- Tây Nhạc man di?
Dương Phàm hơi nhướng mày. một tay vung
lên. trên tay xuất hiện một cuộn giấy che kín hoa văn màu máu,
phía trên nhộn nhạo một cỗ dao động mịt mờ.
Đây chính
là linh hồn huyết khế năm đó Dương Phàm thống lĩnh mười ba
nước Bắc Tần. đánh tới Tây Nhạc man di. bức bách tất cả bậc
cao man di ký kết trước Thánh điện Không tước.
Nguyên bản
Dương Phàm cho rẳng sau khi ký huyết khể này. man di cửu tộc ít nhất cần thời gian ngàn năm mới có thể hoàn toàn khôi phục
nguyên khí.
Nói cách khác, mười ba nước Bắc Tần ít nhất có thể giữ được anbình ngàn năm.
Mà nay mới qua hơn ba trăm năm, man di lại đã khôi phục nguyên khí?
Dương Phàm cảm giác khó tin.
Hà Lạc vuốt râu cười nói:
- Linh hồn huyết khé này chỉ có thể ước thúc những cường giả
bậc cao năm đó ở Thánh điện Khổng tước, bọn họ tuyệt đối không
thể bước vào mười ba nước Bắc Tần nửa bước, nếu không sẽ gặp linh hồn huyết bạo. Tuy nhiên từ sau trận chiến ấy, những bậc
cao man di này đốc lòng bồi dưỡng tân tú đời sau. thời gian ba
trăm năm bồi dưỡng ra không ít cường giả bậc cao. Đặc biệt một
trăm năm trước, tiền bối của Tây Nhạc man di Ngoại hải vực trở về khiển thực lực man di cửu tộc đột nhiên tăng lên.
Dương Phàm nghe vậy. trầm tư một lát. gật gật đẩu nói:
- Cho dù là Tây Nhạc man di có được một tu sĩ cao nhất, mười ba nước cùng không có bất kỳ sức phản kháng.
Lực uy hiếp của cường giả cao nhất, Ngay cả ngàn ngàn vạn vạn Nguyên Anh Hóa Thần cũng đều là thùng rồng kêu to.
Huống chi, cường giả đinh của Bắc Tần chẳng qua là Nguyên Anh đại tu sĩ.
về phần cường giả Hóa Thần Kỳ. bên phía Tiên Thành Ngư Dương quốc chỉ là độc hạt tọa trấn.
- Lẩn này ta trở về Bắc Tần. mục đích chủ yếu là hỗi sinh
phụ thân, về phần việc này nếu rảnh rỗi cũng thuận tiện giải
quyết luôn.
Dương Phàm gật gật đẩu. nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sau khitừbiệt HàLạc, Dương Phàm bước ra một bước.
“Bá” một tiếng, súc địa thành thốn, ngay lập tức ngàn dặm.
Tuy nhiên, một bước này của Dương Phàm vượt qua rất nhỏ. chỉ là quãng đường mấy trăm dặm.
Nơi dừng chán là một phường thị tu tiên trên nước non xanh nước biếc, tu sĩ lui tới nhiều vô cùng.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không quên, nơi này chính là phường thị tu tiên Tú Ngọc Các.
ở nơi này, hắn từng có lần đầu hẹn hò với Vân Vũ Tịch. Tình cành Ngày xưa phảng phất hiện lên rõ ràng.
Dương Phàm hạ xuống mánh đất trung tâm Tú Ngọc Các. trên trời lui
tới vô tận pháp bào độn quang, thậm chí ngẫu nhiên có thể thấy
được bậc cao xẹt qua ngang trời, khí thế tolớn khiến cho tu sĩ
phụ cận đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính sợ nhìn lên.
Cám quan triển khai, toàn bộ Tú Ngọc Các lại xa lạ như thấ nhìn không thấy một nguời quen cũ.
Cách biệt hơn ba trăm năm, cho dù là người tu tiên bình thường cũng sớm trở về với đất.
Sớ dĩ tới nơi này là Bởi vì có một cỗ khi tức quen thuộc.
Dương Phàm theo cỗ khí tức mỏng manh này đi đến một tòa lẩu các giao dịch lớn.
Cồ khí tức quen thuộc kia bị chặt đứt ở trong này.
Tòa lầu các này hùng tráng nguy nga, trên bàng hiệu viết chữ cứng cáp có lực: Thiên Hành Các.
Thiên Hành Các.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lẻn một tia cười khẽ, quả nhiên không sai.
Giữa hắn cùng huynh đệ Thiên Hành Chu có một đoạn quan hệ sâu xa.
không biết đoạn tiên duyên này còn có thể tiếp tục kéo dài
nữa hay không.
Dương Phàm trong lúc đi lại. tự nhiên vô
cùng, toát ra một loại vé đẹp tới từ tự nhiên, giông như vâng
mặt trời chói chang nơi chân trời, phát ra mị lực vô cùng.
Lúc đi vào lầu các, hắn tự nhiên khiển vô số tu sĩ chú ý. đặc
biệt là những nữ tu trong nháy mắt thất thân, trong mắt sáng
liên tục chóp sáng Kỳ dị. thật lâu sau mới hoàng hôn tỉnh lại. hai gò má đó bừng.
Dương Phàm đi vào phía bên trong lầu các.
Bởi vì dẫn dắt hắn chính là cồ khí tức quen thuộc kia.
Nhưng là khi đi đến cửa. hai gã tu sĩ chấp pháp chặn hắn lại, lãnh đạm nói:
- Đây chính là trọng địa của Thiên Hành Thương Hội, người ngoài không được tiến vào.
- Dương mỗ chi muốn nhìn chốn cũ. xin nhị vị dàn xếp một chút.
Dương Phàm khẽ cười nói.
- Vâng, đại nhân.
Kỳ quái chinh là. hai gã tu sĩ chấp pháp Ngưng Thần kỳ này lập
tức lộ vẻ cung kính, như gặp thần minh, chắp tay đua Dương Phàm
đi vào.
Dương Phàm tự nhiên tiến vào bén trong lẩu các.
- Đứng lại.
Một thanh niên mặc câm bào hoa lệ quát lạnh một tiếng.
Người này nhìn qua khoảng hai ba mươi tuổi, tu vi Ngưng Thần Hậu Kỳ, tư chất xem như không tệ.
- Hoàng Thiên, chậm đã! Người này cùng bức họa tổ mẫu để lại cực Kỳ tương tự...
Một giọng nữ nhân dịu dàng êm tai từ một góc khác truyển đến.
Đi tới là một cô gái cao quý thoát tục, mặc váy màu vàng nhạt, con mắt sáng như nước, da thịt như tuyết.
Nàng này nhìn chằm chằm Dương Phàm, đột nhiên bị vẻ đẹp huyền diệu
tự nhiên tráng lệ của hắn hẩp dẫn, tâm thần hoảng hốt. ngây ra
như phồng.
- Điển Mạn!
Hoàng Thiên chấn động, vội vàng hét lớn một tiếng, khiến cô gái này thanh tinh.
Điền Mạn tinh ngộ. khuôn mặt đó bừng như máu, thẩm hận chính mình
bình thường luôn đoan trang rụt rè, vì sao lại thất thố?
Nàng tự nhận là định lực không tồi. mỹ nam cũng gặp không ít,
nhưng là chua từng bị như vậy. Ngay cả tâm thần đều bị đối phương hấp dẫn.
- Tiểu tử vô si. không ngờ thi triển loại pháp thuật hạ lưu này.
Hoàng Thiên vẻ mặt ghen tị, tức giận dâng lên, chuẩn bị động thủ.
- Hoàng Thiên, ngươi dừng tay...
Điểu Mạn duyên dáng quát lên, ngăn đồng bọn lại.
Dương Phàm lững thững bước đi. đi tới trước một tấm bia đá màu đen
bên trong lầu các. Bia đá này chìm dưới đất vài tấc. có khắc
hai chữ cổ triện hàm ý vô cùng: Tiên Hồng.
- Quả nhiên là nơi này...
Dương Phàm nhẹ thở dài, hỏi:
- Các ngươi có quan hệ gì cùng Hoàng Vũ, Lý Nguyệt Sương?
Lời nói vừa ra, hai người lập tức ngẩn ra, Hoàng Thiên cũng tinh táo lại.
Bởi vì hai cái tên này họ rất quen thuộc, đồng thời cũng vào niên đại cực kỳ xa xôi.
- Tiểu nữ Điền Mạn. Ly Nguyệt Sương chính là tồ mẫu của ta.
Điển Mạn nhìn chằm chằm quan sát Dương Phàm, càng ngày càng cảm thấy nhìn quen mắt.
- Hoàng Vũ chính là tổ phụ ta.
Ánh mắt Hoàng Thiên lóe ra:
- Các hạ tốt nhất khôngnẻn tới khoa trươngđánh lừa.
- Bọn họ còn khóe mạnh không?
Dương Phàm không chút để ý hỏi.
- Khòe mạnh?
Điền Mạn nghe xong, chấn động:
- Bọn họ từ một hai trăm năm trước đã về cõi tiên. Dám hỏi tôn
tính đại danh đạohữu, cùng đại tông sư Dương Phàm từng vô địch
Bắc Tần có quan hệ gì?
Bởi vì nàng phát hiện Dương Phàm cùng người trong bức họa tổ mẫu lưu lại thật sự quá giống.
Bẻ ngoài cơ hỗ giống đến chín phẩn, khác biệt duy nhất chính là khí chất.
- Cánh còn người mất. cố nhân đã qua đòi!
Dương Phàm thở dài thật đài, chi lẳng lặng nhìn tấm bia đá có khắc hai chữ Tiên Hồng, lộ ra dấu vết thời gian vài trăm năm.
- Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?
Điển Mạn càng thêm kinh hãi. Xem tình hình, đối phương là nhân vật cùng thỏi đại với tồ mẫu mình.
- Dương Phàm.
Dương Phàm bình thán vô cùng nói.
Dương Phàm?
Toàn bộ nội viện chìm trong một mảnh tĩnh mịch.
Hai người Điền Mạn cùng Hoàng Thiên đều cả kinh thất sắc.
- Ngài chínhlà Dương tỏng sư danh chấn Bắc Tần?
Điển Mạn lập tức hạ thấp người thi lễ. mà Hoàng Thiên kia lại chạy như bay.
Khôngbao lâu. bên ngoài truyền đến tiếng xé gió.
Vút Vút Vút...
Ba đạo độn quang một trước hai sau hạ xuống nội viện.
Ba người tới, một người trong đó là một trung niên nho sinh, tu vi đạt tới Kim Đan Kỳ.
Hai người phía sau, một là lão già lung còng, một nữ nhân áo vàng.
Trung niên nho sinh hiển nhiên là người đứng đầu Thiên Hành Các hiện
tại. ánh mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Dương Phàm chắp
tay đứng thẳng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấu tu vi.
Ba người đều bị khí tức huyễn lệ tráng quan cùa Dương Phàm phát ra chấn nhiếp.
c ànglà người có tu vi cao càng có thể cảm ứng được cỗ khí tức trên người Dương Phàm.
Đem V đẹp thiên nhiên, dùng phương thức bán chất nhất để thuyết minh.
Ba người lập tức khom mình thi lễ.
Trung niên nho sinh kia dĩ nhiên là con của Lý Nguyệt Sương, tên là Điền Trí
Lão già lung còng dĩ nhiên là đệ tử thân truyển của Viên lão đại.
Sau khi xác nhận thán phận Dương Phàm, cả cao tầng Thiên Hành
Thương Hội hiện nay đều sôi trào, đưa Dương Phàm ngồi lên bảo tọa
trong phòng nghị sự.
Dương Phàm biểu hiện thực bình thản, chỉ là tùy ý hói tham một chút việc cố nhân năm xưa.
Sau nửa canh giờ, Dương Phàm nảy ý muốn đi.
Trước khi đi, Dương Phàm hỏi:
- Lúc đầu tiên sáng lập Thiên Hành Các này. Dương mỗ cùng là
cổ đông nơi này. có quyên một nửa lợi nhuận. Mà nay hơn ba trăm
năm trôi qua, sổ linh Thạch một nửa cô phán tích lũy hẳn là một
con số không nhỏ hả? Không biết số linh Thạch này còn bảo tồn
hoàn hảo hay không?
Đám người Điển Trí nghe vậy. sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lóe lên.
Mà giờ phút này, một cỗ áp lực vô hình phủ xuống khiến mọi người căn bản không có dũng khí nói dổi.
Trên trán Điền Trí đổ mồ hôi lạnh, đáp:
- Bói vi gần đây mớ rộng thương hội, muốn cho nơi này thành thế
lực lớn nhất Tú Ngọc Các. dùng đến một phản ba trong đó. ước chừng ba trăm vạn linh Thạch. Tuy nhiên tiền bôi yên tâm. số linh
Thạch này tùy thời sẽ hoàn trừ nguyên xi.
Dương Phàm nghe vậy, lạnh lùng cười. Đối với mấy trăm vạn linh Thạch này,
thậm chí tổng số linh Thạch hơn ngàn vạn hắn cũng không thèm
để V.
Hắn bỗng nhiên vung tay lên. trước mắt hiện lên một hình ảnh.
ở trong lầu xác có vẻ nhỏ bẻ Ngày xưa.
- Cảm tạ ân tái tạo của Dương Dược sư. nếu không có ngài, không
có ba huynh đệ Thiên Hành Chu chúng ta hôm nay. Dược sư chăng lẽ
đã quên, người cũng là một trong những cô đông của Thiên Hành
Các này, nơi này năm phần lợi nhuận, đều thuộc về người.
Một lão già lưng còng, lão lệ tung hoành nói.
- Đó là sư tôn (Viên lão bá).
Đám người Điển Trì kinh hô thất sắc. đồng thời cũng kinh hãi bới
thần thông của Dương Phàm, không ngờ đem chuyện xảy ra Ngày xưa
chiếu ở trước mắt.
Viên lão đại run rẩy. lấy ra một tủi trừ vật, đưa tới Dương Phàm:
- Chỗ linh Thạch này đều thuộc về Dương Dược sư.
Dương Phàm khẽ thớ một hơi. hơi thám ý nói.
- Được, ngươi có cái tâm này. Dương mỗ vui mừng không nhỏ.
-về phần linh Thạch trong túi trừ vật này...
Dương Phàm trầm ngâm:
- Năm phần lợi nhuận thuộc về ta, vĩnh viễn để lại ở Thiên Hành Các.
- Ý của Dương Dược sư là?
- Chi cẩn một nửa lợi nhuận vẫn còn. Dương mỗ vĩnh viễn là cổ đỏng của Thiên Hành Các.
Dương Phàm thảm ý sâu sắc nói.
- Được. Năm phần lợi nhuận này. Thiên Hành Các trọn đời bào tồn cho Dương Dược sư. nó sẽ truyền thừa đòi đời.
Viên lão đại vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
- Nếu có một ngày nào đó. khi đời sau Thiên Hành Các không chịu được dụ dỗ của số linh Thạch kếch xù này... Như vậy quan hệ
cổ Đông của Dương mỗ cùng Thiên Hành Các sẽ tự động giải trừ.
Thanh âm cùng hình ảnh của Dương Phàm bỗng nhiên biến mất.
Đám cao tảng Thiên Hành Các tại đây đều thấy tám thần nan lẻn.
Bỡi vì số linh Thạch tồn đọng vài trăm năm này chính là đại biểu giao tình cùng tiên duyên giữa Dương Phàm cùng huynh đệ Thiên
Hành Các.
Lấy độ cao của Dương Phàm, hấp dẫn của sổ linh Thạch này đối với hắn không lớn, quan trọng là... Thành ý!
Khi đời sau Thiên Hành Các không chịu nổi dụ dỗ của số linh Thạch kếch xù này, sẽ vận dụng số linh Thạch này.
Vậy cũng đại biểu chặt đứt đoạn tiên duyênnày.
Dù sao có giao tình, cùng Dương Phàm chinh là đám người Viên lão
đại. Lý Nguyệt Sương đã mất của Thiên Hành Các.
Nếu đời sau của bọn họ có thể vượt qua hấp dẫn của sổ linh Thạch
này, Dương Phàm sẽ tiếp tục kéo dài đoạn tiên duyên này, cũng
hứa hẹn che chớ nơi đây.
Mọi người của Thiên Hành Thương
Hội đột nhiên sinh hổi hận, lặp tức “Phịch” một tiếng quỳ
xuống đất. hướng về Dương Phàm cẩu xin.
- Tiên duyên đã tuyệt.
Dương Phàm thở dài thật dài, khẽ bước một bước, thuắn di ngàn dặm, lập tức trở về Vụ Liễu trấn.
Trong nháy mắt. mọi người mất bóng dáng hắn.
Gần như cùng lúc. tấm bia đá Tiên Hồng ở Thiên Hành Các cũng “̀m” một tiếng, hóa thành mành nhỏ.
Chúng cao tầng Thiên Hành Thương Hội hối hận không thôi, sắc mặt trắng bệch.