Con cũng không cần, nếu có người cầu hôn thì sẽ chấp nhận sở thích của con thôi!”
“Nếu có thì cũng chỉ là một chàng trai trẻ tuổi, có lòng tốt, sức mạnh lại không tầm thường. Nó có đúng gu con không?”
“Không... không phải như vậy!! Con chỉ muốn tỉ thí cùng Dương Hằng thôi!”
Khuôn mặt của cô hơi ửng đỏ, cá đã mắc câu, thống đốc tung đòn chốt hạ.
“Ta có nói là cậu ta đâu?”
“Chơi xấu!!”
“Ha ha ha, nghe nói cậu Dương Hằng có mở một tiệm cà phê ở thủ đô. Khi ta trở lại đó cũng phải ghé qua mới được. Mà con cũng đừng mặc độc thứ đó, với lại cất cái thứ trên tay đi, ăn mặc đẹp đẹp chút, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm. Thanh niên vừa có tài vừa có đức bây giờ khó kiếm lắm.
“Đã bảo là ý con không phải...”
Ầm!
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy rồi dừng lại, cắt ngang cuộc trò chuyện cha con thống đốc.
“Chuyện... chuyện gì vậy?”
Liana vén rèm lên, thấy được có ba bóng người mặc đồ đen, chiều cai không đồng nhất đứng ngang hàng nhau, chắn đường đi của xe.
“Lại bọn cướp à? Rồi cái đế quốc này sẽ đi về đâu?”
“Con sẽ xử lý chúng như những kẻ khác!”
Liana xách vũ khí lên, mở cửa xe đi xuống, tập hợp mười lăm người lính bảo vệ. Trực chỉ vào ba kẻ lạ mặt.
“Không được lơ là cảnh giác!”
Người đứng giữa ba người kia là một người đàn ông trung niên có mái tóc và bộ râu màu xám. Ông ta liếc sang người bên phải, một gã râu ria xồm xoàm.
“Daidara?”
“Ờ.”
Gã râu ria xồm xoàm Daidara chỉ đáp lại bằng một chữ đơn giản. Lững thững tiến lên phía trước. Còn Liana ỏ bên kia đã dẫn đầu binh lính xông lên tấn công.
Đối mặt với nhiều người cùng xông tới, Daidara không có một chút sợ hãi, còn nở một nụ cười hưng phấn. Gã rút cây rìu hai lưỡi từ phía sau lưng mình ra vung ngang.
Xoẹt!!
Binh lính trong phạm vi chém của cây rìu bị tách làm hai nửa, tạo thành một cơn mưa máu rải xuống mặt đường.
Liana khá hơn một chút, cô vẫn chưa chết, nhưng cái cán vũ khí đã đứt đôi. Máu phun ra như suối từ phần bụng của cô. Liana gục xuống trước mặt gã Daidara, miệng phun máu, tay che phần bụng bị cắt đã nhuộm đỏ.
“Hắn ta... quá mạnh!”
“Ê, không tệ đâu bà chị ạ.”
Kẻ còn lại trong ba tên kia ngồi xổm trước mặt Liana. Một kẻ có vóc dáng, giọng nói lẫn ngoại hình giống như một bé gái độ tuổi 13, 14 tuổi.
“Nhưng mà... nếu biết chuyện tiếp theo xảy ra... bà chị sẽ ước rằng mình được chết đấy.”
Gã nhỏ con này lôi ra một con dao sắc bén, kề sát mặt Liana. Đừng nhìn bề ngoài của tên này mà nhẫm lẫn, gã ta là nam, tuổi không rõ.
Thống đốc bị lôi ra khỏi xe, ngã ngửa ra nền đất. Ông nhìn người trung niên tóc xám đứng trước mặt, nhận ra bộ đồ mà ông ta đang mặc là cái gì.
“Ngươi... ngươi là lính từ thủ đô!”
“Vâng, tôi ngưỡng mộ sâu sắc những nỗ lực chính trị của ngài.”
Gã trung niên tóc xám đặt một tay trên ngực, làm động rác cúi người xuống. Thống đốc chỉ ngón tay đang run lẩy bẩy vào thẳng mặt ông ta, rống giận.
“Thế thì tại sao?! Tại sao ngươi lại làm thế này!!”
“Mệnh lệnh từ chủ nhân bọn tôi...”
Xoẹt!
Gã trung niên tóc xám vung tay, máu từ phần cổ của thống đốc bắn ra, đầu lìa khỏi cổ, lăn long lóc trên đường. Cái đầu vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh hãi của ông thống đốc trước khi chết.
“... là tuyệt đối và trên tất cả.”
Gã xồm xoàm Daidara nhìn đống xác chết mình vừa tạo ra, hưng phấn kêu la.
“Được rồi, chúng ta đã tiêu diệt mười lăm tên đúng không? Kinh nghiệm càng tăng tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Đừng nói nhảm, mau rải truyền đơn đi.”
“Tên tể tướng đó cứ thích làm việc lằng nhằng. Nếu muốn loại bỏ đối thủ chính trị, sao không làm như mọi khi?”
“Cách đó vô hiệu với quan chức dân sự dưới sự bảo vệ của tướng Budou, giống như vị thống đốc này.”
“Vui quá đi!”
Gã nhỏ con tóc vàng có ngoại hình giống con gái tiến lại gần. Daidara nhìn cái điệu bộ ẻo lả của gã ta, khó chịu lên tiếng.
“Nyau, ngừng mấy trò đó lại đi!”
“Đã chắc chắn kết kiễu cô ra chứ?”
Gã trung niên tóc xám hỏi, Nyau để tay ra sau gáy, vẻ mặt vui vẻ như một đứa trẻ có món đồ chơi mới vậy. Mà đây đích thật là “món đồ chơi mới” đối với gã ta.
“Cô ta đã chết vì bị sốc trong khi tôi vẫn đang lột da cô ta.”
Cách đó không xa là Liana, chỉ là hiện tại cô đã không còn sức sống. Vẫn mặc bộ trang phục đó, nhưng toàn bộ làn da kể cả phần mặt và tóc đã bị lột trần. Lộ ra những thớ cơ rỉ máu, cô cũng không thể ngờ rằng mình sẽ chết ngày hôm nay, theo một cách thảm khốc và tàn nhẫn thế này.
“Đúng là cái sở thích ghê rợn.”
Daidara dù giết người quen tay cũng không muốn nhìn cảnh này. Gã trung niên tóc xám ngắt cuộc tranh cãi của cả hai, dẫn đầu ra lệnh.
“Nhiệm vụ hoàn thành, quay về thôi.”
Bọn chúng rời đi, những tờ đơn vừa nãy được ném ra tung bay khắp chỗ đó dưới gió tuyết. Một tờ hạ xuống đất, hình ảnh được in trên đó là biểu tượng một con chim màu đen và chữ Night Raid ngay bên dưới.
“Sự trừng phạt của thiên đường bởi Night Raid. Bọn ta sẽ chăm sóc những con quỷ trốn trong bóng tối. Thiên đường không dành cho các ngươi.”
“Kí tên: Night Raid.”
...
Một buổi sáng thường ngày như bao ngày khác, Dương Hằng thức dậy từ sớm, bắt đầu rèn luyện thân thể của mình.
Dù không có các vật phẩm hỗ trợ, nhưng tiến cảnh của hắn vẫn rất nhanh do điều kiện tự nhiên ở thế giới này rất tốt.
Hiện tại, thân thể của hắn đã đạt đến 1.1. Những bài tập thông thường trừ khi là thực hiện liên tục trong một khoảng thời gian rất lâu, còn không thì mồ hôi một giọt cũng không đủ.
Nói trắng ra, trừ khi hắn dành cả nửa ngày chỉ để tập mới có kết quả nhỏ bé, không thì chả có tác dụng lắm. Dương Hằng chỉ cần hoạt động bình thường là có thể mạnh lên rồi, nhưng đây chính là thói quen của hắn. Luôn luôn rèn luyện để không mất cảm giác.
Cũng nhờ vậy, kĩ năng chiến đấu của hắn mới từng bước được đề cao, rất nhiều chiêu thức đều là tự thân thể hoạt động tạo nên chứ không phải do tập luyện trước hay được học tập.
Ăn mặc trang phục chỉnh chu gọn gàng, Dương Hằng mở cửa tiệm, đúng lúc người phát báo đang đi ngang qua. Rảnh rỗi, hắn cũng mua một tờ.
Tin tức ngay đầu đề là hàng loạt các chính trị gia lọt vào ám sát, thủ phạm là Night Raid. Cho đến khi Dương Hằng lướt đến một cái tên, đồng tử của hắn co rút lại. Khí thế kinh khủng bộc phát nhưng bị kiềm lại ngay lập tức.
Người bán báo đột nhiên cảm thấy sống lưng ướt đẫm, nổi da gà, trong một tích tắc, người bán báo cảm thấy vị khách vừa mua báo đã nghiền nát chính mình. Đến khi định thần lại thì người kia đã đi vào trong tiệm, treo biển đóng cửa.