Trên nửa thanh đoạn kiếm, sáng lên một màn quang điểm đầy màu
sắc ở trước mặt Dương Phàm, rôi hình thành một nam nhân áo
trắng, tướng mạo bình thường, lại có vẻ cô độc cao ngạo không
hòa hợp cùng thế nhân.
Cách nguy cơ lần trước trên Tiên Đạo Tông đã qua bổn mươi năm, rốt cục Vô Song lại hiện thế.
Một thân áo trắng như tuyết, không gió mà lay động, hắn chậm rãi
mớ mắt. trong đôi con ngươi tối đen thảm thúy, có thể thấy được bóng một thanh kiếm mờ ảo. nhìn kỹ, đúng là một thanh đoạn
kiếm hư vô.
Vô Song phất tay một cái, đoạn kiếm xuất hiện trên tay hắn, rang động vù vù. như một bộ phận của thán thể hắn.
Rồi trong khoảnh khắc, chi thấy đoạn kiếm kia từng chút một trờ
thành mờ nhạt, không ngờ dung nhập vào cánh tay hắn.
Nam Cung Hạm nhìn thấy tình hình như thế ở trong mắt, kinh hãi tới cực điểm.
Hơn nữa khi Vô Song xuất hiện, nàng hô hấp khó khăn, gương mặt xinh
đẹp tái nhợt thất sắc, Ngay cả một chút sức nhúc nhích cũng
không có. cả người bị vây trong một loại áp bức khó có thể
hình dung.
Toàn bộ quá trình khi Vô Song xuất hiện, thu đoạn kiếm vào tay, nàng đều nhìn thấy rõ ràng trong mắt.
“Thanh đoạn kiếm này... Không phải chính là kiện bảo vật lai lịch
không rõ mà năm đó khi Tiên Đạo Tông gặp đại kiếp nạn, Dương
trưởng lão dùng nó để uy hiếp quần hùng kia sao?”
Nam Cung Hạm tim đập nhanh hơn.
Nàng không thể hiểu được, vì sao Vô Song có thể ngưng kết thành thân thể từ trong thanh đoạn kiếm, rồi lại thu đoạn kiếm vào trong
cơ thể.
“Cảm giác thật kỳ quái...”
Vô Song lại nhắm mắt lại, lẩmbẩm:
- Ngày ấy sau khi giết chết Phượng Thanh Hầu cùng cổ long hóa
thán, trình độ linh hồn của ta lại được tăng lên, giống như năm
đó sau khi chém chết Tam u lão Ma.
- Lại có chuyện như vậy ư?
Dương Phàm cảm thấy khó tin.
Trên người Vô Song có được ý cảnh kiếm đạo vô cùng thâm ào. cái
loại độ cao này. đủ để cho các cao thủ kiếm đạo khác trong
nhất giới này ảm đạm thất sắc.
Nhưng những áo nghĩa kiếm đạo đáng sợ này. cũng là từng chút một “thức tinh”, tăng lên theo cành giới của hắn.
Thật lâu sau, Vô Song mớ to mắt. ánh mắt đảo qua Dương Phàm vàngm Cung Hạm.
Dương Phàm không có phản ứng rõ ràng, nhưng Nam Cung Hạm bên cạnh,
chi cảm thấy tâm thần dường như bị xuyẻn thấu, linh hồn sợ run.
Bỗng nhiên Dương Phàm nắm tay nàng truyển vào một khí tức tự nhiên
vô hình, làm cho áp lực trên người nàng Ngay lập tức biến
thành hư không, nàng cảm giác sâu sắc một làn hơi ấm áp sưởi
ấm tâm thần.
Nam Cung Hạm sinh lòng cám kích, lập tức có
một loại cảm giác an toàn, chi hv vọng vĩnh viễn không rời
khòi bàn tay này. Gương mặt xinh đẹp của nàng khôi phục khí
sắc, rồi lập rức nhiễm một lớp ứng đó.
- Nàng là thị thiếp mới của ngươi?
Vô Song chi thản nhiên nói một câu, chợt nhìn về phía Dương Phàm:
- Ngươi là được trời cao chiểu cố sủng ái. vĩnh viễn không phải chịu đựng cuộc sống cô độc buôn tẻ, lại có thể có được độ cao
và tiêm lực sánh cùng ta. tại sao nhưvậy?
Dương Phàm đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
Thí dụ như Thiên Thu Vô Ngân tông sư độ cao bực này. bất cứ lúc
nào. bất cứ nơi đâu cũng đều tìm hiểu tu luyện. không có một
người thản nhân bằng hữu, thậm chí giống như bỏ qua tất cả cảm tình trên thế gian, lãnh đạm như thần linh.
Cho dù là
người tu tiên, cũng rất khó đạt tới bực này. phái chịu đựng
cô độc và buồn tẻ đến mức nào? Dù sao chi cần là sinh linh,
sau khi mờ ra linh trí. đều phải có tình cảm. cho dù cái gọi
là “máu lạnh vô tình”, cũng đúng là một loại tình cảm.
Mà so sánh ra. Dương Phàm có thân nhân, có bằng hữu. có song tu đạo lữ. có thị thiếp đủ
hết.
Dương Phàm giữ vẻ trầm mặc, cũng không có giài thích điểu gì,
nhưng thật ra Nam Cung Hạm ở bên cạnh, sắc mặt đó bừng, thiếu
chút nữa vùi đẩu vào trong lồng ngực hắn.
- Nàng có khóe không?
Vô Song đột nhiên hỏi.
Dương Phàm không ngờ có thể lập tức biết, hắn đang hỏi ai.
Mặc dù Vô Song cao ngạo siêu quần, cũng đã từng si mê một nữ nhân,
từ lúc hắn đau lòng dứt bỏ. liên dôn hết tâm trí vào kiếm
đạo.
- Nàng tốt lắm! Chính là ‘Tinh Tôn’ trong giới này, vị trí độ cao có lễ đã vượt xa ngươi và ta!
Dương Phàm đáp.
- Tinh Tôn?
Nam Cung Hạm tim đập nhanh hơn, bản thân nàng biết nhiều học 1'ộng,
từng đọc qua trong sách cổ truyền thuyết có liên quan tới “Tinh
Tôn”.
Nghe nói ở thời đại thượng cổ. Tinh Tôn có thể nhìn trộm vận mệnh thời không, có được độ cao mọi người không thể
đuôi kịp, có thể dễ dàng đảo điên một vương triêu tu tiên, cũng
có thể mưu đồ một đế quốc mới.
Đó là tồn tại thần bí
vượt ra ngoài tất cả hệ thống lực lượng, đứng ở ngoài chúng
sinh, đứng ở ngoài thế cục.
Nói về địa vị. ít nhất Tinh Tôn có thể cùng ngồi cùng ăn với đương kim Tần Hoàng.
- Ta sẽ lập tức ròi nơi này. trước khi đi, còn có một chuyện chua có giải quyết.
Vô Song không có hòi tiếp chuyện Vũ Văn Hâm.
- Đúng! Còn có một hậu họa, nhất định phải diệt trừ.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên tia sáng ác nghiệt:
- Hiện giờ ta đã ngưng kết ra Hoán Thiên Nha thứ hai, lực cảm ứng tăng nhiêu đã có cơ hội giết chết “Vu Tôn”.
- Khi nào động thủ?
- Để ta chuẩn bị nửa năm.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
Dù sao kế tiếp muốn chém giết, là tồn tại có năng lực đổng cấp bậc với Tinh Tôn.
Nam Cung Hạm hoảng sợ trong lòng, hai người này bàn chuyện với
nhau, đều là chuyện kinh thế hãi tục. có chút còn nghe không
hiểu lắm.
Tuy nhiên, nàng cùng biết có liên quan tới Vu Tôn trong truyền thuyết.
Vu Tôn có thể nói là một trong nhân vật xa xưa nhất, thần bí nhất của Đông Thắng Đại Lục.
Không ai nhìn thấy được mặt thật của hắn.
- Cho ngươi thời gian nửa năm.
Vô Song gật gật đâu. liền chuản bị ròi đi.
- Ngươi tốt nhất không nên rời khòi Tiên Đạo Tông.
Dương Phàm ngăn hắn lại:
- Bởi vì tiên phong này không tâm thường, có thể che chắn thiên cơ
thật tốt, mà Bạch Vũ lão tiên ở trong đó, lại có thể gia tăng
lực bói toán. Đến lúc đó nếu có thể liên thủ với lão...
- Tốt lắm!
Vô Song liền nhắm mắt lại. theo sát phía sau DuơngPhàm.
- Ta đi kêu Hoàng Phù!
Nam Cung Hạm rụt tay khói bàn tay Dương Phàm, hạ xuống trước một cái động phủ phía dưới.
Không bao lâu. một thanh niên oai hùng bất phàm, mày kiếm mắt hổ. mũi thẳng, dáng người khôi ngô, từ trong động phủ đi ra tiếp đón.
Dương Phàm gần như có chút không tin, đây là Hoàng Phù từng bị đồng môn chê cười là khi ổm đây sao?
- Ra mắt Dương dược sư!
Hoàng Phù hiểu cá tính của Dương Phàm, nên chi hơi khom người cung kinh thi lễ.
Dương Phàm gật gật đẩu, đánh giá hắn một lát, phát hiện huyết
mạch kế thừa cùng dị linh cái trong cơ thê hắn, đã kết hợp
hoàn mv hai trong một.
Thời gian cách bồn mươi năm, tu vi
của Hoàng Phù đạt tới Hóa Thần sơ kỳ. cách Hóa Thần trung kỳ
chỉ có nửa bước xa. Lúc này cẩn phải hiểu được pháp tắc Thông
Huyền, muốn đột phá một cửa này, chi dựa vào cổ gắng không
được, cân phái lĩnh ngộ áo nghĩa thiên địa. Có thể Ngay sau đó ngộ đạo. tấn chức, nhưng cũng có thể cá đời khó vượt qua
cửa ải này.
Dương Phàm phát hiện phản thần lực của
Hoàng Phù cùng thiên địa quanh mình, có một loại tương liên thân bí, xem ra bước vào Hóa Thân trung kỳ cũng chi trong vài năm
tới, hoặc giả còn ngắn hơn.
Trong lòng hắn thẩm tán
thướng, không hổ là tồn tại tư chất thiên phú hiếm thấy, có hi vọng đuổi kịp Thiên Thu Vô Ngân và Vô Song.
Hoàng Phù nói:
- Mấy chục năm trước, trong gia tộc có người muốn triệu hồi ta.
còn có thư của mẫu thân... Tuy nhiên ta ghi nhớ lời nói của Đại trường lão cùng Dương dược sư, không tấn chức Hóa Thản hậu
kỳ, tuyệt đổi không quay về.
Dương Phàm tán thường nói:
- Ngươi rất có tính nhẵn nại. cũng có dã tâm và khí phách đủ để thành đại sự.
Dương Phàm lại đưa tặng Hoàng Phù một ít linh đan cùng một hai kiện thòng linh pháp bảo. rôi rời động phủ.
Vô Song từđâu đến cuối nhắm mắt đi theo, khôngnói lời nào.
Nam Cung Hạm rất hâm mộ Hoàng Phù. có thể có một quy nhân như
Dương Phàm này, chăng những mở ra tiêm lực trong cơ thê của hắn,
lại đưa tặng vừa linh đan vừa pháp bảo.
Có thể tường
tượng trong tương lai một trăm năm sau, Hoàng Phù rất có hi vọng
trờ thành Tần Hoàng Võ Hầu của Thiên Vũ Châu, trờ thành nhân
vật làm mưa làm gió khắp Đại Tần.
Mà tư chất, dung mạo của mình đều là nhất đẳng hơn người, nhưng lại không có được cơ duyên như vậy.
Dương Phàm nhìn ra tâm tư của nàng, sau khi đua Nam Cung Hạm về lại
động phủ, Dương Phàm cũng tặng nàng một ít thánh đan rất quy
giá.
Nam Cung Hạm có chút kinh hoảng. Dương Phàm tùv ý
cấp mấy thứ linh đan, đều là bảo vật có thể khiến cường già
Hóa Thân bình thường phát điên phát cuông.
Những linh đan
này nếu sử dụng tốt, tuyệt đối có cơ hội giúp nàng bước vào địa vị cấp Thông Huyển cao cao tại thượng.
- Dương trường lão chờ một chút! Không công không chịu lộc, ta như thế nào có thể vô duyên vô cớ nhận của ngài nhiều linh đan quý báu như
vậy?
Nam Cung Hạm hơi chẩn chừ một chút rồi nói.
- Gặp nhau là có duyẻn phận, cần gì đề cập đển!
Dương Phàm cười cười, những linh đan này đều là lấy được trong Thiên Lan Điện, hắn còn có rất nhiều.
Mỗi hai mươi năm Thiên Lan Điện mở ra một lẩn, Dương Phàm có thể từ bén trong lấy được rất nhiều bảo vật, bao gồm thòng linh pháp bảo. linh đan, thiên linh địa bảo. cực phẩm linh Thạch các
thứ...
Nam Cung Hạm mím môi. trong lòng suy nghĩ bay vút, rồi đột nhiên cắn răng một cái, quy gối trước mặt Dương Phàm:
- Dương trướng lão vào ở trên Lăng Đính Tiên Phong, động phủ không
người chăm sóc. tiểu nữ nguyện ý trớ thành một thị nữ danh
nghĩa của trướng lão.
- Ngươi nguyện ý làm thị nữ của ta?
Dương Phàm có hơi bất ngờ. hắn vốn có ý niệm này, nhưng thấy đối
phương tính tình cao ngạo, hơn phán nửa sẽ không đồng ý, nên
không đề cập tới.
- Tanguyện v!
Nam Cung Hạm lộ vẻ
mặt kiên quyết, rốt cục đua ra một quyết định có thể t hay đổi hoàn toàn số phận cuộc đời mình.
Trên thực tế, Dương Phàm đã đánh giá sai địa vị và năng lượng của chính mình hiện nay.
Giờ phút này hắn thân là trưởng lão môn phái, ở đệ cửu trọng
phong, ở Tiên Đạo Tông là nhân vật đứng sau Đại trướng lào.
Mà ở Tu Tiên giới Đại Tần. tên của Dương Phàm, đã trờ thành một
cái tên truyền kỳ: chém giết Vương hầu. bức bách Trán Đông Hầu lui binh, lấy sức của bản thản xoay chuyển càn khôn.
Hiện giờ uy danh của hắn, ít nhất có thể sánh ngang cùng Vương hầu.
Thử nghĩ, nhân vật trong truyển thuyết như vậy, dù chỉ có thể trờ
thành thị nữ, chuyện này cũng đúng rất khó được.
- Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thị nữ của ta.
Dương Phàm hơi thâm ý liếc mắt nhìn Nam Cung Hạm một cái.
Nam Cung Hạm nhẹ thờ một hơi. nàng đã hạ quyết tâm: nếu đã không
có cơ duyẻn như Hoàng Phù. chính mình sẽ nỗ lực tranh thủ.
Một khi có thể trớ thành thị nữ của Dương Phàm, cũng nhất định
có thể t hay đổi vận mệnh ngày sau của nàng. Càng đừng nóỊ
nhân vật truyền Kỳ như Dương Phàm như vậy. đã là nam nhân có thể
nói là hoàn mỹ trên thế gian này. bất kê tu vi thực lực. hay
là dung mạo khí độ. đều không thể chê vào đâu được! Đương nhiên, nếu nàng biết Dương Phàm đă có vài vị thị thiêp, hãn sẽ không có ý tưởng như vậy.
Ngày hôm đó. Dương Phàm đưa Nam Cung Hạm lên đệ cửu trọng phong, cấp cho nàng lệnh bài ra vào nơi đây.
Sau đó, hắn bắt đầu chú tâm chuầnbị...
Nửa năm sau.
Trên đệ cửu trọng Lăng Đính Tiên Phong.
- Bần đạo chỉ có thể dùng hết toàn lực trợ giúp các vị một
tay, có thành công hay không, do số mạng cũng khôngbiết trước
được.
Bạch Vũ lão tiên vung phất trần trong tay bay lên
giữa không trung, liên tục vẽ trên hư không, hình thành một cái
đồ hình bát quái huyền diệu, gần như bao phủ toàn bộ trên
không trung đệ cửu trọng.
Dương Phàm nói:
- Đại
trưởng lão chi cần tăng phúc hiệu quả cảm ứng thiên cơ nơi đây
là được, từ ta cùng Vô Song phụ trách ra tay, chém chết hắn...
Vô Song nhắm mắt lại, trên người xuất hiện một thanh đoạn kiếm,
sau đó chính minh hóa thành một màn quang điêm màu sắc sáng
rực. dung nhập vào đoạn kiếm.
Dương Phàm cẩm thanh đoạn
kiếm, hít sâu một hơi. nhắm mắt lại. cũng trong nháy mắt phát
hưv lực cảm ứng của hai cái Hoán Thiên Nha đến cực hạn.
Thông qua tăng phúc huyển ảo của Bạch Vũ lão tiên. Dương Phàm phát
giác lực cảm ứng của mình lại tăng mạnh, rất nhanh dung nhập
vào thiên địa. thậm chí dung nhập vào trong thời không hỗn loạn,
cùng trong u Minh kia liên lụy tới thiên cơ của vô số sinh linh
nhân quả, sinh ra liên hệ.
Nam Cung Hạm đứng cách đó không
xa, thật sự khó có thể tưởng tượng, mấy người này định thông
qua loại phương pháp nào. đê chém giết Vu Tòn tồn tại xa xưa
nhất trong truyền thuyết kia!