Dương Hằng nheo mắt, không có lập tức trả lời. Nana cũng không sốt ruột, nó biết rằng để thuyết phục đượ kẻ thù không phải một hai câu nói là có thể được.
“Trước đừng từ chối, Kamen Rider Sig. Ta có thể cho ngươi biết về...”
“Năng lượng tiêu cực? Căn cứ ngoài không gian của các ngươi? Việc vua của các ngươi đang dồn ép các Mahou Shoujo để nó thu thập năng lượng phản hồi lại? Và cả cơn bão...”
Dương Hằng ngắt lời Nana khiến nó câm nín. Phải một lúc sau nó mới tiếp tục mở miệng.
“Chà... chà... ngươi thật sự rất đáng sợ đấy...”
“Nana, ta muốn biết sau khi các Mahou Shoujo dùng hết tuổi thọ của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nana trầm mặc, sau đó biến mất. Dương Hằng không có ngăn cản, nó không có trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng phản ứng của Nana khiến cho hắn có vài suy đoán.
Chuyện này tạm thời bỏ qua, hắn ngước lên trời một lần nữa. Cố gắng suy tính xem có cách nào để có thể với được lên trên đó.
526 điểm tích lũy là số điểm hắn đang có hiện giờ, nguyên bản mấy ngàn điểm tích lũy đã hao hụt sau khi mua vật phẩm, đổi nguyên liệu đúc tạo thân thể mới.
Với số điểm tích lũy này, Dương Hằng có thể đổi một thứ gì đó có thể phi hành ngoài không gian, chỉ sợ là nó không được nhanh. Hắn cũng có thể tự bay bằng Dragon Form, nhưng mà hắn không nghĩ rằng chính mình có thể chèo chống nổi quãng đường dài như vậy.
Với lại, cứ cho là hắn bay đến nơi đi. Sau đó vào thế nào? Nó ẩn trong không gian hay không?
Dùng vật phẩm phi hành thì mất quá lâu, tự bay thì nhanh hơn thật. Mỗi tội đến nơi thì cũng đã hao tổn rất nhiều sức. Lúc đó thì chiến với Ichi và dàn Admin kiểu gì?
“Thật nhiều vấn đề... Chẳng lẽ phải chờ đến khi cơn bão xuất hiện mới có thể hành động sao?”
Trạng thái đỉnh cao của Dương Hằng hiện tại hẳn là có thể đánh hòa, thậm chí áp Ichi một chút. Nhưng nó cũng tổn hao quá nhiều điểm tích lũy của hắn, khiến cho hắn mất đi cơ hội tốt nhất để xông phá căn cứ của đám Admin và vua.
“Đếm ngược 15 ngày trước cơn bão sao? Vậy thì để sau khi mình hồi phục hoàn toàn đã.”
Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, Dương Hằng cũng quyết định liều một lần. Hắn không thích ngồi chờ kẻ thù đưa tới cửa như thế này.
...
“Chào buổi sáng!”
Mọi người đều đã lần lượt tỉnh giấc. Aya ngái ngủ bước ra phòng tiếp khách của tiệm, thấy được Dương Hằng đã chuẩn bị đồ ăn sáng đầy đủ trên bàn.
“Trước tiên cứ ăn đi đã, sau đó nói chuyện.”
Hắn nói một lượt, các Mahou Shoujo thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, mặc kệ quen hay lạ đều ngồi lại với nhau.
“Đợi chút... mấy cậu là cscs Mahou Shoujo đầu tiên mà tớ gặp đúng không? Tớ là Rina đây! Shioi Rina!”
Kayo nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt khó hiểu. Rina đáng ra phải là một thiếu nữ thấp bé chứ, nhìn không giống chút nào.
“À, vì một vài lý do nên tớ đã đổi hình dạng...”
“Con kia! Thay bộ dáng đó ngay cho ta!”
Rina đang gãi đầu xấu hổ thì đột nhiên Sarina chồm dậy chỉ thẳng vào mặt cô. Cô trợn tròn mắt, không hiểu tại sao. Phải đến khi Aya ngồi gần đó nói thầm.
“Cậu đang dùng hình dáng chị của Sarina.”
“Ồ, vậy à? Tại lúc đó thấy một người rất hot trên phố, với cả đang ghét bỏ bộ dáng xấu xí của mình nên tớ đổi luôn!”
“Con kia! Dừng dùng hình dạng của chị ta ngay!”
“He he he... Tớ thích cái này nhất, lũ con trai cứ xúm vào thôi.”
“Rina, đừng trêu cậu ấy nữa...”
Nhìn khung cảnh “cãi nhau” hài hòa trước mặt, cảm giác nặng nề tối hôm qua của Dương Hằng mới được an ủi đôi chút. Hắn có cảm giác đây mới đúng là những thứ mà các cô bé nên đuọce hưởng.
Aya đã không còn ủ dột. Tsuyuno đã bớt lạnh lùng với thế gian. Rina từ một đứa hận đời đã thành... tăng động, nói thật thì hắn không hiểu được cô não động thế nào. Nijimin đã dần bước ra quá khứ.
Bầu không khí rất dễ để lây nhiễm, kể cả nhóm Kayo cũng trở nên hài hòa hơn. Các cô trước đó hẳn là đã trải qua nhiều chuyện.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi vào việc chính nào.”
“Kayo, Sasaki, Touko, ba người họ chính là những Mahou Shoujo đầu tiên mà thầy gặp.”
Mọi người bắt đầu giới thiệu với nhau. Dương Hằng lôi cái bảng kéo lớn từ nhà trong ra. Hắn chưa viết gì luôn trên đấy, ngược lại kể chuyện từ ngày đầu tiên gặp Kayo và trở thành giáo viên của cô.
Bắt đầu biết đến sự tồn tại của Mahou Shoujo, lọt vào tầm ngắm của Admin. Cả câu chuyện về Misumi Kiichirou và A, Anjou Isoko. Một kẻ ban phát gậy phép không thông qua trang web ma thuật, làm cho các Mahou Shoujo ngạc nhiên không dứt.
“Đợi chút, ba người không phải là đã chết trong một vụ tự tử tập thể sao?”
Tsuyuno lên tiếng, cô là người có trí nhớ rất tốt. Ngờ ngợ ra mình đã từng thấy Kayo, Sasaki và Touko ở đâu đó.
Kayo nhìn về phía Dương Hằng, hắn gật đầu, tỏ vẻ có thể nói được, những người ở đây đều có thể tin tưởng.
“Gậy phép của tớ có thể sao chép mười loại năng lực khác nhau của các Mahou Shoujo bằng cách chạm vào họ.”
“Một trong số đó là ma thuật cho phép nhân bản đối tượng. Chúng tôi đã tự nhân bản mình ra sau đó dàn dựng thành một vụ tự tử.”
Cô lấy ra chiếc gương gập rồi đặt lên tay mình, nó có mười cái nút bấm chứa biểu tượng trên đó. Nhưng có vài chỗ đã khuyết mất, chắc hẳn là năng lực đó bị dùng mất rồi.
“Đây... không phải lỗi của thầy ấy, là chúng tôi khi đó quá kéo chân sau. Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng, muốn phản kháng, muốn bảo vệ gia đình mình. Và đó chính là phương pháp chúng tôi đã chọn.”
Dương Hằng thở dài, nói về việc bọn họ đã mắc bẫy Misumi ra sao, thời gian chảy ngược, và cả sự xuất hiện đầu tiên của Admin.
Mà nói về Misumi Kiichirou, Dương Hằng cũng phải nghiêm túc xem xét lại, bởi vì đó là kẻ hợp tác với Nana. Nana hiện tại lập trường khá mơ hồ, thành ra hắn không biết nên đối đãi Misumi như thế nào.
Với lại...
“Alice, kẻ sở hữu gậy phép quay ngược thời gian. Cô bé đã từng hợp tác với các em rồi phải không, Kayo, Sarina?
Câu hỏi của hắn khiến cho hai người cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Mà không thể không nói, Alice đã biến mất trong trận chiến ở bệnh viện. Khi Dương Hằng nói khi đó đã có người quay ngược thời gian, Sarina cứ tưởng người đó là Alice, ai ngờ đó lại chính là Kayo đã sử dụng khả năng cô sao chép được.
“Đó chính là em gái của tay thám tử Misumi.”
“Cái gì?”
Kayo kinh hãi, nhưng rõ ràng là...
“Khác họ đúng không? Maganuma Alice, Misumi Kiichirou. Thầy không biết tại sao lại như vậy. Nhưng thầy khẳng định họ là anh em. Trong cái lần đột nhập đầu tiên, thầy đã nghe thấy Alice gọi Misumi là anh hai.”
“Và cả khả năng quay ngược thời gian.”
Sasaki nói, cô nhớ lại tối hôm đó khi Dương Hằng gọi điện thoại cảnh báo bọn họ, hắn cũng nói thời gian đã bị chảy ngược.
Sarina thì trầm mặc, chứng cứ đã đủ cả, cô có thể kết luận chính mình bị Alice “chơi một vố” rồi. Nếu như tối đó không có nhóm vủa Kayo tới cứu tràng, vậy thì bọn họ khó mà có thể lành lặn không sót một người trở về như này.
“Về chuyện của Misumi và Alice, tạm thời để qua một bên.”
“Thầy muốn nói với mọin người về... chân tướng. Vua, cơn bão, và ma thuật.”
Nghe giọng nói của hắn, tất cả mọi người trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe. Dương Hằng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, biên phấn trên tay bắt đầu múa may trên mặt bảng đen.
“Cái này cũng phải nhờ cái lần mất ý thức đó.”
Hắn vẽ một khối cầu tròn rồi ghi “trái đất”, sau đó là chấm một điểm ngoài không gian.
“Thầy đã tìm được trụ sở của đám Admin, nơi vua trú ngụ. Nó chính là... đây!”
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy