Một bước đã từ phường thị TúNgọc Các đi tới Tiên Thành ở Ngu Dương quốc, cụ thể là Vụ Liễu Trấn.
Khoảng cách ngàn dặm, chỉ một bước đã vượt qua.
Thần thông cùa Dương Phàm Ngày xưa so với hiện tại đúng là kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn rốt cuộc từ một tu sĩ bậc thấp vô danh, bước lên con đường của cường giả đinh phong nhất giới.
Trải qua ba trăm năm, Vụ Liễu Tran đã càng phồn vinh, xinh đẹp hơn trước cả trăm lần.
Trong phạm vi Tiên Thành khổng lồ như vậy, Vụ Liễu Trấn lại là một mảnh thanh minh, cũng coi như là cấm địa.
Không ai dám động thủ nơi này, nếu không cũng chỉ có một kết cục là diệt vong.
Cảm quan của Dương Phàm nhận ra được bốn lão quái Nguyên Anh đang
tọa trấn bốn phía, còn có một gã Nguyên Anh đại tu sĩ đang ẩn nặc bí mật ở gần đó. là một lão già với khuôn mặt tiều
tụy.
Chính là Bồ Thiên Quân Vương.
Khi Dương Phàm
bước lên đường phổ Vụ Liễu Trấn, Ám Huyết Vương Triều với khả năng nắm giữ hết thảy động thái trong Ngư Dương Quốc đã lập
tức đưa tin tức này truyền lên.
Dương Phàm thầm nghĩ khi
một mình bước trên con đường quen thuộc này. gần như không nhìn
thấy một gương mặt quen thuộc nào!
Ngày xưa. nơi từng là lò rèn của Thiết Ngưu gia đã bị một hiệu thuốc bắc t hay thế.
Điểu duy nhất không t hay đổi chính là gia viên của Dương Phàm.
Hắn vừa mới đi vào Phổ Ái Y Quán, Bổ Thiên Quân Vương đã đi tới nơi này.
ỹ
- Dương Quán Vương, ngài rốt cục đã trở về.
Thanh âm của Bổ Thiên Quán Vương khàn khàn, lộ ra vài phẩn chờ mong.
Dương Phàm và hắn bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười nói:
- Nhiều năm qua như vậy. chưởng quán toàn bộ Ám Huyết Vương
Triều và Tiên Thành, Mục Quản Vương cũng đã rất vất vả rồi.
Mà nay, tu vi cùa Bồ Thiên Quân Vương đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn.
Bổ Thiên Quán Vương và hắn cùng tiến vào Phổ Ái Y Quán, cũng
giảng thuật loại biến hóa mây trăm năm nay của Bắc Tân.
Chướng quản hiện tại của Phổ Ái Y Quán chính là một lão già tuổi tầm thất tuần, nhìn có chút quen mắt.
- Vì sao khôngthấy đệ tử Tiểu Mạn của ta?
Dương Phàm kinh ngạc nói.
- Bái kiến tồ sư!
Lão già thất tuần này chảy ra hai hàng lệ. quy gối dập đầu trước mặt Dương Phàm.
Tâm thần Dương Phàm chấn động:
- Ngươi là La Tường?
La Tường chính là thiêu niên chống đối hắn khi Dương Phàm từ Nội
Hải trở về, cũng chính là con của Trịnh Tiểu Mạn.
- Phụ thân từ trăm năm trước đã đi về cõi tiên, mà mẫu thân đã vân du ở ngoài, thu thập dược liệu!
La Tường cung kính đáp.
Có lẽ vì tư chất ngộ tính và tính cách, tu vi của La Tường chi dừng lại ở Kim Đan trung
kỳ.
Dương Phàm khẽ buông lỏng một hơi. Chung quy đệ tử của mình vẫn chua đi trước.
Lẩn tmv tìm Thiên Nhất Hồn Thủy này thật quá gian khổ và lâu dài.
Thời gian ba trăm năm đã khiến Dương Phàm chuẩn bị sẵn tâm lý.
Không lâu sau. muội muội Điệp Liên, Lâm Chung cũng đã chạy tới Phổ Ái Y Quán.
-Đại ca...
Điệp Liên nũng nịu. nhào vào lòng Dương Phàm, nước mắt tràn trề.
- Tu vi của ngươi tiến bộ thật khiến ta vui mừng nhất đó!
Dương Phàm tán thưởng đánh giá Điệp Liên. Nhìn qua, nàng chi mới là một cô gái chừng hai mươi nhưng tu vi đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ.
Tuy nhiên, tiến bộ của Lâm Chung cũng không tồi. Tư
chất của hắn không coi là tốt nhưng cũng tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Thân nhân bằng hữu đoàn viên.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Bổ Thiên Quân Vương:
- Đã kêu tên đệ đệ của ta tới đây chưa?
Bổ Thiên Quân Vương cười nói:
- Đã có người đi thông báo.
- Vậy là tốt rồi!
Dương Phàm tươi cười nói.
- Ta hv vọng chính là thân nhân, băng hữu, đệ tử của ta ai cũng có thể phi thăng, hướng trường sinh bất tử.
Mặc kệ võ tình ác nghiệt với địch nhân như thế nào nhưng sau khi
trở lại Vụ Liễu Trấn, đối với người thân một nhà, Dương Phàm
vẫn không có gì t hay đôi.
Một người đắc đạo, chó gà phi thăng.
Đây chính là điểu Dương Phàm đang cổ gắng.
Chỉ một người thành tiên, dứt bó bao nhiêu thân nhân bằng hữu thì vô tình, cô độc làm sao?!
Nghe Dương Phàm nói vậy, đám người Bổ Thiên Quán Vương đều tràng mắt cứng luỡi.
Phóng mắt nhìn khắp cồ kim, chi ít ỏi mấy người có thể hóa vũ phi thăng, càng làm gì có chuyện khiến người bên cạnh cùng nhau
thành tiên?!
Đây là một suy nghĩ không thực tế?!
- Mặc dù ý nghĩ này không thực tế. đúng là khó như lên trời nhưng ta cũng vì điều này mà cổ gắng.
Dương Phàm cười cười đáp lại.
Điệp Liên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vã nói:
- Đại cam lần này huynh trở về đã kiếm được Thiên Nhất Hồn Thủy chưa?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Dương Phàm với vẻ chờ mong.
Phải biết rẳng mấỵ trăm năm qua, Dương Phàm vượt qua mấy đại khu vực. mục tiêu chinh là Thiên Nhất Hồn Thủy.
- Thiên Nhất Hồn Thủy sao?!
Dương Phàm hé miệng cười:
- Ta lần này tĩở về Bắc Tần, sẽ cừ hành một lần Đại Điển Phục Sinh!
Đại điển phục sinh!
Moi người vô cùng chấn đông.
Trong lịch sử Bắc Tần từ xa xua còn chua từng bao giờ nghe nói qua một cái gi như đại điên phục sinh.
Ngay cả có người nắm được thuật hỗi sinh thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp, sao dám tổ chức đại điển?
Dương Phàm dám tồ chức đại điển phục sinh chứng tỏ hắn nắm chắc sẽ thành công.
Đây cũng là một loại biểu hiện rất cao ngạo.
*ạ)
Đối mặt với đại điên phục sinh vô tiên khoáng hậu này, toàn bộ Bắc Tân chi sợ sẽ lâm vào chấn động.
Đến lúc đó. mặc kệ là ba đại tu tiên quốc siêu cấp, hay là Man Di
Cửu Tộc, chi sợ đều có vô số thân thông giả tới đây quan khán.
- Thật tốt quá, đại ca huynh đúng là đệ nhất nhân ở Bắc Tần, không ai có thể vượt qua được.
Điệp Liên kinh hỷ vô cùng, ôm chẩm lấy Dương Phàm.
Vẻ mặt Dương Phàm rất sủng ái nói:
- Ta nói muội này, tu tiên nhiêu năm như vậy. còn chua tìm được đạo lữ song tu sao?!
Dương Phàm nghe vậy. khuôn mặt nhất thời đó bừng lên. Đám người Lâm Chung lập tức cười lớn.
Với tu vi Hóa Thần trung kỳ cùa nàng, ở Bắc Tần có thể coi là
nhân vật chí tôn. Bình thường ai dám trêu ghẹo nàng.
Tuy nhiên lúc này. bên ngoài cũng có chút động tĩnh, thì ra là người của Dương Gia Bảo chạy tới.
Người đi đẩu là một trung niên hơi mập mạp, khuôn mặt và dáng dấp
vài phẩn tương tụ Dương Phàm, chỉ là tuồi thoạt nhìn hơn tứ
tuần.
- Đại ca...
Trung niên mập mạp này run nan, đi tới ôm chẩm lấy Dương Phàm.
Trung niên mập mạp này chính là Dương Lỗi mà năm kia vốn khí phách, coi trời bằng vung.
Cũng là em ruột trai duy nhất của Dương Phàm.
Bên cạnh Dương Lỗi còn có một thanh niên oai hùng, mặc áo bào
trắng, áo khoác màu đỏ, tướng mạo và hinh dáng rất giống
Dương Lỗi hôi trẻ.
- Đại ca. đây là đứa con bất hiếu của đệ, Dương Uy!
Dương Lỗi kéo người thanh niên uy vũ kia lại. tữ
-Ra mắt bá bá!
Dương Uy cung kính và sùng bái nói. cũng hướng về Dương Phàm thi lễ.
- Ha ha ha... Tư chất được lắm! Khônghỗ là hậu duệ của Dương gia ta!
Dương Phàm đánh giá Dương Uy một chút, phát hiện tu chất của hắn còn hơn cả đệ đệ mình.
•
- Nếu là lần đầu gặp mặt. ta cũng phải tặng con một ít lễ ra mắt đi!
Đối với tiểu điệt từ cùa mình, Dương Phàm đương nhiên không keo
kiệt. Không chỉ cho hắn phục dụng những thiên linh vật như Tam
Sinh Tuệ Thủy mà còn tặng cho không ít linh đan, pháp bảo.
Trong đó cũng khôngthiếu một kiện Truyền thừa linh bảo!
Đặc điểm của truyền thùa linh bảo là không có yêu cầu cao về mặt
tu vi. Uy lực phát ra của nó có liện quan tới tu vi của chủ
nhân.
Mặc kệ bình thường Dương Uy kiêu căng tự phụ hay
hiển hòa khiêm tổn như thế nào, giờ phút này đều vô cùng kích động, liên mồm tạ bái.
- Đúng rồi, sao không thấy Dương Mạn sư muội?
Dương Phàm đột nhiên hỏi.
- Mầu thân gần trăm năm trước đã đi về cõi tiên rồi!
Dương Uy vội vàng đáp lại.
Khi tới đây. trong mắt Dương Lỗi cũng ảm đạm đôi phẩn.
Cái chết của Dương Mạn cũng không khiến Dương Phàm quá khó hiểu.
Lấy tâm tính và bóng ma trong lòng nàng, Ngay cả có được rất
nhiều thiên tài địa bảo, trên đường tu tiên cũng rất khó đạt
tới thành tựu cao.
Thân bằng hảo hữu đã tề tụ. Phổ Ải Y Quán tự nhiên là một mảnh ấm áp. hòa ái.
Dương Phàm lại nhớ tới điểu gì. nhân tiện nói:
- Đến lúc diễn ra đại điển phục sinh, phải mời Dược Vương và Độc Vương lão nhân gia cùng tới.
Bổ Thiên Quán Vương lại vội vàng nói:
- Hai vị tiền bối giờ đều đăđi về cõi tiên rồi!
- Hai vị tiền bối đều đã mất sao...
Dương Phàm không khỏi thở dài, trong mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Dược Vương và Độc Vương tuy đều là cường giả Nguyên Anh nhưng năm đó, thọ nguyên cũng đã sắp hết.
Dù Dương Phàm tặng cho bọn họ Duyên Thọ Đan nhưng qua mấy trăm năm cũng đã hóa thành đất cát.
Sinh lão bệnh tử, đây chính là quy luật tự nhiên, người tu tiên
cũng chỉ làm chậm quá trinh này mà không thể may mắn tránh
thoát.
Đối với những người chết một cách tự nhiên, Dương Phàm dù có Thiên Nhất Hồn Thủy cũng không thể cứu sống được.
Khi biết được hai vị tiền bối đi về cõi tiên, Dương Phàm trầm mặc hồi lâu, trong lòng cũng vô cùng cảm khái.
Bỗng nhiên, hắn đối với Tiên Hồng Quyết lại có thể ngộ mới.
Từ khi ngộ ra uần Chủng, Diễn Căn, Hoán Nha cho tới bây giờ, Dương
Phàm cũng hiểu được một loại quy luật không thể kháng cự.
Sinh lão bệnh tử!
Một khi Tiên Hồng Quyết của mình diễn hóa tới Chứng Quả Kỳ. cũng đại biểu sinh mệnh một đời của hắn đã tới cuối đường, chắc
chắn sẽ phải tử vong.
“Chẳng lễ tới một Ngày ta cũng phải từ vong sao?! Sau Chứng Quá Kỳ sẽ là cảnh giới gì?
Đoàn liên hoa ba màu trong cơ thể Dương Phàm đột nhiên sinh ra cảm ứng.
Một điềm báo trước nói cho hắn rằng sau Chứng Quá Kỳ. hắn sẽ gặp phải từ vong...
Bời vì Tiên Hồng Quyết cũng tuần hoàn thiên địa tự nhiên, quy luật tử vong này cũng không ngoại trừ hắn.
Còn có lý giải của Thiên Thu Vô Ngân về trường sinh bất tử cũng vô cùng chính xác.
Trường sinh bất từ đại biểu chính là thời gian vô cùng dài, chứ không phải chân chính vĩnh hẳng bất diệt!
Loại thể ngộ này khiến Dương Phàm lâm vào trạng thái giác ngộ.
Tất cả mọi người cũng không quấv rầy Dương Phàm, liền tự động rời đi.
Dương Phàm ngộ đạo ba Ngày. cuối cùng cũng minh ngộ.
- Nếu không thể may mắn thoát khỏi tử vong thì ta cần gì phải dịch chuyển, thuận theo tự nhiên là tốt nhất!
Trong mắt Dương Phàm là một mảnh minh thấu, lóe ra quang mang kỳ dị, phảng phất như đã nhìn thấu điêu gì đó.
Hắn trờ lại Vụ Liễu Trấn, gặp phải không chỉ là những cố nhân ra đi mà còn gặp rất nhiều người mói ra đời.
Khi Dương Phàm tĩnh tu hoặc là đi đây đi đó. Tin tức Dương Phàm trở
về Tiên Thành, Ngư Dương Quốc, sắp tổ chức đại điển phục sinh
đã truyền khắp toàn bộ Bắc Tần.
Tin tức này không chỉ chấn động muời ba quốc gia mà còn kinh động cả Man Di Cửu Tộc ở phương tây xa xôi.
Bất kể là tin Dương Phàm trở về hay là đại điển phục sinh cũng là đại sự nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Biết được tin tức này, mười ba quốc gia Bắc Tần vô cùng mừng rở.
Trái lại, Man Di Cửu Tộc, năm đó từng hạ linh hồn huyết khế bậc
cao. hoặc những tu sĩ từng chứng kiến thần uy của Dương Phàm đã vô cùng lo lắng.
Đại điển được chuẩn bị trong thời gian ba tháng.
Trong thời gian này, cường giá khắp nơi nghe thấy đều nhanh chóng tới đây.
Bất kể là để chứng kiến tông sư truyền kỳ năm nào hay là quan sát đại điển phục sinh có một không ai, chuyện nào cũng đầy lực
hấp dẫn.
Một Ngày kia, Bổ Thiên Quán Vương truyền tới tin tức:
- Có rất nhiều cường giả Man Di đang đi về phía Ngư Dương Quốc,
dẫn đẩu chính là Hà Nguyệt Thánh nữ và một thế hệ vương giả mới của cửu tộc: Ám Dạ Ma Hoàng.
- Chỉ là một đại
điển, bọn họ phái nhiều cường giả như vậy tới đây, gần như
đốc hết lực lượng rõ ràng là mang ý xấu.
Trên mặt Bồ Thiên Quân Vương lộ ra chút lo lắng.
- Dốc toàn bộ lực lượng sao?!
Dương Phàm hơi mỉm cười:
- Như vậy cũng tốt, vô cùng tốt!