Hắn chỉ vào cái chấm nhỏ bên ngoài trái đất.
“Bên ngoài... chẳng lẽ ý của ông chú là đám Admin đó sống bên ngoài vũ trụ sao?”
Kiyoharu đứng phắt dậy, khuôn mặt sốc nặng. Không chỉ mình cậu, mấy người khác cũng thế, phản ứng không khoa trương bằng thôi. Hắn ngay từ lúc biết điều này cũng bị nó làm cho kinh hãi.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến phần thứ hai.”
Hắn mò đến một phần bảng khác, dựa theo trí nhớ bắt đầu phác họa bộ dáng của vua. Tuy rằng không nhớ rõ mặt, nhưng mà mấy chi tiết cơ bản thì không vấn đề gì.
“Đây chính là vua.”
“Thầy Dương Hằng, thầy đã thấy vua rồi sao? Nhìn trông chẳng khác gì... một bé gái cả.”
“Không chỉ gặp, mà còn suýt nữa bị giết chết.”
Hắn tiếp tục phác những đường nét bao xung quanh vua. Chính sức mạnh từ những thứ này đã thiếu chút nữa xóa sổ ý thức của hắn.
Ai nấy đều trở nên có chút căng thẳng, dù là Dương Hằng cũng thiếu chút nữa bị giết, tức vua hẳn phải là một kẻ cực kì mạnh.
“Ông chú, vua rốt cuộc mạnh như thế nào?”
Kosame giơ tay, làm cho không gian của tiệm cà phê bây giờ lại trông như một lớp học. Hắn là giáo viên và các Mahou Shoujo bên dưới như là học sinh, dù bọn họ đúng là học sinh thật.
“Hỏi hay lắm. Nhưng để tôi trình bày điều này đã. Sau khi nói xong, mọi người có thể đưa ra nhận xét.”
“Đầu tiên, cảm xúc tiêu cực. Nó chính là căn nguyên của mọi vấn đề.”
“Thầy Dương Hằng, cảm xúc tiêu cực chỉ là cảm xúc thôi mà. Nó có thể ảnh hưởng thế nào chứ?”
Kayo giơ tay nêu ra ý kiến, hắn vuốt cằm trong chốc lát sau đó đáp lại.
“Cảm xúc tiêu cực tất nhiên vẫn là cảm xúc thôi, đièu này là đúng. Nhưng mà nó có ảnh hưởng không thì chưa chắc.”
Dương Hằng viết dòng chữ cảm xúc tiêu cực lên bảng, thêm một dấu mũi tên và phía bên kia là năng lượng tiêu cực.
Cảm xúc, ý chí, khí thế, liên quan chặt chẽ đến tâm linh về cả khoa học lẫn huyền học. Tsuyuno nhớ lại vào lần đó, cái lần đầu tiên cô nhìn thấy Dương Hằng lao ra giải cứu Aya khỏi tên nam sinh đồi bại. Cô thấy được không khí xung quanh hắn dường như đã vặn vẹo.
Ban đầu, cô luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác quang học. Bây giờ nhờ những điều Dương Hằng vừa nói, cô đã ngờ ngợi ra cái gì đó.
Ý chí, khí thế của hắn đã dần dần vượt ra khỏi khuôn khổ của dòng cảm xúc thông thường. Có thể ảnh hưởng đến cả môi trường vật chất chứ không đơn thuần về mặt tâm linh nữa. Lượng biến thì chất biến, với cảm xúc tiêu cực cũng vậy.
Cảm xúc tiêu cực là thứ sản sinh ra năng lượng tiêu cực. Nhưng với lục giác bị hạn chế quá nhiều, người bình thường gần như không thể cảm giác được thứ năng lượng bé li ti đó. Chỉ một số người có tâm kinh nhạy bén mới có thể “nắm bắt” được năng lượng tiêu cực, dù cho nó vẫn khá mơ hồ.
“Năng lượng sinh ra từ cảm xúc tiêu cực có thể bị tan rã, có thể bị trung hòa. Nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu nó đã trầm tích lại, ngưng tụ lại, rồi bị một kẻ nào đó lợi dụng thì sao?”
“Là vua...”
Aya vô thức thốt lên, Dương Hằng gật đầu sau đó tiếp lời.
“Năng lượng tiêu cực sinh ra từ mỗi người rất bé, bé đến vô cùng. Mười người vẫn bé, trăm người vẫn bé, ngàn người vẫn bé. Nhưng mà chục ngàn người, trăm ngàn người, triệu người, chục triệu người,... thì sao?”
“Không chỉ có vậy, thời gian mà nó tích lũy không phải trong một phút chốc. Rất có thể từ những ngày sơ khai khi nhân loại hình thành cảm xúc, trầm tích qua cả chục ngàn năm.”
“Dù cho năng lượng tiêu cực của một người có nhỏ bé như một hạt cát. Nhưng qua thời gian dài dằng dẵng và vô số sinh linh dâng hiến. Nó cũng có thể tạo thành một sa mạc mênh mông.”
“Giờ thì Kosame, em nghĩ vua mạnh như thế nào?”
Kosame cúi đầu xuống, bàn tay tóm chặt vạt áo. Cả tiệm bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả giống như bị một ngọn núi lớn đè ép đến mức không thể thở nổi.
Aya nhìn Dương Hằng, phát hiện ra hắn vẫn biểu hiện bình thường, dường như không phải chịu một chút áp lực nào. Cái này khiến cho cô rất tò mò.
“Thầy Dương Hằng, thầy... không thấy sợ sao?”
“So với việc sợ hãi kẻ địch. Thầy càng sợ mình sẽ lui bước hơn.”
“Với lại, mọi chuyện chưa chắc đã tồi tệ như em nghĩ đâu.”
Dương Hằng cười cười, dáng điệu điềm nhiên của hắn giúp cho bầu không khí tốt trở lại. Mà lời trên cũng không phải hắn nói ra để an ủi Aya, nó là lời nói đã qua suy đoán kĩ càng.
Nếu như vua là một tồn tại nắm giữ “vĩ lực” như thế, vậy tại sao nó lại tạo ra trang web ma thuật? Tạo ra những kẻ có khả năng chống đối lại chính mình?
Có khả năng đây là trò chơi lúc nhàm chán của thần linh, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp này. Nhưng sau khi xét đến vài vấn đề khác, hắn phát hiện ra trang web ma thuật coi các Mahou Shoujo như một cục pin sống thay vì thứ đồ để mua vui.
Đúng như các Admin so sánh, chúng là người chăn cừu, còn đám Mahou Shoujo chỉ là lũ cừu trong trang trại.
“Sở dĩ trang web ma thuật hầu hết đều lựa chọn những thiếu nữ 14, 15 tuổi làm Mahou Shoujo. Không chỉ bởi các em đều có số phận bất hạnh, mà có lẽ thứ cảm xúc tiêu cực của các em là thuần nhất, vừa chín tới. Đau khổ, cô độc, thù hận, dằn vặt,... tất cả những thứ đó.”
“Bọn chúng thật sự coi các Mahou Shoujo bọn em như một cục pin sống. Gậy phép là cổng kết nối một chiều đến vua, cho phép vua hút cạn các Mahou Shoujo. Thầy đã thấy tận mắt quá trình đó.”
Dương Hằng nhớ lại cảm giác lúc đó, khi mà mình vẫn đang trong không gian tinh thần. Gậy phép dùng mồi dẫn là cảm xúc để thi triển ma thuật, tước đoạt tuổi thọ của người thi triển nó để khuếch trương ma thuật đến mức độ bình thường. Sau khi ma thuật tan rã, lượng năng lượng tiêu cực nhỏ bé đã được khuếch đại đến độ khổng lồ chảy ngược trở về vua.
“Đó là toàn bộ giả thiết, suy đoán về vua, mục đích của Mahou Shoujo và nguồn gốc ma thuật của thầy. Có ai có ý kiến gì không?”
“Em!”
Sarina giơ tay, hỏi với một điệu bộ sốt sắng.
“Ngoại trừ thầy ra, các Mahou Shoujo có thể gây tổn hại đến vua không?”
Qua trận chiến đêm hôm trước, cô càng nghi ngờ độ sắc bén của gậy phép rồi. Tuy rằng Dương Hằng đã giải thích nguyên lý và an ủi một phen, nhưng mà cô vẫn ám ảnh với nó.
“Các Mahou Shoujo hoàn toàn có thể làm bị thương, thậm chí giết chết Admin. Chỉ là với vua thì thầy không chắc lắm, bởi vì từ đầu đến cuối ta vẫn chưa lý giải được bản chất của vua. Nó rốt cuộc là cái gì?”
Nếu như vua là một thực thể vật chất có năng lực thao túng năng lượng tiêu cực thì tốt. Đáng tiếc khả năng đó không cao lắm, vua có khi là một tồn tại đặc thù hơn thế nhiều.
“Như đã nói hai lần trước, mọi chuyện không nghiêm trọng như các em nghĩ. Với lại thầy sẽ đích thân tiến tới diệt trừ đám Admin và vua.”
Tsuyuno nhạy bén nhận ra Dương Hằng định làm gì, cô liếc nhìn điểm đánh dấu biểu trưng cho căn cứ của Admin và vua. Cô đứng phắt dậy phản đối.
“Không được! Chẳng phải nó bên ngoài không gian sao? Làm thế nào...”
“Vậy thì bay thôi, thầy có cánh mà, nhớ chứ?”
Hắn vẫn dửng dưng đáp lại, người không biết còn tưởng rằng hắn đang chuẩn bị đi du lịch đấy. Chỉ là ai ở đây cũng biết, đây gần như là một chuyến đi không có khứ hồi.
“Tại sao... tại sao thầy có thể nói nó nhẹ nhàng như vậy?!”
Một Shioi Rina vốn đã trở nên tưng tửng lại nghiêm túc, cô đập mạnh xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Hằng, gằn từng chữ một.
“Khi mà em chấp nhận yêu cầu của Nana và trở thành thợ săn ma thuật. Em đã nghĩ thế giới này đúng là một đống hổ lốn bẩn thỉu, rửa sạch nó đi quả là một điều đúng đắn.”
“Thế giới này thật xấu xí, nó bị phá hủy thì có sao chứ?”
Những kí ức kinh hoàng năm đó hiện về trong tâm trí Rina, khiến cho cô cảm thấy thật buồn nôn. Cô thù ghét thế giới, thù ghét tất cả mọi thứ xung quanh. Một cách tình cờ, nó lại khá giống Dương Hằng ngày trước.
Thế giới trong mắt hắn cũng trở nên xấu xí và vặn vẹo tột độ, làm cho hắn phải trốn tránh suốt mười năm liền.
“Nó... có đáng không? Có đáng để cho thầy liều mạng không? Bất kể là thành công hay không, sẽ chẳng có ai nhớ đến thầy ngoại trừ chúng em ra. Nó... không công bằng...”
Rina cúi mặt xuống, cảm xúc trở nên quá sinh động đã kích thích tuyến lệ của cô. Cô nỗ lực che đi để bảo vệ phần tôn nghiêm của chính mình.
Ánh nhìn của hắn trở nên xa xăm.
Có đáng hay không?
“Có chứ. Để các em có thể có một tương lai thật sự tốt đẹp, một happy ending đúng nghĩa. Để người cha nào đó có thể về với vợ con sau giờ tan làm, hai người bạn có thể tiếp tục chơi với nhau vào ngày mai, một cậu thanh niên nào đó có thể nắm tay người mình yêu đến lễ đường,... nó thật sự, thật sự nhiều lắm.”
Thế giới thật dơ bẩn, nhân tính cũng thật thối tha. Đồng thời thế giới cũng thật tươi đẹp, nhân tính cũng thật ấm áp. Có những điều như vậy tồn tại đã là quá đủ lý do để hắn liều mạng rồi.
Dương Hằng vỗ ngực, ánh mắt không lay chuyển, giọng nói chắc nịch lan tỏa ra cả tiệm cà phê.
“Các em cứ chờ đi. Dù đối thủ có là thần, thầy cũng đánh gục nó cho xem!”
“Bởi vì... thầy là Kamen Rider mà!”