Ngày hôm sau khi đến cổng công ty, vừa vặn gặp được Trần Trừng vừa từ xe bus
công cộng xuống, đang chạy vội đến.
Vì chạy nhanh, bộ ngực Trần Trừng phập phồng kịch liệt, nhìn thấy An Nhiên,
thở hổn hển gọi: "chị, chị Cố."
An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt hỏi, "nhà cách rất xa công ty sao?"
Thật vất vả mới thở chậm lại, Trần Trừng gật đầu, nói: "hơi xa." Trong thời
đại giá phòng cao bằng trời thế này, cô là người làm thuê từ ngoại tỉnh, đừng
nói là mua nhà, thuê phòng cũng phải thuê ở khu vực ngoại thành, mà công ty lại
nằm ở trung tâm thành phố, như vậy, ngày nào cô đều phải thức dậy từ lúc còn nhá
nhem tối, rồi tan ca, tối mịt mới về.
An Nhiên không hỏi thêm nhiều, nhìn đồng hồ, nói: "lên đi, nếu không vừa chạy
như vừa rồi cũng không ích gì rồi." Nói xong, đi vào thang máy trước.
Hai người vừa mới đến cửa công ty, cô bé tiếp tân nhìn thấy An Nhiên khẽ cười
với cô gọi một tiếng chị Cố, khi nhìn thấy Trần Trừng phía sau cô, ánh mắt của
cô bé có hơi đồng tình.
Chuyển biến như vậy tất nhiên là An Nhiên và Trần Trừng nhận ra, hai người
trao đổi ánh mắt, An Nhiên quay đầu nhìn về cô bé tiếp tân đàng trước hỏi: "sao
vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Cô bé tiếp tân lúng túng cười cười, nói: "hai người vào sẽ biết."
An Nhiên nhìn cô một cái, không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào đại sảnh.
Lúc hai người vừa đi vào, thấy Lăng Lâm nhanh mắt nhìn các cô, vội vàng đứng
dậy, khóe môi nhếch lên, bao hàm khiêu khích, bao hàm khinh thường, đi về phía
An Nhiên và Trần Trừng, đứng lại trước mặt An Nhiên, ánh mắt lướt qua cô, nhìn
về Trần Trừng ở phía sau, có chút chế giễu nói: "tôi nghĩ hôm nay cô không cần
đến rồi." Nhìn tài liệu và văn kiện cô ôm trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười
trào phúng, nói: "những tài liệu này sợ là cũng không ích gì nữa rồi, chiều hôm
qua lúc cô không có ở đây, Tổng giám đã tuyên bố ——" cố ý dừng một chút, nhìn cô
nói: "cô bị sa thải rồi!"
Nghe vậy, Trần Trừng oán hận nhìn chằm chằm cô ta, tay cầm tài liệu thật
chặt, môi căng ra vì tức giận mà khẽ run rẩy.
Chính vào lúc Lăng Lâm kiêu căng đắc ý, đứng ở sau lưng cô ta, An Nhiên đi
thẳng đến chỗ đồng nghiệp đứng xem một bên, hỏi: "Tổng giám đã tới chưa?"
"Đã tới." Có người trả lời.
An Nhiên gật đầu, xoay người liếc nhìn Lăng Lâm, nói: "tôi đã nói rồi sẽ
không để cho cô sa thải cô ấy, còn có, tôi cũng đã nói tôi sẽ truy cứu trách
nhiệm cô muốn đập hỏng mô hình bản mẫu ngày hôm qua."
Lăng Lâm khinh thường, cười khinh miệt, hoàn toàn không để lời nói của cô vào
trong mắt, nói: "chị cho rằng Tổng giám sẽ nghe lời cô ta ư, đừng quên cha tôi
là ai, Tổng giám nể mặt Tô Dịch Thừa, chẳng lẽ ông ta lại không đếm xỉa gì đến
mặt mũi cha tôi? Thật là nực cười!"
An Nhiên không để ý đến cô ta, chỉ đảo mắt nhìn Trần Trừng một chút, nói: "cô
cứ ở đây chờ tôi." Sau đó đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Đức Hưng.
"Cốc cốc cốc." An Nhiên gõ nhẹ cửa phòng của Hoàng Đức Hưng.
Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng của Hoàng Đức Hưng: "vào đi."
Mở cửa đi vào, thấy Hoàng Đức Hưng đeo kính, lúc này đang nhìn chăm chú gì đó
trong máy tính.
Thậm chí cả cặp công văn cũng chưa kịp để xuống, An Nhiên cầm cặp công văn đi
đến bàn công tác của Hoàng Đức Hưng: "Tổng giám."
Lúc này Hoàng Đức Hưng mới ngẩng đầu, thấy An Nhiên đứng trước mặt , cười
nói, "An Nhiên a, có chuyện tìm tôi?"
"Tổng giám sa thải Trần Trừng rồi sao." Không quanh co lòng vòng, An Nhiên đi
thẳng vào vấn đề, hỏi luôn.
"Hử." Hoàng Đức Hưng ngẩn người, cười nói: "vì chuyện này a." Lấy chiếc kính
trên sống mũi kia xuống, nói tiếp: "cô cũng biết thân phận của Lăng Lâm, cho dù
không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, Lăng Lâm dù sao cũng là thiên kim
tiểu thư của Lăng thị trưởng, tôi ít nhiều cũng phải để ý đến mặt mũi của Lăng
thị trưởng. Về phần Trần Trừng, tôi biết cô ấy là một nhân viên rất không tồi,
có cô ấy ‘Chân Thành’ chúng ta nhất định có thể lên một tầm cao mới, tôi cũng
cảm thấy rất tiếc khi phải sa thải cô ấy, nhưng vì sự phát triển của công ty,
chúng ta phải suy nghĩ vì toàn cục, Lăng Lâm dù sao cũng là con gái thị trưởng,
nếu đắc tội cô ta, đó chẳng khác nào không nể mặt Lăng thị trưởng cho nên An
Nhiên a, vì lợi ích của mọi người, tôi chỉ có thể sa thải Trần Trừng, điểm này,
hi vọng cô hiểu a."
An Nhiên nhìn ông ta, ánh mắt không hề chớp, trên mặt không có biểu cảm, một
câu cũng không nói.
Thấy cô như thế, Hoàng Đức Hưng lại nói: "về Trần Trừng tôi sẽ viết thư tiến
cử đến những công ty khác, bằng thực lực và tài năng thiết kế của Trần Trừng dù
là ở đâu, tôi tin cô ta là vàng, cũng sẽ tỏa sáng."Nói xong, Hoàng Đức Hưng từ
sau bàn làm việc đi ra ngoài, đi tới trước mặt An Nhiên, nói: "chuyện này cứ
quyết định như vậy đi, cô cũng đừng để trong lòng, ngoài ra tôi sẽ tuyển cho cô
một trợ lý khác."
"Nếu như Tổng giám khăng khăng phải đuổi việc Trần Trừng, như vậy ngay cả tôi
cũng cùng đuổi đi." Nhìn ông ta, An Nhiên đạm mạc nói.
"Cô..." Hoàng Đức Hưng nhìn cô, hơi sững sờ, một lúc lâu mới kịp phản ứng,
nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên, cô đây, cô đây không phải là gây chuyện sao."
"Tôi không có, tôi chỉ hy vọng công ty có thể đối đãi công bằng với từng nhân
viên, mà không phải vì người khác có bối cảnh hùng mạnh nhúng tay vào, lạm dụng
uy quyền cho cô ta, chúng tôi đều là nhân viên công ty, đều kỳ vọng được đối đãi
công bằng, nếu một công ty không có cách nào đối xử công bằng với nhân viên, như
vậy, công ty như thế cũng không có gì khiến người ta lưu luyến nữa." An Nhiên
nhìn ông ta, vẻ mặt nghiêm túc và thật tình nói.
"An Nhiên, cô, cô đang ép tôi sao?" Hoàng Đức Hưng nhìn cô, vẻ mặt khó xử.
Lăng Lâm không thể đắc tội, đồng thời An Nhiên cũng thế a, hiện tại hạng mục ban
khoa học kỹ thuật thành phố lập tức sẽ tiến hành rồi, mà theo tin tức đáng tin
cậy, Tô Dịch Thừa đúng là người phụ trách hạng mục này, mà An Nhiên là bà xã của
Tô Dịch Thừa, đắc tội cô chẳng khác nào đắc tội Tô Dịch Thừa, thế coi như là
‘Chân Thành’ có hợp tác với ‘Húc Đông’ và Đồng Văn Hải cũng không có ích gì a,
nếu Tô Dịch Thừa mà không đồng ý, vậy toàn bộ là công toi rồi.
"Tổng giám nghiêm trọng hóa rồi, tôi chỉ muốn công ty cư xử hợp lý với Trần
Trừng, cô ấy không có làm sai gì, nhưng chỉ vì một câu nói của người khác, mà tự
dưng sa thải cô ấy, đối cô ấy mà nói quá không công bằng." An Nhiên nói tiếp "vả
lại, chuyện ngày hôm qua căn bản là không phải lỗi của Trần Trừng, là Lăng Lâm
muốn phá hoại mô hình bản mẫu trước, bị Trần Trừng bắt tại trận. Nếu vì bảo vệ
tài sản của công ty là sai, thì sau này còn có ai đứng ra làm thế nữa? Nếu tổng
giám khăng khăng muốn đuổi việc Trần Trừng, như vậy hành động của công ty thật
khiến lòng người lạnh lẽo."
Hoàng Đức Hưng im lặng, một lúc lâu không nói chuyện.
Văn phòng của Hoàng Đức Hưng cũng khá lớn, có một cửa sổ sát đất rất lớn,
phòng làm việc nằm ở tầng 20, lại là giữa trung tâm thành phố, từ nơi này nhìn
xuống, có thể quan sát cả Giang Thành phồn thịnh.
Đứng trước cửa sổ sát đất một lúc lâu, Hoàng Đức Hưng khẽ quay đầu nhìn An
Nhiên, nói: "Tôi đồng ý với cô, không sa thải Trần Trừng."
An Nhiên nhàn nhạt cười cười: "Tổng giám, vậy còn về chuyện Lăng Lâm muốn phá
hoại mô hình bản mẫu thì sao, phải chăng nên cho tôi và Trần Trừng một lời giải
thích đây."
Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng không vui nhíu mày, nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên,
tôi đã lùi một bước rồi, cô cũng phải đứng trên lập trường của tôi mà ngẫm lại,
dù sao Lăng Lâm cũng có thân phận đặc thù, tôi không thể nào hoàn toàn không nể
mặt Lăng thị trưởng. Cho nên, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa. Về phần mô
hình bản mẫu, tôi bảo đảm nhất định sẽ không vị hư hại chút nào."
An Nhiên im lặng, cô hiểu ý của Hoàng Đức Hưng, cũng biết ông ta khó xử. Một
lúc lâu, mới nhàn nhạt nói: "tôi biết rồi, cám ơn Tổng giám, nếu không có việc
gì, tôi đi ra ngoài trước."
Hoàng Đức Hưng gật đầu, "đi ra ngoài đi."
Khi cô đi ra, Lăng Lâm đã gọi bảo vệ, lúc này đang giám sát Trần Trừng thu
dọn đồ đạc của cô ấy.
An Nhiên tiến lên, liếc nhìn Lăng Lâm, trực tiếp bảo bảo vệ quay về, nói:
"Trần Trừng không cần phải đi, Tổng giám đã đồng ý không sa thải cô ấy rồi."
"Sao lại thế được!" Lăng Lâm không tin nhìn cô.
An Nhiên không nói thêm gì với cô ta, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, lại
quay đầu nói với Trần Trừng: "chút nữa đến phòng làm việc của tôi, bàn bạc thêm
chút về những thay đổi ở phòng mẫu hôm qua."
Trần Trừng ngẩn người, một lúc lâu, mới gật đầu, "được."
"Hừ." Lăng Lâm tức giận, hừ lạnh bỏ đi.
Không có kịch vui để xem, mọi người vây quanh cũng từ từ tản đi.
Trần Trừng nhìn An Nhiên một chút, nhỏ giọng nói: "cám ơn."
An Nhiên nhìn cô ấy, không nói gì, chỉ gật đầu, xoay người vào phòng làm
việc.
Vì ở văn phòng cùng với Trần Trừng thảo luận về thiếu xót của bản thiết kế,
cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua cũng không hề hay biết. Lúc tan tầm, Tô
Dịch Thừa gọi đến, hỏi cô tan việc chưa, hiện tại anh đang trên đường đi, lát
nữa là đến cửa công ty cô.
Lúc này An Nhiên mới nhớ tới chuyện tối nay hẹn cha mẹ hai nhà ở Du Nhiên Cư,
nhìn đồng hồ, bọn họ hẹn vào lúc 7 giờ, hiện tại đi từ công ty đến Du Nhiên Cư,
thời gian thật sự không còn nhiều rồi.
Vội vàng nói với Trần Trừng: "được rồi, hôm nay đến đây đã, nghĩ không ra mày
mai chúng ta tiếp tục." Vừa nói, vừa thu thập đồ trên bàn chuẩn bị rời đi.
"Ách, buổi tối có việc gấp sao?" Nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, Trần Trừng hơi
tò mò hỏi.
"Ừ, hẹn cha mẹ ăn cơm." An Nhiên giải thích qua loa, vừa nói vừa bỏ đồ vào
cặp công văn.
Trần Trừng gật đầu, không nói gì thêm nữa, thu thập đồ ra khỏi phòng làm
việc.
Khi An Nhiên xách cặp công văn ra đại sảnh, thấy Trần Trừng còn đang nhìn
bản thiết kế tự hỏi cái gì, tất cả mọi người hầu như đã đi hết, chỉ còn một
mình Trần Trừng, nhìn hơi lẻ loi, nói: "Trần Trừng, cô cũng về sớm một chút
đi."
Trần Trừng gật đầu với cô: "em biết rồi."
Bởi vì cũng không còn dư thừa thời gian, cho nên An Nhiên không nói thêm gì
với cô ấy nữa, liền cầm cặp công văn đi xuống tầng. Đến khi cô xách túi ra khỏi
toà nhà công ty, liền nhìn thấy xe của Tô Dịch Thừa dừng ở ven đường trước tòa
nhà, thấy cô đi ra ngoài, anh mở cửa xuống xe, cười nhạt nhận lấy cặp công văn
trong tay cô thả vào chỗ ngồi đằng sau xe, sau đó mở cửa ghế phụ để An Nhiên
ngồi lên, rồi mới vòng qua đầu xe, lên trên, khởi động xe rời đi.
Khi hai người lái xe đến ‘Du Nhiên Cư’ đã gần 7 giờ 10 phút rồi, An Nhiên
gọi điện cho cha mẹ, hai người cũng không nhận máy.
May mắn đây là nhà hàng của Dịch Kiều, cũng không lo không có chỗ ngồi trống,
vừa bước vào cửa, Trương quản lý đứng ở đại sảnh đã nhận ra bọn họ, tươi cười
chào đón, nói: "Tô trợ lý, Tô phu nhân."
An Nhiên khẽ cười với ông ta: "Trương quản lý."
Không đợi An Nhiên và Tô Dịch Thừa mở miệng hỏi, Trương quản lý đã mở miệng
trước: "Tô tổng đã dặn dò chuẩn bị bữa tối ở ‘Hoa Ngữ Hiên’, Tô gia và ông Cố,
bà Cố đã đến, hiện giờ Tô tổng đang trò chuyện ở bên trong, Tô tổng dặn tôi báo
cho các vị, cứ đến là được, những thứ khác cô ấy đã bố trí xong xuôi rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, "được, cám ơn."
Đưa An Nhiên đi thẳng vào ‘Hoa Ngữ Hiên’, còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng
cười truyền ra từ bên trong, hiển nhiên bầu không khí rất tốt, cũng không lúng
túng và khó xử như trong tưởng tượng.
Hai người nhìn nhau, trên miệng đều lộ ra ý cười nhàn nhạt, gật đầu, Tô Dịch
Thừa gõ cửa một cách hình thức, sau đó liền đẩy cửa đi vào, cười nói: "xin lỗi,
chúng con tới muộn."
Trong phòng, ông nội Tô ngồi ở chủ vị, hai bên là cha Tô và mẹ Tô cùng cha
Cố, mẹ Cố, mà Tô Dịch Kiều thì ngồi cạnh mẹ Tô, mặt người nào người nấy mỉm
cười, không khí nhìn rất hài hòa.
"Anh, chị dâu." Dịch Kiều đứng dậy, nhiệt tình kéo tay An Nhiên.
An Nhiên nhàn nhạt cười cười với cô ấy, xoay người hơi áy náy, chào hỏi:
"Cha, mẹ, ông nội, thật ngại quá, tối nay tăng ca thêm một lát, cho nên quên giờ
tới muộn rồi."
"Không sao, không sao, công việc quan trọng mà." Tần Vân cười nói, "mau ngồi
xuống mau ngồi xuống."
An Nhiên gật đầu, cùng Tô Dịch Thừa ngồi xuống.
"Được rồi, mọi người đến đông đủ, Dịch Kiều, con bố trí để phòng bếp đưa đồ
ăn lên đi." Tô Văn Thanh cười, nói với Tô Dịch Kiều.
"Vâng." Tô Dịch Kiều cười duyên đứng dậy mở cửa, nói với nhân viên phục vụ
đợi bên ngoài: "đưa đồ ăn lên đi."
Người phục vụ nhận được yêu cầu, vội vàng xuống phòng bếp nhanh chóng đưa đồ
ăn lên.
Nhấp một ngụm trà, Tô Văn Thanh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi ngượng
ngùng nói: "gần đây vẫn ngập đầu với chuyện diễn tập bộ đội, cho nên không thể
gặp mặt mọi người cùng ngồi xuống hàn huyên một chút, thật sự là xấu hổ."
"Ông thông gia quá khách khí, ông đó là đào tạo nhân tài bức thiết cho quốc
gia, đó là việc hệ trọng, đương nhiên là nên được ưu tiên." Cố Hằng Văn nói.
"Đâu có đâu có, là ông thông gia mới phải, bồi dưỡng trí thức cho quốc gia,
đây mới là đòi hỏi cấp bách của xã hội hiện nay." Tô Văn Thanh khách khí
nói.
"y, ông thông gia ——" Cố Hằng Văn còn muốn nói điều gì, lại bị người khác
cứng rắn cắt ngang.
Tần Vân bên cạnh bị sự khách khí qua qua lại lại của bọn họ khiến cho đau
đầu, bà vốn thích thẳng thắn, đơn giản cắt lời bọn họ: "các ông khách khách sáo
sáo đi qua đi lại thế này thật là phiền phức, hai ông đều rất giỏi, một bồi
dưỡng trí thức cho quốc gia, một gây dựng nhân tài có thể ra chiến trường bảo vệ
đất nước, hai người đều tài ba, đừng khiêm tốn nữa. Hôm nay chúng ta tới đây là
để thảo luận chuyện a Thừa và An Nhiên, không phải là tới nghe các ông khiêm tốn
khách khí." Nói xong liền hướng về Lâm Tiểu Phân ở đối diện bà, nói: "bà thông
gia, bà nói đúng chứ."
Lâm Tiểu Phân cười khẽ, gật đầu, nói: "đúng đúng đúng, bà thông gia nói không
sai." Nói xong, quay đầu nhìn Cố Hằng Văn một cái, mỉm cười nhàn nhạt.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, hơn nữa mỗi một món đều vô cùng tinh tế, hương
vị vô cùng tốt. Người hai nhà nói nói cười cười thật không có gì lúng túng, Tần
Vân lôi kéo Lâm Tiểu Phân nói chuyện làm đẹp, quần áo, mà bên kia, hai người Cố
Hằng Văn và Tô Văn Thanh giống như là hận vì gặp nhau quá muộn vậy, hai người
cũng thảo luận về thư pháp, cũng ở tại đó giao hẹn đầu tháng sau nếu có thời
gian thì cùng đi luận bàn nghiên cứu quan niệm về tố pháp.
Mà bên này Dịch Kiều xấp xỉ tuổi An Nhiên, Tô Dịch Kiều có ấn tượng rất tốt
với An Nhiên, dịu dàng yếu ớt, đặc biệt có thể khơi gợi lên ý muốn bảo vệ của
người khác.
Tô Dịch Thừa vừa gắp thức ăn cho An Nhiên, vừa nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô
để cô ăn chút gì đã.
Mặc dù mọi người đang nói chuyện phiếm nhưng mọi người đều thấy được sự quan
tâm, săn sóc của Tô Dịch Thừa, Lâm Tiểu Phân quay đầu nhìn về phía chồng mình,
ánh mắt như muốn nói, ông nói đúng, An Nhiên cũng may mắn giống bà tìm được một
người tốt đối với bọn họ.
Tần Vân nhìn hình ảnh như vậy cũng nhàn nhạt cười.
Sau đó trò chuyện, không biết là thế nào lại đề cập đến vấn đề mang thai,
sinh con. Tần Vân còn rất mập mờ nhìn bụng An Nhiên một chút.
"An Nhiên mang thai rồi?" Lâm Tiểu Phân có chút không rõ hỏi, sau đó quay đầu
đặc biệt nhìn An Nhiên chằm chằm, hỏi: "An Nhiên, con thật sự mang thai
rồi?"
Một miếng thức ăn An Nhiên còn ngậm trong miệng, chưa nuốt xuống, bị bà vừa
hỏi, liền mắc ở cổ họng, không ngừng ho sặc sụa: "khụ khụ … khụ khụ ..." Ho đến
mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tô Dịch Thừa vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, giúp nàng thuận khí, ngoài ra Tô Dịch
Kiều ở bên cạnh rót cho cô chén trà.
An Nhiên thật vất vả ngừng ho, cũng uống trà thuận khí rồi, lại ngẩng đầu,
thấy cha mẹ hai nhà toàn bộ nhìn chằm chằm mình, giống như là mong đợi đáp án
của cô.
An Nhiên đỏ mặt, vội lắc đầu nói: "chưa, chưa, con chưa mang thai. . . . .
."
Nghe vậy, Tần Vân hài lòng cười nói, "đúng vậy a, làm sao có thể nhanh như
vậy, bọn họ mới kết hôn chưa bao lâu chứ, em bé làm sao nhanh như vậy được."
Tần Vân vừa nói thế, dường như đúng là thế, bọn họ kết hôn còn chưa tới hai
tháng, cho dù có thai, căn bản cũng phải sau hai tháng mới nhận thấy được.
"Đúng vậy a đúng vậy a, sao có thể nhanh như vậy có em bé được." Lâm Tiểu
Phân cũng hùa theo nói, nhưng mà nói đến con cái, thật ra bà cũng khát vọng có
cháu bé, nên nói trắng ra: "nhưng mà hai đứa các con phải nhớ kỹ, không được
tránh thai, có nhất định phải sinh ra, đừng chỉ nghĩ đến công việc, hai đứa đều
trưởng thành cả rồi, lúc này có con cũng không sớm."
An Nhiên bị nói có chút xấu hổ, kháng nghị kêu lên, "mẹ. . . . . ."
Lâm Tiểu Phân không vui cau mày lại, nói: "An Nhiên, không phải là con chưa
muốn sinh đấy chứ!" Cái này không thể được, mắt thấy cô sắp ba mươi rồi, đã kết
hôn muộn, lại còn muốn mấy năm nữa mới có con, thì thật thành sản phụ lớn tuổi,
nguy hiểm rất lớn.
Nghe vậy, mấy đôi mắt trên bàn đồng loạt chiếu về phía cô, dường như đang chờ
câu trả lời của cô.
"Phốc." Tô Dịch Kiều bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, tiến tới nói nhỏ
bên tai An Nhiên: "chị dâu, áp lực đủ lớn đi." Người lớn nhà trưởng, năm vị đều
chờ ôm cháu chắt đây.
An Nhiên xấu hổ, áp lực này quả thật đủ lớn, vả lại cô cũng không nói không
sinh a, nhưng có hay không có cũng không phải do cô quyết định a. Quay đầu nhìn
về Tô Dịch Thừa cầu cứu, thấy anh vẫn dửng dưng nhìn cô mỉm cười, hoàn toàn
không có ý muốn giúp đỡ.
Giờ phút này An Nhiên có loại cảm giác vô lực khóc không ra nước mắt, hôm nay
rõ ràng là buổi gặp mặt ăn cơm của cha mẹ hai nhà, làm sao lại, làm sao lại
thành đại hội thảo luận chuyện cô có sinh con hay không rồi!
Cười khan, bản thân An Nhiên cũng cảm giác được nụ cười trên khuôn mặt mình
gượng gạo giả giả: "con, con chưa nói không sinh, chúng con, chúng con tiếp tục
cố gắng."
"Ha ha!" Tô Dịch Kiều bên cạnh thật sự không nhịn được, bất chấp hình tượng
cười ầm lên, nhìn An Nhiên xấu hổ đỏ mặt như lửa đốt, không có trên dưới hỏi:
"chị dâu, anh chị chuẩn bị cố gắng thế nào?"
An Nhiên bị hỏi mặt càng đỏ hơn, thật sự lúng túng phát khóc, hiện tại ở đây
mà có cái lỗ, cô hận không thể lập tức nhảy xuống, không bao giờ muốn lên
nữa.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới đưa tay cầm tay cô, ôm cô để cô tựa vào trong lòng
mình, liếc nhìn Dịch Kiều, cười mắng: "không biết lớn nhỏ."
Dịch Kiều thè lè lưỡi với anh, trên mặt lại không giấu được nụ cười.
Mọi người Tần Vân lúc này mới lấy lại tinh thần, nghe được câu trả lời của An
Nhiên, băn khoăn trong lòng cũng biến mất rồi, nhưng mà nhìn khuôn mặt con dâu
mình e thẹn thế kia, rất chính nghĩa nhìn Dịch Kiều nói: "đúng rồi, Dịch Kiều,
không biết lớn nhỏ gì cả, nhân dịp hôm nay mọi người tề tựu, con cũng nói đến
chuyện của con đi, cũng lớn rồi, còn định lêu lổng đến bao giờ."
Nói đến cái này đầu Tô Dịch Kiều không khỏi to lên, kháng nghị kêu lên: "mẹ,
hôm nay đến là nói chuyện anh con và chị dâu, nói thế nào lại dính dáng đến con
rồi, mẹ không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu sao!"
Không đợi Tần Vân mở miệng, Tô Dịch Thừa bên cạnh cười nhạt nói: "không sao,
anh và chị dâu em cũng tương đối quan tâm vấn đề này, em cứ nói đi, không cần
khách khí."
Tô Dịch Kiều quay đầu trừng mắt nhìn anh, sao cô lại quên chuyện quan trọng
như thế này, anh căn bản là một con hổ biết cười a!
Dù nói thế nào, trừ chủ đề con cái khiến An Nhiên có chút buồn bực, bữa cơm
tối nay hai nhà ăn tương đối vui vẻ.
Vì suy nghĩ đến phải lái xe về, cho nên tất cả mọi người đều không đụng đến
rượu trong bữa tối nay, sau khi cơm nước xong, An Nhiên và Tô Dịch Thừa đưa Lâm
Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trở về, mà cha Tô bọn họ thì có nhân viên cần vụ đứng
chờ bên ngoài, cũng không cần lo lắng.
Đưa cha mẹ Cố gia về đến nhà, trước khi đi lên, Lâm Tiểu Phân kéo tay Tô Dịch
Thừa, nghiêm túc nói: "a Thừa, sau này giao An Nhiên cho con, không cần giàu
sang phú quý, nhưng nhất định phải cho nó hạnh phúc, vui vẻ." Đây là một mong
ước đơn giản tốt đẹp nhất của người làm mẹ cho con gái mình.
Tô Dịch Thừa hiểu kỳ vọng của bà, đưa tay nắm thật chặt tay bà, liếc nhìn An
Nhiên, gật đầu, chắc chắc nói: "mẹ yên tâm, con hứa!"