Dưới tác dụng của Trấn Thiên Tháp, lực lượng của tầng phong ấn thứ tư phát ra có điểu
tiết.
Lực lượng Dương Phàm dùng mãi không kiệt, triển khai vẫn Hoa lĩnh
vực, lấy thân thể già cả vô lực hoành hành khắp Bồng Sơn Đảo.
Công kích từ xa của gần mười vạn tu sĩ không thể tiếp cận tới phạm vi ngàn trượng quanh thân hắn.
Còn mấy trăm vạn tu sĩ đang xem náo nhiệt thì há hốc mồm mắt, kinh ngạc không thôi.
Cũng không biết chiếm đoạt được bao nhiêu tài liệu, linh bảo và bảo vật, Dương Phàm gật gật đẩu. Hắn cảm giác chuyến đi này đã
thành công vượt mức.
Hắn vốn chi định tới nơi này nhiễu
loạn một chút, coi nhưgiáo huấn Vũ Nghiên và Bồng Sơn tán nhân
một cái mà thôi.
Sờ dĩ hắn chọn quét khắp Bồng Sơn Đảo là vì lực lượng phong ấn tầng thứ tu thật quá mênh mông, tiêu
xài vừa p hải như thế này gân như là dùng mãi không kiệt.
Khi đã kéo dài tới thời gian một tháng, lực lượng trong tầng phong ấn thứ tư mới tiêu hao
hết.
Lúc này, VũNghiên đã liên hệ được với một Đại đảo chủ ở hải vực bên cạnh.
Nhưng vị Đại đảo chù này cũng cảm giác rất bất lực, không dám trực điện đổi kháng Dương Phàm.
Lúc này, Bồng Sơn tán nhân với tu vi giảm xuống còn Kim Đan Kỳ đã
khô gầy như que củi, hấp hối năm ở một góc. không ai đê ý tới.
Từng là lão tình nhân, Vũ Nghiên chi lãnh đạm liếc nhìn hắn một
cái, sai người mang hắn đi. còn xừ lý như thế nào thì không ai
biết đươc.
ắ
Một lúc này, một nữ tỳ xinh đẹp bay tới trước người Vũ Nghiên, tu vi Hợp Thể trung kỳ.
- Đã liên lạc được chua?
Ánh mắt Vũ Nghiên sáng ngời, truyền thần niệm hỏi.
Nữtv này đáp:
- Đã liên hệ được với Mộ Dung thiếu chủ, hắn lập tức sử dụng Truyền Tống Trận tới nơi này cứu viện.
- Vậy là tốt rồi!
Vũ Nghiên khẽ thả lớng một hơi. đôi mắt lại nhìn Dương Phàm, thẩm nhủ:
“Đê xem ngươi còn đắc ý được tới khi nào?!”
- Ai, thân già rồi! xương cốt không linh hoạt được nữa.
Dương Phàm dựa vào quải trượng, bộ dáng hơi tập tễnh, vẫn Hoa lĩnh vực chậm rãi thu liễm, thân mình cũng bước dẩn ra khói Bồng
Sơn Đảo.
Hắn muốn chạy?!
Chúng tu sĩtrênBồng Sơn Đảo không khỏi thở phào một hơi.
- Dừng lại cả đi!
Bổng Sơn nhị đảo chủ lập tức hạ lệnh dừng công kích.
Hắn không dám đắc tội một nhân vật đáng sợ như thế này! Nếu đối
phương đã muốn đi, tất nhiên là muốn còn chưa được nữa là!
Đòi mi Vũ Nghiên khẽ nhíu lại, đôi mắt đột nhiên khẽ chuyển, âm thanh rơi xuống người Vũ Phức:
- Phức nhi, ngươi tiễn Dương đạo hữu một đoạn đường đi, tốt nhất khuyên giải hắn, bò qua một đoạn ân oán này đi!
- Vâng, nghĩa mẫu!
Vẻ mặt Vũ Phức hơi mừng rỡ, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo Dương Phàm.
- Vũ cô nương?!
Dương Phàm có chút không ngờ, hoàn toàn thu hồi vẫn Hoa lĩnh vực vào trong cơ thể.
- Dương Dược sư. để ta tiễn ngươi.
Vũ Phức thấy bộ dáng tập tễnh của Dương Phàm thì vội vàng đi lên đỡ.
Mấy chục vạn tu sĩ nơi này không khỏi kinh ngạc.
Thật sự khó có thể tướng tượng nổi người khiến cả Bồng Sơn Đảo
đại loạn lại là một lão nhân tuôi đã xế chiêu, đến đi còn
không vững.
- Nữ nhân này là ai?! Không ngờ tới gần Dương Phàm mà không bị ảnh hướng.
Tu sĩ bốn phía đều nhỏ to nghị luận!
Dương Phàm thong thả hành tẩu, cuối cùng hấp thu được không tới một thành lực lượng phong ấn.
Giờ khắc này. hắn đã hoàn toàn bước vào vẫn Hoa hậu kỳ.
- Dương Dược sư, ngài còn có thể biến lại bộ dáng trẻ tuổi Ngày trước không?!
Vũ Phức nhìn lão già với đầy nếp nhắn bên cạnh, lo lắng nói.
Có thể trẻ lại hay không?!
Dương Phàm nghe vậy thì cuời nói:
- Điều này đối với ta mà nói cũng không nhiều ý nghĩa. Dương mỗ đương nhiên phải khôi phục lại tuổi trẻ chứ. không làm sao có
thể gặp lại thê tử của ta?!
Hắn không khỏi thẩm nghĩ nếu để đám người Đặng Thi Dao nhìn thấy bộ dạng già nua của mình lúc này thì khôngbiết sẽ có biêu tình như thế nào?!
Thê tử?!
Vũ Phức đang đỡ tay Dương Phàm, đôi mắt chợt tối sầm lại một
cái, thậm chí Ngay cả mục đích lẩn đua tiễn này cũng quên
mất.
Hai người dắt nhau đi, thẳng tới khi rời khỏi Bồng Sơn Đảo. Không ít tu sĩ cũng âm thầm đuổi theo.
Dương Phàm lại đang suy nghĩ xem Vũ Phức đưa tiễn mình là có mục đích gì?!
Vũ Phức trầm mặc hồi lâu, rốt cục mớ miệng nói:
- Phức nhi biết giữa nghĩa mẫu và Dương Dược sư có chút hiểu
lầm. ân oán. Nhưng lẩn này Dương Dược sư đã cướp đoạt sạch sẽ
Dược Thánh Tông, khiến Bổng Sơn Đảo náo loạn vô cùng. Phức nhi
hv vọng Dương Dược sư có thể bò qua, tiêu trừ ân oán này.
- Hiểu lầm?!
Khóe miệng Dương Phàm nổi lên một tia trào phúng, tinh quang chợt lóe lên:
- Giữa ta và nàng ta không có chút hiểu lầm nào cả, chỉ có địch cừu trực tiếp mà thôi!
Vũ Phức cứng lại, không biết bác bỏ như thế nào!
Bời vì sự thật là như vậy! Vũ Nghiên thèm muốn bảo vật trong tay
Dương Phàm, xuất thủ chiếm đoạt, thậm chí cònuy hiếp người
thân của hắn!
- Nếu là trước khi nàng ta uy hiếp thân hữu cùa Dương mỗ thì còn có một đường để hòa giải. Nhưng nếu
nàng ta đã làm ra bước này. nhất định không còn đường sống
nào nữa!
Dương Phàm cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Vũ Phức lo lắng, lại không biết nên khuyên bảo như thế nào?!
- Được rồi! Vũ cô nương có thể trở về được rồi.
Dương Phàm tránh khỏi nàng ta, nắm lấy quải trượng, một minh ròi đi!
- Dương Dược sư, chờ một chút...
Khuôn mặt Vũ Phức trắng bệch, chỉ có thể nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi mà không biết phải làm sao?!
Đúng lúc này. từ phía chân trời đột nhiên nổi lên một cột sóng lớn.
Một cỗ khí tức lăng lệ thấu xương bao phủ toàn bộ hư không.
Thân thể mềm mại của Vũ Phức cứng đờ, hoàn toàn không thể hít
thờ. Nàng không biết rốt cuộc là cường giả bậc nào đích thân
tới đây.
Thân ảnh Dương Phàm đang chậm rãi cất bước đột nhiên ngừng lại, toàn thân lạnh lẽo như bị vạn tiễn xuyên tâm!
- Ha ha ha... Dương Phàm, ngươi chạy sao nổi?!
Một thanh âm lãnh, liệt từ trong hư không vang lên. khuấv động toàn bộ mặt biển.
Phổc!
Dưới chân Dương Phàm nổi lên một đạo kiếm lãng rất lớn, xông thẳng
lên cao ngàn truợng. khiến cả hải vực nổi sóng cuồn cuồn.
Hắn chi đạp một chân lên kiếm lãng kia. khí thế mạnh mẽ của nó
lập tức suy yếu. hóa thành bọt nước văng khắp nơi.
Ngay sau đó.
Bá!
Một thân ảnh lưng đeo trường kiếm xuất hiện sau lưng hắn.
Chua ra tay, một cỗ kiếm ý đâm thẳng linh hồn khiến thân hình Dương Phàm dừng lại.
Trong vô hinh, huyển diệu lực bao phủ khắp không gian, hóa thành một
thanh cự kiếm như găm thẳng vào thân ảnh hắn ở giữa hư không.
Người tới hóa ra là một kiếm tu!
Trong lòng Dương Phàm chợt chùng xuống. Kiếm ý của đối phương ẩn
chắ huyển diệu và lăng lệ. Ngoại trừ Vô Song, còn chưa có ai có thể sánh được.
Nguời tới là một kiếm tu mặc thanh bào với kim văn, ánh mắt như kiếm, mũi cao. vô cùng anh khí.
Vò kiếm sau lưng hắn cũng vô cùng bất phàm, lưu quang lóe ra bốn phía.
Khi hắn buông xuống hải vực này. sóng biển lập tức như đọng lại.
- Các hạ là người nào?
Dương Phàm không xoay người nói.
Giờ phút này, dù chỉ một tia dị động, Dương Phàm thật có thể bị một kiếm xuyên tim.
Hắn cảm giác được người tới vô cùng đáng sợ. Không phải là người
mà Bồng Sơn tán nhân và Vũ Nghiên có thể sánh băng.
- Mộ Dung Phong!
Thanh âm lãnh liệt vô tình ẩn chứa sát khi nhu thực chất hóa.
Mộ Dung Phong?
Dương Phàm cũng khôngbiết lai lịch của người này.
- Mộ Dung Phong, chẳng lẽ là công tử của Vô Tuyệt Kiếm Hoàng,
thủ lĩnh nhân loại Nam Hài Vực, Mộ Dung Phong thiếu chủ?!
Vũ Phức ở cạnh đó sắc mặt lập tức đại biến, vô cùng lo lắng cho Dương Phàm.
Nam Hải Vực là một khu vực hỗn loạn nhất cùa Ngoại Hải Vực, tồn tại cả yêu tộc và nhân loại.
Nhưng phe nhân loại và yêu tộc hình thành hai đại liên minh, cũng có
cường giả cấp chí tôn cùa Ngoại Hài Vực tọa trấn.
Trong đóm, chí tôn vô địch của liên minh nhân loại chính là Vô Tuyệt
Kiếm Hoàng, được xưng là đệ nhất kiếm tu Ngoại Hài Vực, xưng
là Kiếm Hoàng.
- Con của Kiếm Hoàng?
Sắc mặt Dương Phàm biến đổi.
Hắn không biết Mộ Dung Phong nhưng Vô Tuyệt Kiếm Hoàng cha hắn là một cái tên
nhưsét đánh bên tai!
Dương Phàm hoài nghi vị Kiếm Hoàng hắn từng gặp ở Thiên Lan Điện
quả thật có thể là Vô Tuyệt Kiếm Hoàng, thủ lĩnh liên minh
nhân loại ở Nam Hải Vực.
Nếu quả thật như vậy thi người này không thể trêu chọc được.
Phải biết Kiếm Hoàng chính là một gã kiếm tu, lại là một Tán
tiên trong kiếm tu, có được Thất Tinh Trấn Ma Kiếm với thần
thông hủy thiên diệt địa.
- Xin hỏi Mộ Dung đạo hữu tới chặn Dương Phàm lại là để báo thù cho Vũ Nghiên sao?!
Dương Phàm hữu khí vô lực nói.
- Đúng thể!
Thanh âm của Mộ Dung Phong rất hữu lực:
- Vũ đạo hữu và bản thiếu chũ là bạn cũ. Ngươi cướp đoạt
sạch sẽ son môn của nàng ta thì ta sao có thể khoanh tay đứng
nhìn. Hơn nữa nghe nói trong tay ngươi có Tụ Lôi Đinh, là nhất
giới côi bảo. Đợi sau khi chém giết ngươi, bản thiếu chủ có thể
nắm chắc vượt qua hai lần thiên kiếp tiếp theo.
- Khặc khặc, Mộ Dung đạo hữu thật thẳng thắng!
Dương Phàm dường nhu rất tán thưởng, sau đó đột nhiên nói:
- Xem ra... ngươi cũng là lão tình nhân cùa nữ nhân độc ác Vũ Nghiên kia...
- Cái gì?
Đòi mi Mộ Dung Phong nhưón lên, trong mắt hiện lên một tia tức giận:
- Ngươi dám làm nhục Nghiên nhi?!
Nghiên nhi?
Dương Phàm cười lạnh:
- Quá nhiên!
Vũ Nghiên này có thể chất kỳ diệu, tu luyện mị thuật vô thượng.
Trên đời này, rất ít nam nhân có thể chống cự được mị lực
của nàng ta. đặc biệt là những nam nhân từng thân mật với ả!
. .. .J&Ẹ Ề, .. .
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Hôm nay, bản thiêu chủ phải trong ba chiêu lây thủ câp của ngươi!
Lời này vừa đứt, một đạo kiếm quang lạnh lẽo xẹt qua bầu trời.
Trong chốc lát, phạm vi trăm vạn dặm khắp hư không đều có thể thấy
được một đạo kiếm quang hàn lãnh, nhu phá nát thiên không.
Thân thể Dương Phàm cứng đờ. thần tình hoảng sợ.
Hắn đã bị một kiếm xuyên qua người, máu tươi văng tung tóe.
Đều là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nhưng lực công kích của Mộ Dung Phong phải mạnh hơn Vũ Nghiên gấp mười lần.
- Ah
Vũ Phức bị dọa cho hoa dung thất sắc, thần tình hoảng sợ.
- Trình độ kiếm đạo của ngươi thật sự không tồi, gần bằng một người mà ta từng gặp...
Dương Phàm cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ thanh bảo kiếm đã đâm xuyên qua người mình.
Nếu không có vẫn Hoa lực, khiến lực đạo và kiếm uy giảm tới độ
không bằng một phần mười thì một kiếm này có lẽ đủ giết chết Dương Phàm.
Cái gì?!
Mộ Dung Phong hoảng sợ. Khi
một kiếm của mình đâm thủng người đối phương thì như lâm vào
bùn lầy, lực đạo hoàn toàn tiêu tan.
Ngay sau đó hắn có một cảm giác khôngthoải mái.
Không tốt!
Hắn nhanh chóng rút thanh kiếm ra, phát hiện linh tính trên thân
kiếm đã tiêu tan vài phần, giống nhu lâu quá thành lão.
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, nhân cơ hội chữa trị thương thế trên người.
Lực công kích kiếm đạo cùa Mộ Dung Phong đã đạt tới trình độ đủ để thương tổn Dương Phàm.
- Xem ra. nguơi so với người kia thật kém quá xa. XV
Thương thế Dương Phàm nháy mắt đã khôi phục, giờ phút này lại nhớ tới Vô Song.
Bất diệt thể?
Sắc mặt Mộ Dung Phong ngưng trọng. Xem ra hôm nay muốn chém giết
người này nhất định phải sử dụng bí thật áp đáy của mình!
Nghe lời nói của Dương Phàm, trong lòng Mộ Dung Phong không phục, cười lạnh nói:
- Phóng nhắn toàn Ngoại Hải Vực, có thể khiến bản thiếu chủ
thần phục trên mặt kiếm đạo thì chỉ có phụ thân ta - Kiếm Hoàng.
- Đã như vậy! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ tim tới phụ thân ngươi!
Dương Phàm cười quỷ dị rồi thở phào nói:
- Thật có lỗi, Mộ Dung công từ! Dương mỗ hiện tại không muốn
giao đấu với ngươi. Ngươi nếu lại ra tay, trong ba mươi kiếm sẽ
khiến linh tính pháp bảo ngươi tôn hao thêm mà thoi.
- Ha ha ha... Buồn cười! Ngươi nếu có thể tiếp được Liệt Thiên Kiếm của ta rồi nói lời này cũng không muộn!
Mộ Dung Phong cười lạnh, trên bàn tay ngưng tụ một Kiếm ảnh màu
bạc thuần túy được cấu thành từ không gian sóng gợn.
Dương Phàm chấn động, toàn bộ kiếm ảnh này không ngờ đều được cấu thành từ không gian sóng gợn, vô cùng khủngbố.
Không gian sóng gợn vốn là một tồn tại đủ để tiêu tan vạn vật, giờ
phút này ngưng tụ thành kiếm khi lực công kích căn bản không thể tưởng tượng nổi.