Khi hai người về đến nhà đã hơn mười giờ rồi. Dọc theo đường đi, An Nhiên bĩu
môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập bất mãn và
không vui.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, giương mày khi dừng xe trong tầng hầm.
Vừa tắt máy, An Nhiên liền mở cửa xuống xe, cũng không đợi anh, mà tự mình đi
thẳng đến thang máy.
Tô Dịch Thừa bước xuống xe, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng biến mất sau cánh
cửa, lại nhìn cái túi xách ở chỗ ghế ngồi phía sau, không khỏi lắc đầu bật
cười.
Khi An Nhiên đang đợi thang máy, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay
đầu, nhìn thấy Tô Dịch Thừa cười nhạt đang đi về phía cô, mà lúc này thang máy
tới rồi, nên An Nhiên bước nhanh đi vào, sau đó vội vàng lấy tay ấn nút đóng
cửa.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa khẽ gọi, bước nhanh hơn chút ít.
An Nhiên làm mặt quỷ với anh, sau đó vào lúc Tô Dịch Thừa chỉ cách thang máy
có mấy bước chân thì cửa thang máy khép lại.
Tô Dịch Thừa nhìn cánh cửa khép thật chặt kia, lại nhìn con số không ngừng
nhảy lên, rồi cúi đầu nhìn cặp công văn của cô trong tay mình, cười nói nhỏ, "đồ
ngốc."
Đến khi Tô Dịch Thừa đợi được thang máy đi lên, quả nhiên nhìn thấy An Nhiên
chu cái miệng nhỏ nhắn đứng ở cửa, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt kia, thật giống
như ủy khuất đến cỡ nào, nhìn mà làm người ta thấy thương tiếc.
Tô Dịch Thừa buồn cười đi ra khỏi thang máy, không nói lời nào, đưa cặp công
văn trong tay cho cô.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, cũng không đưa tay ra đón, một lúc lâu mới mở
miệng nói: "anh cố ý !" Biết rõ cô để chìa khóa trong túi xách, mà túi của cô ở
trong tay anh, nhưng lại quá đáng không nói cho cô biết, còn làm cô cười ngây
ngốc tưởng rằng mình trêu cợt được anh rồi. Diệp Tử Ôn kia nói đúng, anh đúng là
con hổ biết cười, con sói phúc hắc.
"Anh không có." Tô Dịch Thừa cười nhạt lắc đầu, anh định nói cho cô biết,
nhưng mà cô không cho anh cơ hội.
"Anh có!" Cố ý không nói cho cô, tối nay còn cố ý hùa với bọn họ cùng bắt nạt
cô!
Tô Dịch Thừa tiến lên, cười ôm cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về lưng cô,
nói ở bên tai cô: "là anh không tốt, cho dù em không cho anh cơ hội nói thì anh
cũng phải tự tạo cơ hội cho mình nói em quên túi trên xe, mà chìa khóa còn ở
trong túi."
An Nhiên cười ra tiếng, vỗ nhẹ lưng anh, nói: "anh đây là nói móc em trách
lầm anh sao?"
"Không có, bà xã luôn luôn đúng, phải sai, cũng là anh sai." Ôm cô, Tô Dịch
Thừa ôn hòa nói, rõ ràng là một câu có chút hài hước, lại được anh nói nghiêm
trang đến vậy.
Phụ nữ vốn là như vậy, đàn ông có hư hỏng nữa, có chọc giận cô nữa, cũng sẽ
bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông mua chuộc, rõ ràng là buồn nôn, nhưng vẫn
thực dụng.
An Nhiên còn chưa hết khó chịu, tựa vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ nói: "anh
xem tối nay một mình em tứ cố vô thân ngồi ở đó, còn hại em bị Dịch Kiều giễu
cợt, rõ ràng chuyện sinh con không phải nói có thể mang thai là có thể nha, thế
mà anh lại không giúp em nói chuyện, anh nói đi, là anh không đúng!"
"Ừ, là anh không tốt." Tô Dịch Thừa cũng không ngụy biện, chủ động thừa nhận
sai lầm: "anh không nên để một mình em bị các mẹ tấn công, là anh ích kỷ vì cũng
nghĩ giống họ, muốn biết lúc nào thì em sinh con cho anh, sinh con của hai chúng
ta."
Nghe vậy, An Nhiên nói thật nhỏ: "từ đầu em đã không nói không sinh mà." Mặc
dù cảm thấy hiện tại nói chuyện con cái cũng thấy khá nhanh, rốt cuộc thì bọn họ
mới kết hôn chưa được bao lâu, nhưng mà cô không nói không sinh a, hai người
sinh hoạt vợ chồng cũng chưa bao giờ làm công tác phòng tránh, cô cũng không
uống thuốc, về con cái, cô thật sự là thuận theo tự nhiên, mặc dù cảm thấy còn
chưa chuẩn bị kỹ càng để làm mẹ, nhưng mà mang thai mười tháng, cô đã nghĩ tới
trong thời kỳ mang thai, sẽ bù lại tất cả kiến thức người mẹ phải biết.
Tô Dịch Thừa nhẹ vỗ về lưng cô, tiếp tục chậm rãi mở miệng, "anh nghĩ tốt
nhất là chúng ta sinh con gái, như vậy thì mỗi ngày em có thể mặc quần áo thật
đẹp cho con bé, sau đó anh đưa nó đi công viên, mua đồ chơi cho nó, buổi tối anh
còn có thể kể chuyện cho nó, vỗ vỗ cho nó ngủ."
Tưởng tượng theo anh, An Nhiên rất thuận miệng nói tiếp: "anh như thế là
chiều nó quá"
"Con gái là báu vật, vốn là phải nuông chiều ." Tô Dịch Thừa đương nhiên
nói.
An Nhiên cười, trong lòng có cảm giác kỳ diệu, ấm áp , rất mầu nhiệm.
Hai người cứ ôm nhau trước cửa nhà như vậy một lúc lâu, nơi này mỗi tầng một
hộ, cũng không lo lắng người khác trông thấy. Chẳng qua là nếu lúc này có người
tới chơi, vậy thì sẽ lúng túng rồi, thậm chí có nhà không vào, mà thân mật ở
ngoài cửa, thế này không có bệnh cũng là có tinh thần không bình thường!
An Nhiên tắm rửa thay quần áo xong thì đi ra ngoài, vì còn công việc chưa xử
lý xong nên Tô Dịch Thừa vừa vào cửa liền vào thư phòng.
Thật ra thì An Nhiên cũng có chút công việc chưa xong, nhưng mà tắm rửa xong
liền không muốn động đậy nữa, lau đầu tóc cho khô, rồi ngồi trước bàn trang điểm
làm vài bước bảo dưỡng đơn giản, làm xong tất cả, xem thời gian một chút, cũng
gần mười một giờ rồi.
Vén chăn bò lên giường, nhưng còn chưa buồn ngủ, có đưa tay tùy ý cầm một
quyển tạp chí ở tủ đầu giường, có phần bất ngờ đó mà một tập san giải trí, bên
trong ghi chép lại rất nhiều chuyện tai tiếng, bát quái của ngôi sao, người nổi
tiếng, mức độ đặc sắc không hề thua kém bản tin trên tivi. Thật ra thì những tạp
chí bát quái như vậy An Nhiên sẽ không mua, cùng lắm cô chỉ mua những tạp trí
kiến trúc trong và ngoài nước, sách vở có liên quan đến phương diện bất động
sản, còn nếu nói là Tô Dịch Thừa mua, như vậy thì càng không thể nào, anh xem
sách tuy là đa dạng, bao gồm rất nhiều nội dung, nhưng mà trong đó tuyệt đối
không có loại bát quái thế này.
Cũng không quanh quẩn chuyện tạp chí này có nguồn gốc từ đâu, An Nhiên cầm
lấy, tiện thể nhìn, thật ra thì phụ nữ trời sinh đã rất bát quái, thường thường
thì ngọn nguồn của những bát quái kia cũng đều xuất phát từ phụ nữ mà ra.
Khi Tô Dịch Thừa mở cửa vào phòng, nhìn thấy An Nhiên ngồi một mình ở trên
giường vừa nhìn vừa cười, vẻ mặt phong phú.
"Đang xem cái gì?" Tô Dịch Thừa vừa lấy quần áo ngủ từ trong tủ quần áo, vừa
thuận miệng hỏi An Nhiên.
"Không có gì, cũng không biết ở đâu ra một quyển tạp chí giải trí, thì ra là,
Trương Nghệ Mưu đã sớm kết hôn, vợ còn rất trẻ tuổi, còn sinh ba đứa con rồi."
Nói xong An Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi Tô Dịch Thừa: "không phải các anh
bắt phải kế hoạch hóa gia đình sao? Tại sao lại để anh ta sinh nhiều như
vậy?"
Tay cầm đồ ngủ không khỏi ngừng lại, Tô Dịch Thừa cười khổ quay đầu, "bà xã,
kế hoạch hoá gia đình kia dường như là chuyện cực kỳ khó khăn."
An Nhiên ngẩn người, một lúc lâu mới gật đầu, "a, phải không." Tiếp tục lật
xem tạp chí trong tay.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, bật cười lắc đầu, cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng
tắm.
Trời, thì ra là mỗ nào đó và mỗ nào đó đã sớm kết hôn ở Mĩ, mà việc hai người
sắp ly hôn được tung ra, té ra là đã bí mật cưới nhau được nhiều năm, còn có,
còn có, một nam tinh(1) nào đó vì theo đuổi một nữ tinh(2) nào đó, mà không tiếc
vứt bỏ vợ con!
(1): nam minh tinh.
(2): nữ minh tinh.
An Nhiên nhìn mà lắc đầu, giới giải trí thật sự là quá phức tạp, từng người
từng người cũng không biết bọn họ nói có câu nào thật hay không, thật thật giả
giả chỉ nhìn cũng hoa mắt chóng mặt, lâu rồi cũng không còn để ý chữ từ đâu
đến.
Đến khi Tô Dịch Thừa tắm rửa xong đi ra, thấy An Nhiên vẫn ngồi ở trên giường
chăm chú nhìn tạp chí trong tay, xem ra phụ nữ quả nhiên là bát quái .
Lau đầu tóc cho khô, sau đó trực tiếp từ bên kia giường vén chăn lên giường,
liếc nhìn tạp chí trong tay cô, không khỏi nhíu nhíu mày, tấm ảnh bên trong màu
sắc rực rỡ, nhìn mà cảm thấy hoa cả mắt. Lấy ra quyển sách từ dưới gối, là một
quyển có liên quan đến xã hội học, anh cũng có thói quen đọc sách buổi tối,
trước khi đi ngủ cũng thích đọc chút này nọ, có đôi khi có chỗ nào không hiểu rõ
có thể nằm trên giường suy nghĩ kỹ càng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy sắp 12 giờ, An Nhiên ở bên
cạnh còn xem tạp chí rất chăm chú, không khỏi vì tính trẻ con của cô mà cảm thấy
đáng yêu, nhưng mà ngày mai mới là thứ sáu, hai người cũng còn phải đi làm, đến
giờ này, quả thật nên đi ngủ.
"Bà xã, muộn rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm." Tô Dịch Thừa nhắc
nhở.
Một lúc lâu An Nhiên mới quay đầu, nhìn anh một chút, lại nhìn nhìn thời
gian, trời! Quả thật đã không còn sớm, gật đầu, bỏ tạp chí trong tay lên tủ đầu
giường, thuận tiện chìa tay tắt đèn đầu giường. Trượt người nằm xuống, rất tự
nhiên tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tô Dịch Thừa. Thói quen chính là thứ
đáng sợ như vậy, mới bao lâu đâu, được anh ôm ngủ thế này đã trở thành chuyện
hết sức tự nhiên, không có chút cự nự và không quen, như tất cả đều là đương
nhiên rồi, tất nhiên, cô không phủ nhận, cái ôm của anh rất cám dỗ, được anh ôm
như vậy mình có thể ngủ một giấc rất ngon, ngủ vô cùng an ổn.
Trong bóng tối, chính vào lúc An Nhiên mê man sắp ngủ, bàn tay người khác đột
nhiên dò vào bên trong quần áo cô, từ lưng cô chậm rãi di chuyển xuống bụng cô,
sau đó có xu hướng đi lên.
An Nhiên bỗng nhiên mở mắt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, một tay bắt được
tay của anh, nói, "anh, anh làm gì thế."
Tô Dịch Thừa kéo cô vào gần hơn, để thân thể hai người sát vào nhau, hô hấp
cũng có phần gấp gáp: "An Nhiên, em nói chúng ta phải cố gắng ."
An Nhiên bỗng chốc rõ ràng cố gắng trong lời anh là chỉ cái gì, cô còn nhớ rõ
vừa rồi mình nói cái này ở ‘Du Nhiên Cư’. Nhưng mà, cô không muốn ngày mai thức
dậy lại phải quàng khăn đi làm.
An Nhiên đẩy anh, nói gấp: "Tô, Tô Dịch Thừa, chúng ta, chúng ta có hiệp
nghị. Một tuần, một tuần một lần!"
Tô Dịch Thừa đã đặt người cô ở phía dưới, bàn tay di chuyển thăm dò trên
người cô, môi cũng bắt đầu áp xuống, nói: "ừ, anh biết, lúc trước không tính,
bắt đầu từ hôm nay."
Nghe vậy, An Nhiên không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, đây là logic gì!
Nhưng mà thân thể dưới sự vuốt ve của anh, từ từ có phản ứng, thế tiến công
của Tô Dịch Thừa rất mạnh, cô có chút không chịu nổi, đấu tranh trong tia lý trí
cuối cùng: "Tô, Tô Dịch Thừa, đừng —— a!"
Môi bị Tô Dịch Thừa hơi trừng phạt xấu xa khẽ cắn, An Nhiên ăn đâu không khỏi
kêu nhỏ ra tiếng. Môi Tô Dịch Thừa dán vào môi cô, nói: "gọi anh là Dịch Thừa,
anh thích nghe em gọi anh Dịch Thừa." Thanh âm bắt đầu khàn khàn, mang theo mùi
vị ** nồng đậm.
An Nhiên chịu thua, cô mới không cần quản tên anh là cái quái gì, tay có chút
vô lực đẩy anh, nói: "anh, anh ngồi dậy."
"Chuyên tâm chút." Tô Dịch Thừa hôn lên môi cô, hôn mắt, mi của cô, thanh âm
cực kỳ ám ách, nói: "em nói chúng ta phải cố gắng." Nói xong, liền cúi người che
lên môi cô, không cho cô có cơ hội mở miệng nữa.
An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu, nhưng mà may mắn, đêm nay làm, thì
đêm mai cô có thể thoải mái ngủ rồi. (VL: chị vui mừng sớm quá! ^.^)
Lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng, tối hôm qua hình như là đã quên đóng cửa
sổ, gió sớm thổi vào làm tung bay rèm cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ
chiếu sáng cả gian phòng, nhìn bên cạnh, Tô Dịch Thừa đã không còn ở đây, nhưng
mà hình như vừa mới đi, trên giường còn lưu lại nhiệt độ của anh.
An Nhiên cảm thấy thân thể đau nhức kịch liệt, cả người cũng mệt mỏi, thậm
chí cô không nhớ nổi tối hôm qua cuối cùng mình ngủ thiếp đi thế nào, cả người
mệt lử.
Mí mắt nặng trĩu, muốn thức dậy, nhưng cả người như bị rút cạn hơi sức vậy,
không còn chút sức lực nào, cuối cùng trong trạng thái mỏi mệt, lại mê man ngủ
thiếp đi.
"An Nhiên, An Nhiên?"
Mí mắt vẫn nặng trịch như thế, bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, rất
nhẹ nhàng, rất êm tai. Lần nữa tỉnh lại cả gian phòng đã sáng choang, ánh nắng
xuyên thấu rèm cửa chiếu vào, nhìn hơi chói mắt.
Mà Tô Dịch Thừa thì đứng ở bên giường, đang mỉm cười nhìn cô, thấy cô tỉnh
lại, dịu dàng sờ sờ trán cô, nói: "nhanh thức dậy, nếu không chờ thêm chút nữa
là sẽ muộn."
An Nhiên nằm ở trên giường, mở mắt, nhắm mắt, cứ lặp đi lặp lại như thế vài
lần, mới từ từ tỉnh lại, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường
một chút, đã tám rưỡi rồi, thực sự, nếu như cô còn không ngồi dậy, phỏng chừng
chỉ bước đi cũng muộn.
Chống người ngồi dậy, nhưng vì toàn thân đau nhức lại nặng nề nằm xuống, may
mắn chiếc giường này đủ mềm mại, có ngã cũng không đau.
Tô Dịch Thừa đem nâng cô dậy, vừa mở miệng nói: "em xem em kìa, cũng không
biết cẩn thận một chút."
Hắn nói chưa dứt lời, An Nhiên liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, tức giận hung
hăng trợn mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "còn không phải là vì anh."
Tô Dịch Thừa cười, đưa thay sờ sờ đầu cô, sau đó cúi người giúp cô ngồi dậy.
Vừa nói: "dậy, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, rửa mặt, ra ngoài là có thể
ăn."
An Nhiên hơi tức giận nhìn anh một cái, sau đó hơi lảo đảo bay thẳng đến
phòng tắm, vào phòng tắm, bước lên phía trước nhìn mình trong gương, may mắn may
mắn, không rõ dấu hôn trên cổ, hôm nay không đến mức lại phải quấn khăn quàng cổ
đi làm, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng cô nhìn gương, thả lỏng tức giận, bật cười lắc đầu,
xoay người đi ra ngoài, định là trước khi cô ra ngoài, làm cho cô một ly sữa
tươi.
Tiến độ phòng mẫu coi như là suôn sẻ, tất cả đều được tiến hành theo kế
hoạch, mà vì hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố sắp bắt đầu, Hoàng Đức
Hưng gần đây bận rộn tìm công ty kiến trúc có thực lực tương xứng để lôi kéo hợp
tác tới tấp, trong đó ‘Duệ Tân kiến trúc’ là ứng cử viên lớn nhất, ‘Duệ Tân’ là
công ty kiến trúc mới mở ở Giang Thành, nhưng một tháng vừa qua liên tiếp trúng
thầu vài hạng mục lớn, không vì cái gì khác, mà vì ông chủ của bọn họ là Mạc
Phi, mà Mạc Phi là con rể cục trưởng cục xây dựng Giang Thành!
An Nhiên cầm lấy bản thiết kế đã sửa chữa đi tìm Hoàng Đức Hưng, lại không
ngờ sẽ gặp phải Mạc Phi ở văn phòng của Hoàng Đức Hưng.
Lần cuối cùng gặp anh ta đã gần một tháng rồi, từ sau lần gặp nhau ở quán cà
phê gần trường học đó, bọn họ liền không hề gặp lại.
"An Nhiên a, cô tới vừa đúng lúc, Mạc tổng tới bàn chuyện hợp tác, cô cũng
ngồi xuống cùng nhau hàn huyên chút đi." Thấy An Nhiên đi vào, Hoàng Đức Hưng
vui mừng nói, ông là người tinh ranh, ở trên thương trường nhiều năm như vậy, từ
lúc bắt đầu cầm bút vẽ bản vẽ đến bây giờ chỉ nhìn giấy tờ và tìm người bàn
chuyện hợp tác, đương nhiên là đã gặp đủ loại người, cho nên từ lần đầu tiên
thấy Mạc Phi gặp phải An Nhiên ở văn phòng mình, ông ta vừa liếc mắt một cái
liền nhìn ra được giữa bọn họ có quan hệ không tầm thường, hiện giờ ông ta được
xem như là người làm ăn điển hình, bất kể làm cái gì, bất kể là ai, thân phận
gì, chỉ cần có thể bị ông ta lợi dụng thì ông ta sẽ không khách khí mà lợi
dụng.
"Mạc tổng." An Nhiên gật đầu với Mạc Phi, bình tĩnh mà xa cách, ánh mắt cũng
không dừng trên người anh tah thêm một giây, thật giống như là nhìn thấy người
xa lạ, bình tĩnh khoong chút gợn sóng, quay đầu đưa giấy tờ trong tay cho Hoàng
Đức Hưng, nói: "Tổng giám, đây là bản vẽ được sửa đổi mới nhất, ông xem có vấn
đề gì không, nếu không tôi chuẩn bị điều chỉnh chút ít phòng mẫu."
Hoàng Đức Hưng nhận lấy, cũng không nhìn, chỉ đặt bản vẽ sang một bên, nhìn
An Nhiên nói: "không phải vội, cùng nhau ngồi xuống hàn huyên một chút đi, dẫu
sao Mạc tổng cũng là bạn học cũ của cô, cô hẳn là biết rõ về ý mốn của Mạc tổng
hơn tôi, như vậy cũng có giúp cho chuyện hợp tác của hai công ty diễn ra thuận
lợi."
"Tôi ——" An Nhiên còn muốn từ chối, lại bị Mạc Phi tiếp lời nói: "cùng nhau
hàn huyên một chút đi, sau này nếu hai công ty hợp tác, chúng ta cũng khó tránh
khỏi tiếp xúc, hiện tại coi như là luyện tập trước, làm quen trước."
"Đúng đúng." Hoàng Đức Hưng cũng tiếp lời: "cả hai đều là nhà thiết kế, sau
này hai công ty hợp tác rồi, hai người cũng có nhiều dịp hợp tác, theo tôi nhớ,
trước kia hai ngươi chính là tổ hợp hoàng kim của trường, tất cả các tác phẩm
hợp tác của hai người đều giành được giải thưởng trong nước."
Mạc Phi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia bao hàm rất nhiều, An Nhiên không muốn
tìm tòi nghiên cứu hàm ý trong mắt anh ta, nhưng cũng không có đường chối đẩy,
cuối cùng đành ngồi xuống cạnh anh ta.
Thật ra thì nội dung cuộc đối thoại của bọn họ cô cũng không can thiệp vào,
cô chỉ biết vẽ thiết kế, phù hợp với hoạt động của công ty, hai bên hợp tác,
điều kiện hợp tác trên hợp đồng gì gì đó, cô thật sự ù ù cạc cạc. Nhưng mà hai
người Hoàng Đức Hưng và Mạc Phi như là cũng không để tâm, một người nói ra, cũng
sẽ đẩy cho cô, cô chỉ cười cười, gật đầu, thuận miệng nói hùa theo.
Cuộc trò chuyện này kéo dài hơn nửa giờ, cuối cùng Hoàng Đức Hưng đề nghị đưa
Mạc Phi đến công trường, thuận tiện xem một chút phòng mẫu mà An Nhiên thiết kế
lần này, nhưng mà trước khi ra cửa, đột nhiên ông ta nhận được điện thoại của
một khách hàng quan trọng, bất đắc dĩ, nói chỉ có thể mời An Nhiên đưa Mạc Phi
đến xem, vừa vặn An Nhiên cũng là nhà thiết kế lần này, sửa sang thiết kế gì đó
cũng có thể giải thích rõ ràng cho Mạc Phi.
Thậm chí An Nhiên đã hơi nghi ngờ Hoàng Đức Hưng này là cố ý, nhưng mà không
từ chối được, nên đành đành đồng ý việc này.
Khi hai người vừa ra khỏi văn phòng, đúng lúc chạm mặt Tiếu Hiểu đang đi tới,
nhìn thấy Mạc Phi, Tiếu Hiểu vừa nhiệt tình vươn tay với anh ta, vừa khách sáo
hàn huyên.
"An Nhiên đây là định đưa Mạc tổng đi công trường sao?" Tiếu Hiểu cười duyên
hỏi.
An Nhiên gật đầu, cũng không nói nhiều.
"Vậy có muốn đi cùng nhau không, vừa lúc em cũng có hạng mục đang thi công
gần đó, có thể đưa Mạc tổng đi tham quan, để Mạc tổng cho em vài sáng kiến gì
đó." Tiếu Hiểu nhiệt tình nói, thân thể nhích lại gần Mạc Phi, bộ ngực như ẩn
như hiện, nhìn có chút câu người.
Thật ra thì Mạc Phi ghét loại người như Tiếu Hiểu, luôn bôi chát dày đậm,
khắp người mang theo mười phần mùi vị phong trần, mặc dù anh ta về nước chưa bao
lâu, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi này, anh ta đã có tiếp xúc với nhiều người
trong giới kiến trúc Giang Thành, đương nhiên là đã nghe thấy tin đồn về Tiếu
Hiểu, theo bản năng bài xích và không thích người phụ nữ này. Liền mở miệng từ
chối nói: "không cần, tôi chưa từng có thói quen đưa ra ý kiến giúp người, nếu
một dự án kiến trúc đã đi vào thi công mà nhà thiết kế vẫn có thái độ không xác
định với bản thiết kế của mình, như vậy tôi cảm thấy nhà thiết kế này căn bản
không thích hợp làm kiến trúc, có lẽ là nên đổi sang nghề thích hợp hơn, kiến
trúc là xây dựng nơi chốn cho người ta sinh sống, đó là chịu trách nhiệm với
sinh mạng, nếu không có lòng tin làm tốt, vậy thì tương đương với lấy mạng
người." Nói xong chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, xoay người lướt qua cô ta rời
đi.
An Nhiên nhìn Tiếu Hiểu, cũng không bỏ sót vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng của cô
ta, không nhiều lời, liền đuổi theo bước chân Mạc Phi rời đi.
Đứng chờ thang máy, nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: "những lời vừa rồi có phần
quá nặng đi."
Mạc Phi quay đầu nhìn cô, nói: "tôi nói là sự thật, huống chi, trước kia
không phải chúng ta như thế mới đến được bước này sao."
An Nhiên không nói lời nào, ban đầu bọn họ đích xác là như vậy mới được thế
này, lời Mạc Phi vừa mới chính là những lời mà giáo sư trong trường đại học đã
từng nói với bọn họ, vì thế bọn họ từng suy sụp, nhưng cuối cùng vì để giành lại
tiếng nói, mà đã cố gắng làm bản thân tốt hơn.
"Đinh ——!" Lúc này thang máy đến, An Nhiên không nhìn anh ta, dẫn đầu đi vào
thang máy.
Dọc đường này dường như đụng phải không ít người, An Nhiên không ngờ tới sẽ
gặp phải Trình Tường ở cửa công ty, mà lần nữa nhìn thấy anh ta, nếu như không
phải là anh ta gọi cô, cô thậm chí còn không nhận ra người đàn ông đầu tóc rối
bời, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt không được cạo râu ria trước mặt này là Trình
Tường, người đàn ông trắng nõn khiến Lâm Lệ say đắm 10 năm nay.
"An Nhiên, em nói cho anh biết Lâm Lệ ở đâu có được không, anh không tìm được
cô ấy, khắp nơi đều không tìm được!" Trình Tường cầm tay An Nhiên, vẻ mặt mang
theo khẩn cầu.
An Nhiên sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng, nhìn Trình Tường trước mắt, không
ngừng muốn lắc đầu thở dài, khi xưa khi Lâm Lệ yêu anh ta, tại sao không sớm ý
thức được tình cảm của mình dành cho Lâm Lệ chứ, hồi đó cũng vì sự dao động của
anh ta mà phá hủy cuộc tình khiến bao người hâm mộ giữa anh ta và Lâm Lệ. Bây
giờ Lâm Lệ bị tổn thương đã không còn sức yêu nữa rồi, anh ta lại quay đầu nói
yêu, chẳng lẽ không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Một người đã luôn chờ đến khi
kiệt sức, trái tim đã chết lặng, làm sao còn có thể quay đầu lại.
"Trình Tường, anh cần gì phải như vậy, anh không thể quá ích kỷ, làm tổn
thương cô ấy còn muốn nhận được sự tha thứ của cô ấy, bắt đầu lại từ đầu. Lâm Lệ
cũng là người, trái tim cũng là làm từ thịt, bị tổn thương thì dù thế nào anh
cũng nên cho cô ấy thời gian chữa thương, nếu cô ấy không muốn để anh tìm được,
như vậy tôi là bạn của cô ấy, nên tôi cũng sẽ không nói cho anh biết cô ấy đi
đâu."
"Anh đã về quê cô ấy, nhưng mà họ nói cô ấy chuyển nhà, anh ở đó tìm một
tuần, nhưng không có chút tin tức nào, anh không biết phải làm gì bây giờ, An
Nhiên, anh thực sự yêu cô ấy, em nói cho anh biết cô ấy ở đâu có được không, anh
không đi quấy rầy cô ấy, chỉ nhìn cô ấy từ rất xa, nhìn cô ấy sống có tốt không
có được không." Trình Tường nói, nước mặt ăn năn đảo qua hốc mắt vô cùng hốc hác
của anh ta.
An Nhiên quay đầu, chóp mũi chua xót, cúi đầu, không nhìn anh ta, ngăn lại
dòng nước mắt muốn rơi xuống kia, nhàn nhạt mở miệng: "sớm biết như thế, hồi đó
cần gì phải vậy, anh không thể đòi hỏi người khác vĩnh viễn đứng một chỗ chờ
anh, cô ấy chờ cũng sẽ kiệt sức, sẽ đau lòng." Nói xong, không hề quan tâm đến
anh ta nữa, trực tiếp xoay người rời đi.