Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 220: Chương 220: Phút chốc hồi tưởng




Trong phòng họp của các Admin.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc đó, Ichi ngồi ở vị trí chủ tọa, xung quanh là các Admin. Nhưng những lời qua tiếng lại bình thường đã không còn nữa.

Dương Hằng trước kia phân tích Tokyo ra hai mươi khu vực, mỗi Admin sẽ quản lý một khu. Còn Ichi là tồn tại bên ngoài ngự trị các Admin, không trực tiếp quản lý một khu vực nào cả. Tổng cộng có hai mươi mốt Admin.

Hiện tại, đã trống tám ghế.

Hiếm khi Ichi cảm thấy không biết nên làm gì tiếp, lực lượng tổn hao quá lớn, kế hoạch bị phá hỏng.

Bốn Admin cùng đi giải quyết một kẻ đã sống thực vật, rõ ràng đó phải là một nhiệm vụ khó có thể thất bại.

Ichi đúng là đã tính toán rất tốt, chỉ là nó không ngờ tới mất cô bé học sinh cấp hai lại kiên cường đến mức này, cộng thêm Dương Hằng đột nhiên thức tỉnh. Khi mà hắn ra tay, Admin đã chú định là không về được.

Khi mà không khí trầm mặc đang kéo dài, một âm thanh vang lên từ phía sau Ichi. Nó quay người, đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi bước đến đằng sau.

Cuối căn phòng là một cánh cửa, Ichi mở nó ra. Không gian bên trong khuếch trương đến vô cùng, cứ như không có giới hạn. Chỉ có một khu vực có thể di chuyển nối liền với cánh cửa, nó được bao quanh bởi rất nhiều cột trụ giống nhau.

Ở giữa khu vực đó là số lượng thiếu nữ Mahou Shoujo khổng lồ bị chất đống lên như một ngọn đồi nhỏ. Tất cả cod lẽ đều đã chết, trên người không có một vết thương, thậm chí quần áo vẫn lành lặn.

“Vua, ngài có chỉ thị sao?”

Ichi quỳ một chân xuống, một tay đặt lên ngực để bày tỏ sự tôn kính.

Trôi nổi trên đỉnh đồi toàn xác của Mahou Shoujo là một kẻ nhìn giống như bé gái. Nó phát ra ánh hào quang màu vàng chói lọi, mái tóc to gần bằng cả thân mình cùng chiếc đầm bồng bềnh. Nếu Dương Hằng nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ nhận ra ngay đây chính là nguồn tụ tập của các dòng chảy tiêu cực, thứ đã làm hắn bị thương nặng khi gặp mặt.

Dự đoán của hắn cũng chính xác, đây chính là vua.

“Ta cần thêm một chút năng lượng tiêu cực nữa...”

“Nếu vẫn tiếp tục như thế này, ta sẽ không thể thực hiện nó đúng thời hạn.”

Vua mở miệng, dòng chảy màu đen đặc quáng chảy ra từ hốc mắt của nó. Dòng chảy đó không phải cái gì khác ngoại trừ năng lượng tiêu cực đã nhiều đến mức ngưng tụ thành thực thể.

“Tôi đã hiểu.”

Ichi cúi thấp đầu, sau đó lui ra khỏi căn phòng.

...

Vẫn đang là đêm muộn, bởi vì các Mahou Shoujo đã thấm mệt, cho nên Dương Hằng đã bảo mọi người về nghỉ trước. Vì lý do an toàn, mọi người sẽ tập hợp hết vào một chỗ, chính là tiệm cà phê của hắn.

Về phần vết thương, hắn không có để Kosame dùng gậy phép của mình mà tự ra tay chữa trị.

Nhìn những cô gái trừ Kiyoharu ra đang xếp mấy cái giường cạnh nhau ngủ ngon lành, khuôn mặt của hắn thoáng giãn ra.

“Chắc hẳn là rất mệt mỏi.”

Nhưng vẫn còn một người chưa ngủ.

Sarina tiến lại gần, cô thật sự, thật sự có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng chúng như cục đá nghẹn trong cổ họng vậy, không tàu nào nhả ra được.

Cô nhìn khuôn mặt của Dương Hằng, hỗn loạn không biết làm gì. Xin lỗi? Hỏi thăm sức khỏe? Hay là...

“Lúc đó em... bị Admin lừa, em muốn bảo vệ gia đình mình, nhưng cơn bão...”

Dương Hằng đặt tay lên đầu cô, Sarina ngẩn người, ngước lên nhìn hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng.

“Thầy đã cứu được hết những người ở đó rồi. Em cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi phải không?”

Sarina có lẽ ban đầu không có ý muốn hại ba người Aya, Tsuyuno và Nijimin. Cô chỉ muốn tước đoạt gậy phép của họ, ai ngờ do không kiểm soát tốt gậy phép nên mới gây ra sự kiện tòa nhà sụp đổ. Nếu Dương Hằng không tới ứng cứu kịp thời, khả năng cao là hơn phân nửa người trong tòa nhà sẽ chết.

Sarina là một người cố chấp, cô bé trước kia đã đi lầm đường. Bây giờ thì cô đã tự nhìn nhận lại bản thân, hắn cũng vui mừng thay cô.

Chỉ là, Sarina vẫn trầm xuống. Khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu.

“Sao vậy, Shizukime?

“Em... liệu Aya có tha thứ cho em không?”

“Aya là một đứa trẻ hiền lành, nó sẽ tha thứ cho em thôi. Vấn đề là em có tha thứ cho chính mình không.”

Sarina ngẫm lại thì thấy cũng đúng, nghĩ đến những hành động khủng khiếp cô đã gây ra cho Aya suốt từ đó đến giờ. Cô cảm thấy rùng mình, cũng thật dằn vặt.

“Mà không tha thứ cho chính mình được thì cũng không sao. Cứ nhớ đến những tội lỗi đó đi, không phải theo hướng tiêu cực, hãy coi chúng như bài học.”

Không chỉ những tội lỗi, mà cả dằn vặt, nuối tiếc lẫn ám ảnh. Ai trong đời mà chẳng có chứ, kể cả Dương Hằng cũng vậy. Nhưng hắn vẫn sẽ nở nụ cười mà bước tiếp, tiếp tục thiêu đốt hy vọng.

Sarina gật đầu một cái thật mạnh, sau đó đi ngủ.

Không còn tiếng nói chuyện giữa con người, toàn bộ tiệm cà phê trở nên yên tĩnh. Dương Hằng vẫn giữ nụ cười, nhưng nó lại mang một nỗi buồn man mác.

Ý chí của hắn có thể mạnh mẽ đến mức quá đáng, nhưng hắn cũng là con người, cũng có những phút nhẹ bẫng, yếu lòng.

“Chậc, đã đi xa đến mức này rồi mà... mình vẫn nhớ về những ngày đó...”

“Selina, chắc em đã có cuộc sống riêng, sống hạnh phúc. Gia đình, bạn bè, sự nghiệp... Xin lỗi vì đã thất hứa.”

Hắn đã để lại một phần sức mạnh của mình bên cạnh Selina từ hồi cô còn nhỏ, vào cái lúc hắn mới trở lại quá khứ. Nó là hộ vệ cho cô, cũng là mong muốn ích kỷ trong thâm tâm của hắn. Hắn vẫn tham lam muốn chiếm một chỗ trong ký ức của cô.

Dù cho Selina này đã không còn liên quan đến một kẻ tên là Dương Hằng nữa rồi.

Hắn nghĩ về mười năm chờ đợi, hắn khi đó cũng đắn đo và do dự lắm chứ. Nhưng vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Selina bước vào tiệm, Dương Hằng cũng đã hạ quyết tâm rồi.

Cô vẫn là Selina, vẫn là người hắn yêu, hắn có thể cảm nhận được điều đó thật mãnh liệt. Chỉ là... cô không phải nữ chiến binh thiết huyết kia, không phải cô gái hằng đêm tâm sự kia, cũng không phải người đã tan biến trong vòng tay của hắn kia.

Cô là một sinh viên đại học năng động, một người đang có cuộc hẹn với bạn bè. Chỉ tình cờ đi vào tiệm cà phê của hắn mà thôi, tình cờ gặp được người thanh niên trên quầy pha chế tên Dương Hằng.

Selina vẫn là Selina, Dương Hằng vẫn là Dương Hằng. Chỉ có điều hai người đã chênh lệch nhau cả một thời đại.

“Có lẽ... đây là cái giá của kẻ bị lịch sử bỏ lại...”

“Thật là, chẳng hiểu sao đôi lúc cứ như ông già vậy. Nhớ về những ngày xưa cũ...”

Hắn cười khổ, sau đó bước ra khỏi tiệm cà phê. Hắn bố trí vài lớp phòng vệ bằng lửa bạc xung quanh tiệm, chỉ cần bất cứ sự xâm nhập nào thì sẽ bị tấn công. Đối phương dù cho có thể vượt qua lớp phòng vệ thì cũng đã báo động cho hắn trở về.

Bởi vì cấu tạo giống điện tử một cách đáng ngờ của lũ Admin, Dương Hằng đã đề nghĩ các Mahou Shoujo tạm thời cách ly những thiết bị điện tử, đặc biệt là những thiết bị đã từng kết nối với trang web ma thuật. Mọi người cũng đồng ý, bởi vì đã có vài bằng chứng lũ Admin có thể thao túng mạng xã hội.

Hắn lấy xe mô tô ra, cảm nhận dòng chảy tiêu cực rồi phóng xe theo đó. Ngoại trừ dòng chảy ra, hắn cũng có đặt một đầu mối khác.

...

Dương Hằng đứng trên nóc của một tòa cao ốc, trầm mặc nhìn về phía xa. Ánh mắt xuyên qua những tòa nhà, xuyên qua tầng mây, hướng lên bầu trời. Dường như nhìn về tận ngoài vũ trụ.

Hắn thở dài, vị trí trụ sở của đám Admin và vua lại nằm ngoài không gian.

Đó cũng là lý do tại sao hắn tìm mãi không thấy đầu nguồn của dòng chảy tiêu cực. Bởi vì nó vốn dĩ không ở trái đất.

Đột nhiên, Dương Hằng qyay đầu ra phía sau. Đứng ở đằng xa, một kẻ dị dạng đang theo dõi hắn.

“Nana, sao không lại gần đây một chút. Đứng xa thế.”

“Đáng sợ... Dương Hằng... Kamen Rider Sig... được một kẻ như ngươi nhớ kĩ khiến ta hơi ngạc nhiên đấy.”

Nana lên tiếng đáp lại. Dương Hằng nhíu mày, sao có thể không quên được. Ngoại trừ Ichi ra, Nana là Admin đầu tiên hai lần vọt khỏi tay hắn. Hắn tất nhiên nhớ kỹ.

Tên Admin này có gì đó rất khác biệt so với các Admin khác. Mặc dù hắn xác nhận toàn bộ các Admin đều có trí khôn và tư duy.

Nana dường như... biểu hiện nhiều trạng thái cảm xúc hơn?

“Ngươi đến đây làm gì, Nana?”

“Ta nghĩ rằng chúng ta có thể trở thành đồng minh, Dương Hằng... không, Kamen Rider Sig.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.