Tất cả mọi người có thể hiểu được, sinh mệnh của hắn đã được quán chú vào một kiếm này.
- Vô Song, chúng ta có thể hỗi tướng lại một kiểm kia, càng
không thể đánh giá được, tiép theo là sống hay chết.
Dương Phàm hít sâu một hơi. vận chuyển tinh khí thần toàn thân.
Sinh Mệnh Lục Chủng, Hồn Căn, thần lực Hoán Thiên Nha...
Tất cả lực lượng hắn có. gồm cả sinh cơ đều không giữ lại, hoàn toàn rót vào thân kiếm.
- Xem ra ngươi cũng chua hoàn toàn lĩnh ngộ một kiếm này.
Thanh âm Vô Song vang lên:
- Hiện tại chúng ta ít nhất còn có bảv thành sinh cơ. quá lớn! Còn một khoảng cách nữa mới chân chính đụng vào tuyệt cảnh!
- Một kiếm này. ta vì hứa hẹn. hơn nữa chính là vì thân nhân ta!
- Còn xa xa không đủ! Bởi vì ngươi còn có quá nhiều đường lùi.
Vô Song lãnh đạm nói:
- Đợi lát nữa!
Răng rắc
Rôt cục, trong oanh kích rực rỡ mạnh mẽ kia. Thiên Lan tiên trận trờ nên tung tóe.
- Bao vây Tiên Đạo Tông, giết lên. Một người cũng không lưu...
Phượng Thanh Hầu liên tiếp ra lệnh. Điều nàng quan tâm nhất chinh là
toàn cục đại thế. Thiên Lan tiên trận bị phá, trăm vạn đại quân giết lên.
̀m
Trái tim Dương Phàm đập nhanh hơn, cảm
giác tử vong đã tới rất gần người. Sự an nguy của thân nhân
cũng ngày càng không được bảo đảm.
- Còn chưa đủ...
Thanh âm Vô Song truyền tới:
- Năm đó, ngươi gặp phải Tam u lão ma đã hoàn toàn mất đi đường lui.
- Mau ngăn cản hắn, người này khôngbiết đang thi triển một bí thuật gì đó!
Phượng Thanh Hầu phái ra bốn gã Hóa Thần đại tu sĩ và mấy trăm tu sĩ Hóa Thần Kỳ giết vể phía Dương Phàm.
Pháp thuật đẩy trời lập tức phủ xuống.
Lúc này, tất cả lực lượng của Dương Phàm đều đã quán chú vào
thân kiếm, không hề có thủ đoạn phòng ngự nào, không còn sinh
cơ.
Chờ đợi hắn chỉ là cái chết!
Mà đúng lúc này, toàn bộ tinh khí thần và sinh cơ của Dương Phàm đều biến mất khòi nhục thể.
Một khắc khi thân thể hắn chết đi, đôi mắt thảm thúv của Dương
Phàm cũng sáng ngời lên. chi còn một thanh kiếm hư vô, một thanh đoạn kiếm.
Cùng lúc đó. trên thản Vô Song Đoạn Kiếm một cỗ khí tức tối cao buông xuống.
Ông
Đột nhiên, toàn bộ khu vực này. tất cả pháp bảo phát ra kiếm khí đều trờ nên nin rẩy không thôi, Ngay cà những kiếm khí đang phát ra cũng không là ngoại lệ.
Thương
Vô số kiếm khí
thoát ly khỏi sự khống chế của chủ nhân, không ngừng run rẩy.
đều nghiêng mình vê phía tâng núi thứ chín, nhưđang quỳ bái.
- Có chuyện gì xảy ra?!
Tất cả tu sĩ nơi này đều chấn động, kiếm khí của mình không
ngừng bắn ra, cắm hết xuống đất. quỳ bái tầng núi thứ bày.
Vạn kiếm triều bái!
Nhất thời, chiến tranh đầy màu sắc rực rỡ này đột nhiên đinh chi.
Mọi người không tự chủ được đều nhìn về nơi vạn kiếm triều bái.
- Người đầu tiên... đáng chết là ai?
Khi tất cả lực lượng, sinh cơ rót vào Đoạn Kiếm, khi vạn kiếm
triều bái, trong đẩu Dương Phàm đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Thương
ở tầng núi thứ chín. Tam Kiếm Trướng lão đang đứng cạnh Dương
Phàm tâm thần khẽ run lên. phát khác ba thanh phi kiếm sau lưng đã không chịu khống chế. thoát ly khói vỏ kiếm, hung hăng cắm
xuống đất.
Ố
Ba khẩu phi kiếm cấp Thông linh pháp bảo cũng run rẩy. chuôi kiếm hướng về nam nhân đã từ vong bên cạnh.
Chẳng những kiếm của hắn như thế, hàng ngàn vạn tu sĩ phụ cận.
phàm là pháp bảo có kiếm khí hoặc trong túi trừ vật có kiếm thì đều gào thét lao ra.
Hưu-—
Phốc-
Chúng
thoát ly khòi sự khổng chế của chủ nhân, hoặc là cắm xuống
đất cúi đầu hoặc là nghiêng thán giữa không trung.
Tất cả pháp bảo có kiếm khí liên tục vang lẻn những tiếng chiến minh, đều nghiêng đẩu về một vị trí
- Có chuyện gì xảy ra?!
Mấy thanh phi kiểm trong giới chi của Lam Ngọc tiên tử đều bay hết
ra, run rẩy chiến minh, quỳ bái về phia Dương Phàm.
Quá thực mà nói là cúi bái đổi với thanh đoạn kiếm trong tay Dương Phàm.
Thương'
Hưu-—
Chi một thời gian ngắn, toàn bộ ngọn núi đã cắm đầy kiếm, giữa không trung cũng có vô số phi kiếm lơ lửng.
Vô sổ tiếng kiếm minh và sự run rẩy tràn ngập cả ngọn núi.
Thử nghĩ ở Tu Tiên Giới, những pháp bào hình kiếm vốn là lọa vũ
khí công kích thòng dụng nhất, người tu tiên nào mà chăng có
một vài kiện.
Giờ phút này. rậm rạp phi kiếm hoặc đang lơ lửng, hoặc cắm xuống mắt đất. tràn đẩy mọi ngóc ngách ngọn núi.
Lúc này, tầng núi thứ chín vốn nhỏ bé, đã không thể duy trì được lâu.
•
Còn tầng núi thứ tám, thứ bảy... toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong...
thậm chi trăm vạn người tu tiên đang chen đầy người.
Dưới mặt đất. trên không trung...
Vô số kiếm trôi nổi, mất đi khống chế. nhất tể chiến minh, run rẩy.
Triều bái.
Vạn kiếm triều bái.
Hàng trăm vạn thanh kiếm đều thần phục một thanh!
- Thanh thế này quá thực... Hắn sử dụng bí thuật kiếm đạo đáng sợ gì?
Tam Kiếm Trưởng lão hoảng sợ. Thán là kiếm đạo cao thủ. tâm thần
hắn cũng đồng thòi run rẩy. mơ hỗ sinh ra vài phần cúng bái.
trong lòng lại vô cùng cảm thấy kỳ quái.
- Vạn kiếm triều bái? Điểu này sao có thể?
Trấn Đông Hầu chấn động, nhìn vô số phi kiếm rậm rạp như rùng khắp bầu trời và đại địa, kinh hãi vô cùng!
-... Tronghoàng tộc có ghi lại cảnh tượng liên quan “vạn kiếm triều bái”. Thật lâu trước đây từng xuất hiện một lân. Nhung lân ấy,
nguyẻn nhân gây ra hiện tượng này cũng chính là khi Thượng giới Tiên khí - Thất Tinh Trấn Ma Kiếm, cứu vớt thương sinh nhất
giới!
Vẻ mặt Tẳn Hoàng lẩn đẩu tiên lộ ra động dung...
Chỉ có Thượng giới Tiên khí mới có thể dẫn phát dấu hiệu như thế?
Trấn Đông Hầu và đám Vương hầu cũng từng đọc được bí tân liên quan tới chuyện này trong cổ tích.
Nhưng nếu giờ phút này bọn họ biết được biểu hiện của Thượng
giới Tiên khí ở Thiên Cầm Nội Hải chỉ sợ cũng càng thêm khiếp
sợ.
Vỡ*
Thiên Cẩm Nội Hải, ở nơi thâm hải.
Dưới tầng tầng sóng biển, một thanh thần kiếm đài tới ngàn trượng
lúc này cũng vang lên tiếng chiến minh ông ông.
Trên mình chuôi thần kiếm này có bảv chỗ lõm. Phía dưới là một quầng sáng bao phủ phạm vi vạn dặm.
Đây chính là Thượng giới Tiên khí - Thất Tinh Trấn Ma Kiếm.
Thượng giới Tiên khí là loại tiên khí thuộc loại kiếm. Giờ khắc này nó cũng ẩn ẩn cảm thấy run sợ, hướng về Đại Tần xa xôi cúi
đầu.
Cảnh tượng vạn kiếm triều bái lấy Dương Phàm làm
trung tâm. ảnh hưởng tới toàn bộ Tiên Loan Cửu Phong. Trăm vạn
sông núi, càng xa càng suy yếu.
Nhưng là, những thanh kiếm đạt tới một cấp độ. phẩm chất nào đó như Thanh Long Kiếm,
Thượng giới Tiên khí.... dù ở xa nhưthế nào đều sinh ra cảm ứng. cúi đầu triều bái.
- Người này muốn thi triển một bí thuật đáng sợ kinh thiên... Mau ngăn hắn lại!
Thản đang ở trên trời cao. Trấn Đông Hầu kinh hãi hô lớn. Ý niệm của hắn cũng khống chế hóa linh cổ long lao về phía mặt đất.
Nhưng giờ phút này, Dương Phàm còn cách hắn khá xa, muốn tới cũng không thể nháy
Tiên Hông Lộ Khoái Xan Điểm
mắt được.
Đồng thòỊ từ sâu trong đáv lòng hắn sinh ra một cỗ sợ hãi vô hình, vô cùng do dự.
Hưu
Đúng lúc này. Phượng Thanh Hầu chi huy mấy trăm cường giả; bao gồm
vài vị Hóa Thản đại tu sĩ. trên trăm tên cường giả Thông Huyên
lao vê phía tâng núi thứ chín. Hào quang pháp thuật chói sáng
cả một vùng trời.
̀m
Ban thân Phượng Thanh Hầu lại
vận chuyển Thần Hư lực. Một hư ánh khối cự Thạch cao tới mấy
trăm trượng từ trên bâu trời giáng xuống, ý đồ chặt đứt bí
thuật của Dương Phàm.
Nhưng hết thảy đã chậm.
Khi
Dương Phàm đi vào tử địa. khi một thán tinh, khi thần và tất cả sinh cơ của hắn rót vào Đoạn Kiếm thì bọn họ đã không còn cơ hội nữa.
- Kẻ phải giết đẩu tiên, chính là ngươi...
Một thanh âm vô hình, với phương thức của ý chí kiếm đạo, truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Bói vì lúc này, thân thể Dương Phàm đã chết, không còn một chút năng lực nào nữa.
Khi Đoạn Kiếm được Dương Phàm nâng lên tới đinh đẩu. lực lượng tinh thần của hắn đã siêu việt gông cùm xiẻng xích sinh tử. lấy
toàn bộ sinh cơ lực lượng làm ngòi nô. rót hết vào Vô Song
Đoạn Kiếm.
Trong phút chốc, sinh cơ Dương Phàm tiêu vong, da dé khô cạn, thân thể đã chết.
Mà Ngay khi thân thể hắn chết đi. Đoạn Kiếm chém ra. Một kiếm ẩn
chứa áo nghĩa Vô Song siêu việt thiên cổ, lấy tính mạng ra làm
giá phải trả.
Một cỗ ý chí chí cường chí tử tràn ngập thiên địa, tương giao với kiểm khi triều bái đầy trời kia.
'Cv*
Bá !
Tất cả hào quang trong thiên địa nhu biến mất. chi còn lại một đạo kiếm quang kinh thiên mang theo kiếm đạo ý chí vô cùng tận!
Một tiếng kiếm minh kinh thiên vang lên, xông thẳng lên trời cao.
Vực sâu màu máu vừa lan tràn trong hư không chợt vang lẻn một tiêng phôc, bị đâm xuyên qua.
Kiếm quang kinh thiên vô cùng chói mắt kia giống như mớ ra hư không, lại siêu thoát giới hạn của hư không.
Tất cả màu sắc đều trở nên ám đạm.
Không gian lúc này chi còn lại hai màu đen trắng, thời gian cũng như đọng lại.
Ảm
Ằm ẩm ẩm
Khi vạn kiếm triều bái. kiếm quang kinh thiên cắt qua hu không, tẩt
cả mọi người ngừng thớ. có thể nghe được vô số tiếng tim đập.
Trăm vạn người tu tiên, dù là những Vương hầu cao cao tại thượng,
Hóa Thần đại tu sĩ hay là những tu sĩ bậc cao binh thường lúc
này đều im lặng, ngừng mọi động tác lại.
Trong thế giới
tĩnh mịch này, đạo kiếm quang kinh thiên kia hóa thành tia chóp
tử vong, lao thăng về một người ở ngoài ngàn dặm... Phượng Thanh Hâu!
Sắc mặt Phượng Thanh Hầu trắng bệch, bị áp bách
tới độ không thể hít thớ. thản thể mềm mại khẽ run lên. đến
ý chí để phản kháng cũng không có.
Dù còn xa tới ngàn
dặm nhung trong cảm quan Phượng Thanh Hầu. Dương Phàm như đang
đứng bên cạnh nàng, vung kiếm đảm tới, dù muốn tránh cũng
không thể.
Ngay sau đó. trong mắt nàng lóe lên sự sợ hãi
và tuỵệt vọng vô tận. Kiếm đạo ý chí vô thượng mang theo khí
tức chí tử đã xông thăng vào linh hồn nàng.
Phổc—
Máu tuơi phun ra.
Thản thể mềm mại của Phượng Thanh Hầu cứng đờ, khuôn mặt không còn chút máu.
Chi thấy một nửa thanh kiếm đã xuyên qua tâm nàng, lộ ra ở sau lung.
vết máu đó tươi từ trên thân Vô Song Đoạn Kiếm nhỏ xuống.
Rõ ràng cách nhau tới ngàn dặm nhưng một kiếm kia cũng không nhìn không gian, thời gian, trực tiếp đâm xuyên qua thân thê nàng!
Mà lúc này, Dương Phàm vẫn còn đứng trẽn Lăng Đính Tiên Phong,
trong tay vẫn cẩm nửa thanh đoạn kiếm, máu đang nhỏ tí tách từ thân kiếm.
Bùm
•
Thi thể Phượng Thanh Hầu từ trên cao rơi xuống, trên mặt còn hiện lên vè sợ hãi và tuyệt vọng tới cùng cực.
Trên thực tế, trước khi Đoạn Kiếm đảm vào thán thể nàng, kiếm
đạo ý chí đáng sợ đã trực tiếp hũv diệt linh hồn của nàng!
Nói thì chậm nhung sự thật diễn ra quá nhanh. Dương Phàm chậm rãi
nâng Vô Song Đoạn Kiếm lên. rót tất cả tinh khí thần và sinh cơ
vào. cũng chi mất thòi gian nửa tức.
Một kiếm kia chém ra cũng chỉ là ở nháy mắt. Thậm chí không tới một phẩn muời cái nháy mắt.
Khi mọi người còn đang hoàng hốt thì thi thể Phượng Thanh Hẩu đã từ giữa không trung ngã xuống.
Rất nhanh, cũng không có ai lao tới đỡ nàng, thậm chí ý niệm xuất thủ trong đầu cũng
không thể nổi lên được.
Ai có thể nghĩ tới. cách xa nhau tới vạn đặm. Vương hầu với lực lượng được xếp vào đinh cao bậc nhất Đại Tần đã bị một kiếm giây sát. không hề có chút lực trả đòn.
Bùm!
Khi
thi thể Phượng Thanh Hầu ngã xuống đất, nhục thể Dương Phàm
vốn mất hết sinh cơ và lực lượng cũng đồng thời ngã xuống.
Nhưng, sau khi thi triển một kiểm kinh thiên kia, hắn cũng đã bước tới một bước.
Một bước, chém chết một Vương hầu.
Đây cũng chính là vị Vương hầu đẩu tiên ngà xuống trên chiến trường.
-Đại ca...
Trước mặt Dương Tuệ Tâm tối sẩm lại, trực tiếp hôn mê. ngã xuống đất.
- Dương Truớng lão...
- Dương Dược sư...
Trên Lăng Đính Tiên Phong, đám người Lam Ngọc tiên tử và Tam Kiểm
Trưởng lão đều kinh hô. từ trong rung động khôi phục lại. Trong
lòng bọn chúng có hổ thẹn, có cảm động, cũng có vô lực.
Mà trăm vạn tu sĩ phe Trấn Đông Hầu lúc này đều rung động tới cực điểm, sững sờ đứng tại chỗ.
Những nhân vật cường đại cấp Vương cũng nhanh chóng từ trong khiếp
sợ khôi phục lại. không khỏi hít sâu một hơi lãnh khí.
Đám người Thiên Lâm Hầu. Kim Bằng Hầu toàn thản ướt đẫm mỗ hôi.
Nếu mục tiêu một kiếm vừa rồi không phải là Phượng Thanh Hầu mà
là mình thì... Bọn họ cũng không dám tướng tượng tới kết quá đó...
- Trong tử vong tuyệt cảnh, một kiếm siêu việt gông cùm xiềng xích sinh tử. lực công kích tăng lên gấp chục, gấp
trăm lần. Đặc biệt là cỗ kiếm đạo ý chí đáng sợ kia nếu để
ta ứng phó cũng không có chút sinh lộ nào!
Thiên Thu Vô Ngân kinh thán! Thần thái trong mắt hắn vút lên. chợt ánh mắt cũng nhải
lại:
- Tuy nhiên, một kiếm này giết chết địch nhân, hẳn còn có một đường sinh cơ...
, ’ r
Đông thời với đó, những cường giả đinh phong như phán thản Tân
Hoàng. Thiên Ma Môn chủ. Trấn Đông Hầu đều lộ ra vẻ sợ hãi, suy nghĩ.
Một kiếm chí tử siêu việt cổ kim kia khiến nơi
này không ai tự tin có thể ngăn cản. Ngay cà bậc tông sư như
Thiên Thu Vô Ngân cũng tự biết không có lực hoàn thủ.
- Dương đạo hữu.. i
Bạch Vũ lão tiên lão lệ tuôn trào, giờ phút này không khỏi bi thương.
Một kiếm vừa rồi được đánh đổi bằng tính mạng. Đối tượng Dương
Phàm lựa chọn chém giết chinh là Phượng Thanh Hẩu - tổng chi
huy của trăm vạn đại quân phe Trấn Đông Hẩu!
Trong phút chốc, sĩ khí của trăm vạn đại quân Trấn Đông Hầu cũng hạ xuống cực điểm, lâm vào một mành hỗn loạn.
Đồng thòỊ cảnh tượng vạn kiếm triều bái vẫn đang duy trì trên toàn bộ chiến trường.
-... Đánh đổi bằng cả sinh mệnh, xá mệnh nhất kích, thật sự đáng kinh trọng!
Vé mặt Trấn Đỏng Hâu lộ ra nét kính nê. chợt lại nói:
- Nhưng hiện giờ Thiên Lan tiên trận đã bị phá, thắng bại đã phản.
- Toàn quân xuất kích!
Sau khi Thiên Lâm Hầu nghe thế. lập tức tiếp nhận quyền chi huy. thanh âm già nua lại truyền khắp toàn trường.
- Giết !
Mấy chục vạn quân phục hỗi tinh thần, hóa thành một dòng lũ giết lên Lăng Đính Tiên Phong.
Chỉ là sĩ khí của bọn họ đã không thể được như trước, càng không
chú ý tới vô số thanh kiếm đang run rẩy vẫn đang tiếp rục
triều bái.
- Cuối sinh là tử... Như vậy, điểm cuối của tử... chính là bắt đầu tân sinh!
Một thanh âm tràn ngập cảm khái vang lên.
- Vô Song, chúng ta dường như đã trải qua một lân luân hỗi sinh tử.
Thanh âm này lấy hình thức kiếm đạo ý chí truyền khắp toàn trướng.
- Cái gì?
Thoáng chốc, hàng vạn tu sĩ đang chuẩn bị tiép tục chém giết lại lâm vào tĩnh mịch vô thanh.
Chi thấy nam nhân tay cẩm đoạn kiếm lại chậm rãi từ trên mặt đất
đứng lên. Khí tức trên người đã từ tử chuyển sinh.
•
Càng đáng sợ chính là. lực lượng vốn quán chú hoàn toàn vào
thanh đoạn kiếm không biết dùng phương thức gì đã phản hỗi lại cơ thê, cũng khôi phục tới trạng thái đinh trước khi chém giết
Phượng Thanh Hầu.
Có thể nói là trạng thái toàn bộ đầy đủ!
- Điểu này sao có thể?
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người.
Rung động!
- Nhu vậy... Người đáng chết tiếp theo là ai?
Dương Phàm từ từ nâng Đoạn Kiểm lên. ánh mắt quét nhìn toàn trường.
Khi Dương Phàm quán chú hoàn toàn sinh mệnh và lực lượng tinh thần cả đời vào Đoạn Kiếm thì ở một trình độ nào đó mà nói,
hắn đã chết, chi tôn tại một kích kinh thiên với kiếm đạo ý
chí vô thượng kia.
Chi khi đặt bản thân mình vào tuyệt
địa tử vong, không còn bất cứ đường lui nào nữa mới có thể
chém ra một “Chí tử nhất kiếm” siêu việt thiên cô.
Kiểm
ý vô thượng, siêu việt gông cùm xiềng xích sinh tử này nhất
thiết phải giết chết địch nhân! Chỉ có như vậy thì bản thân
mình mới có một đường sinh cơ.
Ngược lại. nếu không thể
một kiếm giết địch, hoặc không thể hoàn toàn tiêu diệt đối
phương, mặc dù chỉ là linh hồn phản thân chạy thoát thì người tử vong lại chính là mình.
Đây chính là chỗ tàn nhẫn nhất của chiêu này. cũng cực đoan, bá đạo tới cực điểm.
Nhưng chỉ có loại cực đoan này mới có thể chém ra một chiêu với lực công kích được tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lân thực lực bán
thân, chi một kiếm sát địch, không có bất cứ một đường sống
nào.
Khi hoàn toàn tập trung vào mục tiêu, phát ra một
kiếm. Dương Phàm cảm giác mình đã lâm vào vực sâu tử vong,
trước mắt là một mành tối đen.
Nhưng với sự dung hợp với Vô Song áo nghĩa, hắn đã siêu việt ràngbuộc sống chết.
Giờ khắc này. tuy 1'ẳng hắn đã chết, Ngay cả ý thức cũng dung
nhập vào kiếm đạo. chua tiến vào luân hỗi thiên địa.
Loại trạng thái tử vong tối đen, gần như mất đi ý thức trạng thái
này giẳng có chi trong một cái chớp mắt. cũng như đã trải qua
hàng trăm năm.
Rốt cục. Dương Phàm gặp được quang minh,
lực lượng sinh lại cuồn cuồn. Lực lượng vốn hắn đã đây hết ra ngoài cũng theo hình thức từ tử tới sinh này phán hôi lại
trong cơ thê hắn.
Đây cũng giống như khi Dương Phàm chua thương, tu vi bản thản có thể tăng lên. khôi phục nguyên khí.
Khi Dương Phàm một lần nữa “sống”lạỊ chẳng những khôi phục sinh
cơ mà lực lượng cũng đã khôi phục lại trạng thái đinh.
Loại thể nghiệm từ sinh tới từ, rồi lại từ tử chuyển sinh là rất kỳ lạ, khiến Dương Phàm khi sống lại phải thốt lên câu đầu
tiên là:
- Cuối sinh là tử... Như vậy thì cuối tử... chính là nơi sinh bắt đầu!
Hơn nữa, loại thê nghiệm này hăn cùng đã từng trải qua một lân. Đó chính là khi hăn chém giết Tam u lão ma.
Lúc ấy. sau khi Dương Phàm chém chết Tam u lão ma. tẩt cả sinh cơ
và lực lượng của hắn cùng lân nữa khỏi phục lại đinh.
Tuy nhiên lẩn này, thể nghiệm của Dương Phàm càng thêm rõ ràng,
càng sâu sắc. Điều này thậm chí khiến cảnh giới tinh thần của
hắn trong thời gian ngắn lại gia tăng một khoáng lớn.
-
Cứ như thế... Ta vốn cẩn một hai trăm năm nữa mới có thể tấn
chức Hoán Nha trung kỳ. nhung giờ chi còn cẩn mấy chục năm đã
đủ rồi!
Sau khi kết luận như vậy, Dương Phàm cũng không
có chút nào ba động. Hắn vẫn ở trong cảnh giới siêu việt sinh
tử xiểng xích kia. tất cả hi nộ ái ố trên thế gian đẩu vô
cùng nhỏ bé.
Trong vô hình, hắn giống nhu đã chạm tái
cửa ải khó khăn phải đối mặt sau Chứng Quả Kỳ của việc thôi
diễn Tiên Hồng Quyá.
Khi hắn đang chìm đắm trong cảnh
giới áo nghĩa thì cùng chẫm rãi đứng lên. Tràng thượng tĩnh
mịch vô thanh, nang động tới cực điêm.
Chiến trường tu tiên tráng lệ cũng lặng ngắt như tờ.
Cánh tượng vạn kiếm triều bái đồ sộ cũng chua chấm dứt, trong hu
không cũng truyền tới dao động nin rẩy của vô số kiếm khí.
Một bước chém giết Phượng Thanh Hầu. Kiếm đạo công kích đáng sợ kia đã hoàn toàn khuất phục mọi người.
Nhưng sau đó trạng thái lại hoàn toàn khôi phục khiển tất cả cũng ngây như phồng, cảm thấy vô cùng khó tin.
- Điều này sao có thể?! Hắn rõ ràng đã lấy tinh mạng ra trá
giá. bủng nổ tất cả lực lượng, ngay cả tinh thần cũng không
còn tồn tại thì làm sao có thể sống lại...
Thiên Lâm
Hầu tiếp quán quyển chi huy đại quân lúc này cũng cứng ngắc,
nói năng cũng trờ nên lộn xộn. thân thê đột nhiên lạnh lẽo.
- Một kiếm kia không giống như bí thuật vứt bỏ tính mạng để
tăng phúc thực lực. Hắn chăng những sống lại mà còn có thể khôi phục lại trạng thái đinh trước khi xuất kiếm, thậm chí cảnh
giới linh hồn càng thêm đáng sợ.
Đồng tử Thiên Ma Môn chủ nhíu lại, vẻ kinh dị trên mặt cũng chua hỗi phục lại.
Hắn cách Dương Phàm rất xa, tới tận bổn năm ngàn dặm, có chút
cảm giác an toàn, nhung đám người Thiên Lâm Hâu và Kim Băng Hâu
thi đang sờn tóc gáy, sau lung phát lạnh.
•
- Thì ra là thế. đây chính là cảnh giới Tiên Hồng Quyết dung hợp với kiếm đạo ý chí đáng sợ trong Đoạn Kiêm.v
Chỉ có Thiên Thu Vô Ngân hiểu ra vài phần! Bởi vi hắn vẫn hiểu biết đôi phẩn về cơ sỡ của Tiên Hồng Quyết.
Nếu nhường Vô Song tự mình sử dụng nhất chiêu, sau khi giết chết
đối thủ cũng chi có thể bảo mệnh, nếu giết không được thì cũng tuyệt mệnh. Tuyệt đổi không thể xuất hiện hiện tượng khôi phục lại trạng thái đinh sau khi xuất kiếm.
Nếu không, sau khi hắn giết chết Hoàng Võ Hầu cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm như thế!
Nhưng áo nghĩa sinh mệnh to lớn của Tiên Hồng Quyết dung hợp
vào kiếm này thì lại sinh ra trạng thái viên mãn khiến người
ta kinh hãi.
Nói cách khác, chi cần một chiêu của hắn
giết chết đối thủ. hắn chẳng những có thể sống lại mà còn
có thể khôi phục lại trạng thái trước khi xuất kiếm.
Đương nhiên, nếu không có Đoạn Kiếm thì Dương Phàm cũng không thể sử dụng một chiêu này.
Hai thứ này. thiếu đi một cũng không thể trờ nên hoàn mỹ như vậy được!
Cũng khó trách Vu Tôn lúc trước sợ hãi như thế, thậm chí còn đưa
ra lời tiên đoán rằng nểu Dương Phàm và Vô Song chân chính giao
hội, cả Đại Tần không có lực lượng nào có thể kháng cự. thậm
chí vô địch nhất giới, áp đảo hết thảy lực lượng, Ngay cả Vu
Tòn hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm trí mạng!
- Tại sao có thể nhưthế?
Sắc mặt Trấn Đông Hầu cứng ngắc, trong mắt thoáng hiện lẻn một tia kinh hoảng, trong lòng vô cùng bất an.
Sau khi Dương Phàm giết chết Phượng Thanh Hầu, còn có thể sống lại mà không dùng được một kiếm kia nữa thì liền thôi, không ánh
hưởng đại cục.
Nhưng dưới tình huống này. Dương Phàm sau
khi dùng một kiếm giết chết đối thủ. hắn còn có thể khôi
phục lại trạng thái trước khi xuất kiếm.
Nói cách khác, nếu không có ai ngăn càn được một kiếm này. Dương Phàm có thể chém giết tất cả cường giả nơi này.
Điểu này quá thật đáng sợ.
Tuy nhiên, đây chính là dự đoán tiêu cực nhất mà thôi. Hiện tại hắn lộ ra vé do dự.
Ngược lại. Bạch Vũ lão tiên lại lộ ra vẻ mừng rỡ. Xem ra điều hắn
hy sinh trăm năm thọ nguyên đê bói toán ra cùng không sai.
Lúc trước hắn còn có chút nghi hoặc. Một tên tiểu tu sĩ Hóa Thần Kỳ. dù có được Chí B ào Long Khi cũng không đủ để ngăn cản
đại kiếp nạn lẩn này của Tiên Đạo Tông.
Trên tầng núi
thứ chín, ánh mắt Tam Kiếm Trưởng lão cũng vô cùng kinh hãi,
thêm vào đó là sự hưng phấn và kích động.
Hắn cũng là cao thủ kiếm đạo. Một kiếm vừa rồỊ hắn đứng cạnh Dương Phàm nên nhìn thấy rõ ràng nhất.
Một kiếm kia khiến hắn cám thấy kinh diễm, vô cùng bội phục, đồng thời cũng mang tới một chút sớ ngộ.
- Một kiếm vừa rồi thật đáng sợ, dù quan sát rất gần nhưng ta
cũngc hri thăm dò được đôi chút da lỏng của kiêm đạo áo nghĩa
ân chứa bên trong.
Tam Kiếm Trướng lão nhiệt huyết sôi
trào! Đặc biệt là khi Dương Phàm khôi phục lại trạng thái đinh,
lẩn nữa nâng Đoạn Kiếm lên.
Bời vì điểu này có nghĩa là một kiếm kinh thiên siêu việt thiên cổ kia sẽ lẩn nữa được xuất ra.
- Như thế... người đáng chết tiếp theo... là ai?
Dương Phàm từ trong lĩnh ngộ phục hỗi lại, ánh mắt đảo qua toàn trường.
Bời vì hắn đã bước vào ý cảnh của chí tử kiếm đạo, không cần
điều kiện ngoại giới cũng có thể tiếp tục phát ra chiêu kiếm
này. Nếu có thể hoàn toàn ngộ thông áo nghía của một kiếm
này, hắn hoàn toàn có thể tùy thời, tùy chỗ sử dụng, thậm
chí không cần mượn dùng Đoạn Kiếm.
Kẻ có thể lọt vào mắt hắn đều là những nhân vật cấp Vương hầu phe Trấn Đông Hầu.
Thiên Lâm Hầu... Kim Bằng Hầu... Trấn Đông Hầu... Thiên Ma Môn chủ...
Tính lên thì có tới sáu đại cường giả cấp Vương hầu.
Mà những người này. bị ánh mắt Dương Phàm quét qua thì đều cảm nhận được một cỗ nguy cơ tử vong vô hình.
Đặc biệt là bổn đại Vương hầu như Thiên Lâm Hầu. Khi bọn chúng bị
Dương Phàm quét qua thì có cám giác như không hề có sinh lộ
nào nữa.
Ngay cả Trán Đông Hầu. có được Chí Bảo Long
Khí cũng chi cảm thấy bản thân mình chi nắm chắc ba thành là
giữ được một mạng nếu bị kiếm này đảm xuống. Xác suất thậm
chí còn thấp hơn.
Mà Thiên Ma Môn chủ nhận ra bản thân
mình đã đặt một chân vào tử vong, một chân còn tại thế giới
này. Tỳ lệ sống sót của hắn cũng chỉ có năm trên năm mà thôi.
Hắn chua bao giờ nghĩ rẳng ở Đại Tần này. ngoại trừ Tần Hoàng và
Yêu Long Hoàng ra còn có người nào có thể uy hiếp tới sinh mạng
của mình.
Dù là đám người Tần Hoàng thì cũng không có khá năng một kiếm giây sát hắn.
Thịch
Thịch thịch -
Trái tim những Vương hầu kia đều đập thinh thịch...
Đám người Thiên Lâm Hầu trên trán toát đẩy mỗ hôi. đều lâm vào tuyệt cảnh tử vong.
Khuôn mặt Trấn Đông Hầu lộ ra vẻ không cam lòng. Hắn tự nghĩ giờ
phút này cách xa Dương Phàm tới mấy ngàn dặm, còn có cơ hội
chạy trốn.
Hổng
Một tiếng long khiếu chấn thiên từ
trên người cổ long hóa linh thân phát ra. theo đó là một cỗ tinh thần longuy đáng sợ.
Ánh mắt Dương Phàm nhíu lại. Hắn
chi thấy một con chân long thượng cổ hai màu xanh tím dài tới
bốn năm mươi trượng đang đánh về phía hắn.
Long khí lẫm lẫm và tinh thần uy lực hùng hậu khiến thản thể hắn phái nin sợ.
Theo lý trí phản tích thi Dương Phàm cũng biết minh không phải là
đổi thủ của chân long thương cổ, dù chỉ là cổ long hóa linh thân.
Đây rõ ràng là phép thử của Tlẩn Đông Hầu. Hắn muốn xác định.
Dương Phàm có thật có khá năng phát động ra bí kỹ đáng sợ kia hay chỉ là đê hù dọa người khác?!
- Muốn chết!
Trong khoảnh khắc, Dương Phàm liền tập trung vào chân long thượng cổ
kia, bước ra một bước. Đoạn Kiêm như tia chớp chém ra.
Phốc-
Thân mình của chân long thượng cổ cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Kiếm đạo ý chí chí tử vô thượng tràn ngập linh hồn nó.
Cổ long hóa thản được hình thành từ long hồn đã bị tàn phá.
Khi Dương Phàm chém ra một kiếm kia. kiếm đạo ý chí đáng sợ đã trực tiếp phá hủy long hồn này.
Đồng thời, một thanh đoạn kiếm không kể thời gian, không gian đã xuyên thấu qua thản
thể hóa linh.
Thản thể khổng lồ kia không ngờ bị một thanh đoạn kiếm nho nhỏ xuyên qua.
Trong tiếng gào thét thê thảm, chân long thượng cổ bị một kiém giây sát.
Cùng lúc đó. khi Dương Phàm bước thêm một bước, chém ra Đoạn Kiếm,
sinh cơ trên thản thê hắn lại hoàn toàn tiêu tan.
Bùm!
Thi thể Dương Phàm lại ngã xuống.
-Hắn lại đã chết...
Trăm vạn tu sĩ hoàng sợ. nhìn chằm chằm vào biến hóa trên người Dương Phàm.
- Thể nghiệm giữa sinh và tử. loại cảm giác này thật kỳ diệu!
Dương Phàm tay cẩm Đoạn Kiếm lại chậm rãi đứng lên. thanh âm không nhanh không chậm truyển ra.
- Một chiêu này nhiều nhất ngươi chi liên tiếp dùng được ba lượt. Nếu không ta cũng khó có thể khôi phục thân thể. Sử dụng càng
nhiêu thì thời gian ta cân đê hôi phục lại càng lâu...
Khi DuơngPhàm lại đứng lên. thanh âm Vô Song rơi vào trong tai hắn.
- Ba lượt? Ta đã dùng liên tiếp hai lượt rồi!
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, ánh mắt trờ nên lăng lệ.
Hai kiếm vừa rồi, hắn phát ra đều ở trong trạng thái bị động!
Kiểm thứ nhất sớ dĩ hắn lựa chọn Phượng Thanh Hầu bởi vì nàng ta là người chi đạo toàn bộ cao thủ. lại thi triển Thần Hư lực
muốn giết chết Dương Phàm
Do đó. ở dưới tình cảnh này. Dương Phàm không thể không tiêu diệt nàng.
Mà kiếm thứ hai, tình huống cũng tương tự.
Rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn về phía một người: -Kế tiếp... là ngươi!