Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 102: Chương 102: Mạo danh Night Raid




“Vậy ra... cái thứ tròn tròn này là teigu à?”

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều tập trung vào đồ vật có dạng một nửa khối cầu bằng kim loại, tạo hình giống một con mắt màu xanh lục.

Thứ này Tatsumi đã nhận được từ sớm, chỉ là khi đó quá suy sụp nên ném qua một bên, phải sau đó Dương Hằng nhắc nhở mới lấy ra. Cuộc họp hôm nay của Night Raid cũng như một buổi thử nghiệm cho teigu mới này.

“Vâng, thưa boss. Anh ấy kể là đã lấy nó đến từ một tên sát nhân hàng loạt.”

Najenda tiếp nhận thứ này từ Tatsumi, nhìn ngắm một lúc rồi đưa lại cho cậu.

“Nếu anh ta đã đưa cho cậu thì cứ dùng thôi. Nếu cậu thành công trong việc sở hữu một teigu, sức chiến đấy của cậu sẽ tăng lên nhiều đấy.”

“Vâng, nhưng mà, tại sao anh Dương Hằng không sử dụng thứ này luôn.”

Đó là điều mà Tatsumi thắc mắc. Không chỉ đối với Dương Hằng, mà là với cả mọi người trong Night Raid, tất cả đều chỉ có một teigu. Teigu tuy rằng khó kiếm, nhưng với thực lực của Night Raid thì không phải không tìm được, huống hồ sau lưng còn có quân cách mạng nữa. Càng nhiều teigu thì không phải càng mạnh sao?

“Mỗi người chủ dùng được một teigu thôi, Tatsumi.”

“Bởi vì chúng tiêu hao rất lớn về cả thể chất lẫn tinh thần của người sử dụng.”

Bulat đứng ra giải thích.

“Vâng, vậy thì em sẽ sử dụng nó đây!”

Tatsumi hưng phấn xoa xoa bàn tay, tuy rằng cái này không được ngầu, nhưng cậu đã muốn có teigu từ lâu lắm rồi, loại gì cũng được.

Tatsumi đặt nó lên trán, nó tự động cố định tại đó luôn.

“Cái này không có trong bất cứ tài liệu nào nên chúng ta không biết gì về nó. Dương Hằng có nhắc thêm gì không?”

“Anh ấy có, tên sát nhân kia nói rằng thứ này có năm khả năng khác nhau. Và trong trận chiến kẻ đó đã sử dunhj ba khả năng lần lượt là đọc tâm, thấu thị và ảo thị. Ảo thị anh không rõ lắm nhưng đọc tâm thì kẻ đó sử fungj nhiều nhất, có thể đọc được suy nghĩ của đối thủ, thấu thị là nhìn thấu.”

“Đọc tâm có thể đọc suy nghĩ sao? Tatsumi, thử với tớ đi.”

Akame tiến lên đối diện Tatsumi, cả hai nhìn thẳng vào nhau không chớp mắt.

“Cậu... muốn ăn thịt vào tối nay!”

“Chính xác luôn!”

“Tatsumi, con mắt đấy còn chưa mở ra kìa.”

Leone khinh bỉ nhìn cả hai, còn Mine ra vẻ khó chịu, khoanh tay nói.

“Tớ không muốn bị đọc suy nghĩ đâu, Tatsumi thử cái khác xem nào.”

“Được rồi, vậy thì...”

Tatsumi lần này quay sang Mine, cậu nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, liêb tục niệm hai chữ thấu thị.

“Kích hoạt!”

Con mắt được mở ra, vào cái khoảnh khắc mà Tatsumi mở mắt, thế giới xung quanh biến đổi, quan trọng nhất chính là Mine đằng trước cậu giờ chỉ có đồ lót.

“Thế nào?”

“Aaaa!!!!”

Tatsumi ngã dập mông ra sàn, máu dồn lên khiến cả khuôn mặt như một cái nồi áp suất đỏ chót đang xì hơi vậy. Mine tiến đến lại gần còn Tatsumi cứ lùi người lại phía sau, khiến cô cảm thấy khó hiểu.

“Trên mặt tớ có gì à?”

“Cậu ta bị làm sao vậy?”

Tatsumi mặc kệ mọi người bàn tán, cậu vẫn đang đắm chìm trong cái khả năng “tuyệt vời” này của teigu. Cậu nhìn sang Akame làm cô nghiêng đầy nhìn lại, nhưng khi ánh mắt của cậu sắp chuyển sang Leone thì một cơn nhức đầu dữ dội truyền đến.

Tatsumi nhăn mặt đau đớn, một tay đỡ lấy đầu, Akame và Mine vội vàng chạy ra đỡ.

“Tệ thật, nó đang đào thải cậu ta!”

“Mau gỡ nó ra!”

Con mắt teigu được gỡ ra, cơn nhức đầu biến mất.

“Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật mệt...”

“Là tính tương thích, Tatsumi. Cậu không thỏa mãn nó nên nó không cho cậu sử dụng.”

Najenda lên tiếng giải thích. Tatsumi chỉ có thể thở dài, xem ra cậu vẫn chưa thể có teigu của riêng mình.

“Tớ dám chắc là do cậu không có cái nhìn tốt về nó lúc đầu. Người ta nói ấn tượng đầu tiên với teigu rất quan trọng đấy.”

“Nhưng tôi cũng rất thích nó mà...”

Đối với lời nói của Mine, Tatsumi chỉ có thể phản bác một cách yếu ớt. Nhưng nghĩ lại thì khi nhận nó, nghe Dương Hằng kể là teigu này đến từ mpotj tên sát nhân hàng loạt thích chặt đầu người thì cậu có thấy lấn cấn thật. Chẳng lẽ là ngay từ khi đó sao?

Cuối cùng, Tatsumi quyết định đưa cho Najenda. Dương Hằng bảo là cứ dùng cái này, không cần trả lại, này là hắn cho cậu. Nên Tatsumi đưa cho Najenda để cô gửi về quân cách mạng.

“Được rồi, hiện tại vào việc chính. Tôi có một vài tin xấu cho mọi người.”

Những thành viên Night Raid cũng ngừng nói chuyện và đùa cợt. Im lặng tập trung nghe boss nói chuyện.

“Esdeath đã dành chiến thắng ở phương bắc và đã trở về thủ đô.”

Tất cả mọi người đều hơi giật mình, sắc mặt ngưng trọng. Dù là Tatsumi không rõ ràng về người tên Esdeath này cũng không ngoại lệ. Bởi vì trong một lần báo cáo, Najenda đã từng kể về người sử dụng teigu mà cô cho là mạnh nhất, chính là đại tướng quân của đế quốc Esdeath. Còn cảm thán rằng may mắn hiện tại Esdeath không ở thủ đô mà đang bận trong cuộc chiến tranh ở phía bắc.

Tatsumi còn nhớ rõ, khi đó Lubbock khẳng định chắc nịch rằng dù là quái vật như Esdeath cũng phải mất một năm mới có thể thắng trận. Vậy mà giờ này đã xong rồi à?

Kẻ mạnh nhất thủ đô trở về, lại còn ở bên phe đối địch với Night Raid, xác thực không phải tin tức tốt gì.

“Leone, hãy đi thủ đô và giám sát hoạt động của Esdeath.”

“Rõ! Tôi đã luôn muốn biết cô ta là loại người gì rồi!”

“Cô ta là một kẻ nguy hiểm và tàn bạo, ưa thích những vụ thảm sát, hãy cẩn thận đấy.”

“Hiểu rồi hiểu rồi!”

“Vậy nghĩa là... cô ta là người mà mình có thể giết nếu có cơ hội, đúng không? Đại tướng tàn bạo được xem là kẻ mạnh nhất thủ đô, việc giết cô ta cũng đáng giá như việc giết tể tướng vậy!”

Leone cười gằn, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào xử lý được Esdeath.

Tách!

Najenda khởi động chiếc bật lửa, đốt một điếu thuốc lên. Tiếp tục nói

“Ngoài ra, bắt đầu từ khi Esdeath trở về thì đã xuất hiện hàng loạt các vụ ám sát chính trị gia. Nạn nhân gồm bốn quan chức chính trị và 61 binh lính.”

“Vấn đề là tại mỗi nơi chúng ra tay, những tờ đơn này lại được rải đầy tại đó.”

Cô rút ra một tờ giấy, giơ nó trước mặt mọi người. Trên đó là biểu tượng và chữ Night Raid, bên dưới còn đoạn văn nữa.

“Vậy là chúng muốn đổ tội cho chúng ta.”

“Không phải quá rõ ràng rồi sao? Có ai giết người còn đi rải đơn như thế đâu?”

Najenda lấy điếu thuốc xuống, sắc mặt nghiêm trọng.

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại, những tội ác đó đều được gán cho chúng ta.”

“Tại sao?”

“Những người bị giết có cả binh lính hàng đầu, những kẻ bình thường không thể giết họ đến mức không có sức phản kháng. Vậy nên chả phải phải hợp lí khi thủ phạm ra tay là Night Night sao?”

“Vậy nghĩa là chúng đã tính toán khi nhắm đến những đối thủ mạnh ngay từ đầu. Những kẻ mà chỉ có chúng ta mới có thể xử lí.”

“Nói cách khác, chính là những kẻ sử dụng teigu. Ta dám chắc rằng đó là đám thuộc hạ của Esdeath.”

Tatsumi nhíu mày, cái cảm giác bị đổ tội khiến cậu khó chịu. Cậu hỏi Najenda.

“Tại sao chúng lại làm như thế?”

“Đó là một lời mời. Chúng đang muốn nhử chúng ta rơi vào bẫy.”

“Tuy vậy, chúng ta sẽ không lùi bước. Những nạn nhân của vụ ám sát không chỉ là những vị quan thanh liêm, mà còn trực tiếp đối đầu với tể tướng. Bọn họ là những người thật sự quan tâm tới nhân dân và đế quốc này. Khi tân quốc gia thành lập, họ chính là những nhân vật trọng yếu.”

“Mọi người cho ý kiến đi.”

Tatsumi là người đầu tiên lên tiếng.

“Tôi không biết nhiều về chính trị. Nhưng chúng dám sử dụng tên tuổi của Night Raid khiến tôi không thể chịu đựng được.”

Night Raid quả thật đúng là một tổ chức nhuốm đầy máu tươi, nhưng không bao giờ giết kẻ vô tội. Tatsumi gia nhập vào đây không quá lâu, nhưng cậu đã coi Night Raid như gia đình của mình, cậu không cho phép ai làm vấy bẩn Night Raid bằng những tội ác vô lý đó. Bulat vỗ vai cậu, vừa cười vừa giơ ngón tay cái.

“Thế mới đúng chứ, Tatsumi!”

“Đại ca!”

“Được lắm, vậy là đã quyết định xong! Hãy cho chúng biết hậu quả của việc giả mạo chúng ta!”

Boss đứng dậy, bộc phát ra một luồng khí thế tự tin. Bắt đầu bàn giao nhiệm vụ.

“Hiện có hai nhóm chính khách được cho là mục tiêu tiếp theo.”

“Akame và Lubbock, Tatsumi và Bulat. Hãy bảo vệ họ. Mine và Sheele tiếp tục phục hồi. Leone, đừng quên nhiệm vụ.”

“Rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.