- Kế tiếp... chính là ngươi!
Dương Phàm chậm rãi giơ lên đoạn kiếm, ý chí kiếm đạo vô thượng chí tử. rất nhanh tập trung lên người đó.
Mục tiêu kế tiếp là ai?
“Véo!”
Ánh mắt mọi người, đều tập trung về hướng trời cao: một người
trung niên mặc cổ bào quy giá đẹp đẽ uy nghiêm... Trấn Đông Hẩu!
Trấn Đông Hầu giờ này sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng đờ, có cảm giác một khí tức tử vong ập tới.
Mặc dù trước đó hắn đã làm tốt các loại chuẩn bị đề phòng, thậm chí ngay cả đường lui chạy trốn đều suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng, khi hắn chán chính bị ý cảnh chí tử của đoạn kiểm Vô Song
tập trung thì bất cứ hành động chuẩn bị nào cũng đều có vẻ
bất lực.
Mặc dù ở trên trời cao cách xa nhau mấy ngàn
dặm, nhưng trong cảm quan của Trấn Đông Hâu, một kiếm này gân như xem nhẹ khoảng cách. Dường như đoạn kiêm kia đã đám đến trước
người hắn.
Khi Dương Phàm giơ đoạn kiếm Vô Song lên tới đinh đẩu. hắn đã không có đường lui
rồi.
Chẳng những hắn không có đường lui, tính cả Dương Phàm cũng bị đặt mình trong tử vong tuyệt địa.
Không phải ngươi chết, thì ta vong.
Đột nhiên, Trấn Đông Hầu hiểu ra quy tắc trong kiếm này.
- Dừng tay!
Trấn Đông Hẩu run nin giọng quát to một tiếng.
Đồng thời, hắn liều mạng toàn lực rót máu huyết vào Bàn Long
Giới, một khí tức long khí mênh mông bàng bạc ngưng kết ở quanh
thân hắn.
Dù vậy, hắn vẫn không có cảm giác an toàn.
- Một kiếm kế tiếp, Dương mỗ ít nhất có bảy thành nắm chắc
giết chết ngươi, vì chính mình thắng được một đường sinh cơ. Mà ngươi chỉ có ba thành cơ hội còn mạng sống.
Dương Phàm nói với giọng nhẹ nhàng hờ hững, dùng hình thức ý chí kiếm đạo. truyền khắp toàn trường.
- Ngươi... vì sao không động thủ?
Giọngnói của Vô Song có hơi run rẩy, vang lên trong đầu hắn.
Dương Phàm không có trả lời. không có giài thích, ý cảnh chí tử tập trung vào Trấn Đông Hầu.
- Cơ hội ba thành còn mạng sống?
Trấn Đông Hẩu cắn chặt hàm răng, trong mắt thoáng hiện vẽ kinh hoàng:
- Ngươi điên rồi! Đây là ngươi đánh cuộc với tính mạng!
- Chinh là đảnh cuộc tính mạng!
Giọng nói của Dương Phàm kiên định mà quả quy á.
- Nhưng mà... cơ hội còn sống của ta lớn hơn so với ngươi.
Dương Phàm nắm chặt đoạn kiếm trong tay, xuất hiện một chút run rẩy rất nhỏ.
- Đại ca...
Đúng lúc này. Dương Tuệ Tâm đã tinh, lại, phát hiện Dương Phàm không có chết, lệ còn vương trong mắt. lại sáng lên đầy vẻ ngạc
nhiên và vui mừng.
Nhưng khi nàng nghe được theo như lời
Dương Phàm “đánh cuộc tính mạng”, tâm thần nàng nin lên. trái tim nhưnhảv ra tới cô.
ở dưới cảnh vạn kiếm triều bái hoành tráng trên chiến trường, tất cả mọi người đều tự ngưng lại chiến đấu.
Bời vì bọn họ đều hiểu được, một khắc kế tiếp sẽ quyết định sinh tử, quyết định thắng
bại.
Chỉ có điểu phẩn thắng ba trên bảv phẩn.
Dương Phàm có ba thành tỷ lệ chết đi, mà Trấn Đỏng Hầu có bảv thành có thể tử vong.
Đây là đánh cuộc tính mạng.
“Thình thịch!”
“Thình thịch! Thình thịch!”
Đại quân trăm vạn người tu tiên, tĩnh lặng không một tiếng động,
trừ tiếng vù vù của ngàn vạn kiếm khí triều bái cùng tiếng
tim đập mạnh.
- Nếu bồn vương nhận thua...
Trấn Đông Hâu dùng giọng điệu thửxem sao.
Sau khi hiểu được quy tắc của kiểm này. hắn đột nhiên phát hiện
một điểu: dường như Dương Phàm cố ý lưu lại cho hắn một đường
sinh cơ.
Nếu không, với tính quá quyết của người này, hắn sẽ không một chút do dự chém ra một kiếm kia rồi.
- Không có nếu!
Dương Phàm dùng giọng điệu không thể từ chối, nói:
- Hôm nay còn cho ngươi một đường lui. Thứ nhất, lui binh, trong
vòng trăm năm không được phạm đến Tiên Đạo Tông. Thứ hai. cùng
đánh cuộc tính mạng với Dương mỗ!
Lui binh hoặc đánh cuộc tính mạng.
Vô số tu sĩ địch quân tại trường đều tâm thần rúng động.
VôsốtusĩTiên Đạo Tông đều nhiệt Huyết sôi trào.
Đủ ngoan độc đủ bá đạo.
“Lui binh... Đánh cuộc... Lui binh, hay là đánh cuộc?”
Trấn Đông Hầu chấn động tâm thần, hoàn toàn bị thanh thế chủ đạo của Dương Phàm chấn nhiếp.
Đương nhiên, Dương Phàm nắm giữ quyền chủ động tuyệt đổi.
ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của trăm vạn tu sĩ. Trấn Đông Hẩu
rất là khó xử. nhưng hắn không còn có đường chống cự.
Thật lâu sau. với ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt phức tạp hắn nhìn về phía Dương Phàm, hít sâu một hơi:
- Bổn vương thừa nhận, ngươi điên rồi. cũng thật đáng sợ. Tu Tiên giới Đại Tần tương lai sau này. tất nhiên ngươi chiểm một chỗ
đứng rồi!
- Ý của Vương gia là...
Bạch Vũ lão tiên hơi có vẻ khản trương hòi.
ở giờ này khắc này. Thiên Lan tiên trận bị phá. Trấn Đông Hầu còn có ba thành cơ hội lật lại thế cục.
- Chẳng lẽ ý của bổn vương còn chưa đủ rõ ràng!
Trấn Đông Hầu phất phất tay, có vẻ bất lực nói:
- Lui binh...
Lui binh.
Hai chữ này, đối với Trấn Đông Hẩu mà nói. vô cùng trầm trọng,
cũng chứa đựng rất nhiêu tâm tình bất đắc dĩ và không cam
lòng.
Nhưng đổi với các Vương hầu khác mà nói. lại dường như trút được gánh nặng.
“Phù!”
Đám người Thiên Lâm Hẩu thờ một hơi dài nhẹ nhõm, nỗi thấp thỏm
không yên và khẩn trương trong lòng tan biển mất.
Nam nhân tay cầm đoạn kiếm đứng trên đệ cửu trọng phong kia, mang đến cho bọn họ áp lực quá lớn.
Không có bất cứ người nào dám nói chắc có thể ngăn cản được một kiếm tử vong kia.
Chẳng những bọn họ không có nắm chắc, Ngay cả phần thân Tẳn Hoàng,
Thiên Ma Môn chủ, cũng đêu làm không được. Thậm chí Ngay cả tông
sư Thiên Thu Vô Ngân, cũng tự nghĩ không có mảv may lực trả đòn.
Đổi với trăm vạn người tu tiên dưới trướng Trẫn Đông Hẩu mà nói. lại như được đại xá.
Không có ai nguyện ý mạo hiểm sinh mệnh để chiến đấu trong nguy hiểm.
Huống chi. lúc mắt nhìn cảnh tráng lệ ‘Vạn kiếm triều bái” kia, bọn họ sớm đà mất hết chiến ý.
Một người, một thanh đoạn kiếm, nam nhân kia như bóng ma tử thần, đánh vào chỗ sâu trong tâm linh của mỗi người.
- Thật không nghĩ tới... Kế hoạch đại chiến diệt môn chu đáo như thế. lại Bởi vì tồn tại của một người mà xoay chuyển.
Thiên Ma Môn chủ khẽ thở dài.
Khi Dương Phàm từng bước trong lúc đó. chém chết Phượng Thanh Hầu, đồng thời trạng thái sau đó vẫn toàn vẹn dồi dào, hắn đã
đoán trước được: đại thế đà mất.
“Người này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào. còn thanh đoạn kiếm trong tay hắn từ đâu ra?”
Tần Hoàng lộ vẻ mặt nghiêm nghị, chăm chú nhìn nam nhân trên đệ
cửu trọng phong, người kia dùng lực của bản thân, khiển sáu
Đại Vương hầu, đại quán trăm vạn người tu tiên ảm đạm thất
sắc.
“Tuy nhiên, Thiên Thu lão sư dường như quen biết hắn,
đợi trở về kinh đô nhất định phải hòi sự tích của người
này...”
Ánh mắt của Tần Hoàng Chuyên từ trên người Thiên
Thu Vô Ngân qua Dương Phàm, mơ hỗ có cảm nhặn trên người hai
người này có một loại khí độ mà các cường già khác không
thể có được.
- Lui binh!
Theo Trấn Đông Hầu ra lệnh
một tiếng, đại quán còn thừa lại sáu bảy chục vạn người tu
tiên, đâu vào đấy rút khói Lăng Đinh Tiên Phong.
- Thiên Ma Môn rút lui!
Thiên Ma Môn chủ trên tay bấm tay niệm thần chú, Bát Tướng Thiên Ma
dung nhập vào vực sâu tối đen, sau đó lại hóa thành một đạo
điêm đen, dung nhập trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn dứt khoát nhanh chóng, dẫn dắt viện binh Thiên Ma Môn. lập tức ròi khói Lăng Đính Tiên Phong.
Bên phía Trấn Đông Hầu. mấy đại Vương hầu chinh lý lại tàn binh
bại tướng, đẳng vân giá vũ, ròi Lăng Đính Tiên Phong.
Dương Phàm thu hồi đoạn kiếm, giọng nói của Vô Song truyền vào trong óc hắn:
- Cảm ơn!
- Không cẩn! Ta cũng không muốn dùng an nguy sinh mệnh của ngươi làm tiền đặt cược!
Dương Phàm khẽ thớ dài.
Sau khi hắn sử dụng đoạn kiếm, phát động hai lẩn công kích liều mạng, Vô Song từng dùng thần thức truyền âm:
“Một chiêu này. nhiêu nhắt chi có thể cho ngươi liên tục sử dụng ba
lượt, nểu không ta sẽ khó mà khôi phục thân thể. Nếu sử dụng
số lẩn càng nhiều, thời gian cần thiết để ta khôi phục sẽ
càng lâu dài.”
Trên lý thuyết, loại công kích liều mạng này, nhiều nhất có thể duy trì Dương Phàm liên tục sử dụng ba lượt.
Nhưng là, ở thòi điểm Dương Phàm phát động lẩn thứ ba, Hoán Thiên Nha sinh ra cảm ứng.
Vô Song ở trình độ nhất định nào đó đã lừa gạt hắn.
ở dưới tình huống bình thường, đích xác có thể liên tục sử
dụng tối đa ba lượt, một khi vượt qua Vô Song cũng đã khó mà
khôi phục thân thể.
Nhưng, sau trận chiến cùng Hoàng Vò
Hẩu. Vô Song đã bị nguyên khí đại thương, gần như mệt mói kiệt
lực. Như vậy tính ra, trong vòng một ngày, đã sử dùng ba lượt.
Dương Phàm là lợi dụng Truyển Tống Trận, trong nháy mắt trở về Tiên
Đạo Tông, trung gian không có nhiêu thòi gian lắm đê dịu đi.
Cho nên. vừa rồi Dương Phàm mới cho Trấn Đông Hầu một lựa chọn đường lui.
Ngược lại Trán Đông Hầu cũng không dám lấy tánh mạng của mình ra
đùa, chi đành phải ra lệnh một tiếng, lui binh.
Nhìn theo
đại quân Trấn Đông Hẩu rời đi. Dương Phàm thờ phào một hơi, đáv lòng như bị tảng đá đè cũng an ôn lại.
- Bắt đẩu từ
hôm nay. bổn vuơng hứa trong vòng một trăm năm không phạm đến Tiên Đạo Tông, nếu ngày nào Dương đạo hữu còn ở lại tông này, thế lực bén ta cũng sẽ không bước vào nơi đây nửa bước.
Giọng nói của Trấn Đông Hẩu trầm ổn hữu lực. vang vọng khắp không gian.
- Đồng thòỊ Trấn Đông vương phủ, bất cứ lúc nào cũng mớ rộng cửa chào đón Dương đạo hữu...
Một câu cuối cùng lại là dùng thần niệm truyền âm.
Dương Phàm thoáng hơi kinh ngạc, không ngờ Trấn Đông Hầu này còn muốn mòi chào chính mình.
- Ý tốt của Vương gia xin tâm lĩnh, Dương mỗ có đường đi của
mình, không muốn lệ thuộc bất cứ thế lực nào. cũng không cho
phép bất kỳ người nào can thiệp, cho dù là Vu Tôn của Thiên
Võng, ta cũng phải bắt hắn trừ cái giá phải trả.
Dương Phàm nói với giọng điệu rất bình thản, lại lộ ra một loại ngạo khí độc hữu.
Loại ngạo khí này. không băng lạnh như Vô Song khiến người ta cách xa ngoài ngàn dặm, cũng không độc lập hờ hững lánh đời như Thiên Thu Vô Ngân, mà lại khiên cho nguời ta có một loại cảm giác
bình thán vô sự không cứng ngắc không mất tự nhiên.
Quân
bén phía Trấn Đông Hầu và cường giả Ma Môn. rất nhanh nít lui
khói Lăng Đính Tiên Phong, rời xa Thánh địa tu tiên Tiên Loan Cửu
Phong.
Mà cường viện đến từ hoàng cung Đại Tần, nhung không có lập tức ròi đi.
- Cảm tạ Tần Hoàngbệhạ lẩnnày ra tay viện trợ!
Bạch Vũ lão tiên thi lễ nói với Tần Hoàng.
Tần Hoàng lạnh nhạt hờ hửng nói:
- Nếu không phải vì ngăn cản kế hoạch của phán quân, quá nhân sẽ không ra tay!
Nói trắng ra Tần Hoàng cùng Tiên Đạo Tông tạm thòi liên thủ. chẳng qua là vì ích lợi của bán thân mỗi bên.
Địch nhân lớn nhất của Tẳn Hoàng, trừ Yêu Hoàng Cảnh, ngoài ra bên
trong còn có Trấn Đông Hầu này là một nhân vật tạo phản lớn
nhất.
So sánh ra, Tiên Đạo Tông sống một mình một góc.
đứng ngoài thế tục. tuy 1‘ẳng không thản phục Vương Triẻu Đại
Tân, nhưng ít ra sẽ khôngphải là phản loạn là địch.
- Trước khi rời đi, bổn hoàng lưu lại một câu: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Ánh mắt của Tần Hoàng lạnh lùng đảo qua Tiên Đạo Tông, rồi ánh
mắt dừng lại trên người Bạch Vũ lão tiên và Dương Phàm trong
chóp mắt.
Dương Phàm bỗng nhiên cảm nhận một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Mặc dù là tùy tiện nhìn thoáng qua, Tần Hoàng mang tới áp lực cho hắn, cũng khó có thể tướng tượng.
Xem theo phản ứng này, Tản Hoàng không hề e ngại Dương Phàm.
Chẳng lẽ hắn có nắm chắc chống cự được một kiếm kia?
Dương Phàm trầm mặc không nói, hắn biết rõ tu vi chân chính của Tẳn Hoàng không thể đánh giá. Một cái phản thán đã có thể áp
đảo ba đại Vương hầu. Như vậy bản tôn hắn nắm giữ Cửu Long Tỷ
kia, sẽ có chiến lực mạnh đến mức độ nào?
Tần Hoàng lưu lại một câu. liền ung dung xoay người, rời Lăng Đính Tiên Phong.
Nhung, Thiên Thu Vô Ngân không có rời đi. hắn hợp nhất ba đại hóa thân
lại. rồi chậm rãi bay đến đệ cửu trọng phong, lơ lửng giữa
không trung ở xa xa cùng Dương Phàm nhìn nhau.
- Thiên Thu tông sư!
Dương Phàm cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều có một tia ý cười vui mừng.
Lúc này. Dương Phàm đột nhiên nhớ tới tình hình, lúc trước cáo biệt ở trước Thượng Giới Tiên Khi:
“Các ngươi khòng đi Vĩnh Hẳng Đào?” Thiên Thu Vô Ngân ngạc nhiên nói.
“Không đi. lập tức sẽ ròi Nội Hải.” Trong thanh âm của Dương Phàm lại có một tia thẫn
thờ.
“Sau này còn gặp lại.” Thiên Thu Vô Ngân thán hình nhoáng lên một
cái, chìm vào trong biên sâu, thanh âm mờ mịt không chừng từ
phương xa truyền lại: “Nếu có duyên sẽ gặp lại ở Đại Tần Vương
Triều.”
“Đại Tần Vương Triều? Thiên Thu Vô Ngân... Ngươi liền khẳng định như vậy sao?” Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia
sáng kỳ dị.
- Chúng ta quá thực lại gặp nhau... Tuy nhiên việc thế gian này cuối cùng khó có thể đoán trước, bởi vì
lập trường của mỗi người khác nhau, lần sau gặp nhau, có thể là băng hữu, hoặc cũng có khi là địch nhân!
Thiên Thu Vô Ngân vẫn thán sắc bình thản, ở xa xa nói với Dương Phàm.
Bỗng nhiên, tay áo hai người không gió mà tự lay động, sinh ra luồng dao động khí vô hình.
Giờ khắc nàỵ. tại chiến trường tu tiên tản phá bi thương này,
dường nhưtất cà tạp âm đều biến mất. trong tầm nhìn một mảnh mơ hỗ, trong thiên địa lúc đó, chi còn lại có hai người.