Tiên Hồng Lộ

Chương 812: Q.6 - Chương 812: Diệt sát song sứ.




Trong tầm nhìn cảm quan, đầỵ trời băng toán sắc bén. rậm rạp chi sợ có đến hơn vạn, từng cái có thể xuyên qua tường đồng vách sắt. ẩn chứa lực lượng đông kết huyết mạch linh hồn, đối với thân hình nhỏ bé của Dương Phàm hình thành oanh kích toàn khu vực.

Ti ti...

Nước biển bốn phía dưới chân hắn lại bị đóng băng.

“Keng keng keng” vang lên. ngàn vạn băng toán đánh tới trước người Dương Phàm tóe ra một vùng đốm lửa huyễn lệ.

Quanh thân Dương Phàm có một màn hào quang màu đất. dày dặn chắc chắn giàn dị, vững chắc như núi.

Mặc dù ở dưới công kích liên miên mành liệt sắc bén nhưvậy. lồng phòng hộ này chẳng qua là khẽ lay động, hào quang sáng tối không chừng.

Con ngươi nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng (băng diễm) co rụt lại, hào quang lam u chợt lóe.

Một chiêu pháp thuật này của nàng lợi dụng thiên thời địa lợi. uy lực tuyệt thế. tu sĩ cùng cấp nếu muốn ngạnh kháng chi sợ sẽ chịu thiệt. Nếu là tu sĩ Hợp Thể bình thường cũng đủ để chết mười lẩn, trăm lẩn.

Nhưng nam nhân trước mắt này lại thoải mái dễ dàng làm được.

Dương Phàm có được truyền thừa Thổ Linh Châu, lại thêm lực lượng Địa Hồn Căn, đem lực phòng ngự tăng lên tới trình độ đáng sợ.

Nhưng hóa giải một đợt công kích này không có nghĩa là hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh.

Trung niên mập lùn kia vung thủy kỳ màu lam trong tay. thủy quang bao phủ trời đất hình thành một miệng lổc xoáy tối đen. đường kính lớn đên trăm dặm, đánh tới Dương Phàm. Lực hút to lớn gần như khó thể kháng cự.

Dương Phàm bị hai vị cường giả Hợp Thể liên thủ hợp kích, đã bị tập trung gắt gao.

Hắn vừa mới ứng phó một đợt công kích, đã không đường để tránh.

Hắn rốt cục hiểu được, công kích của nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng không chỉ sắc bén cuồngbạo. càng hạn chế hẳn rất nhiểu.

Giờ phút này, một luồng hàn khí theo hai chán cùng với vòng phòng ngự bảo hộ tới gần toàn thân, động tác cứng ngắc không ít.

- Ha ha ha... Tiểu từ, buông tay chịu trói đi.

Trung niên mập lùn khổng chế thủy kỳ trong tay. vận chuyển thảnh thếo chắn mọi đường lui cùa Dương Phàm.

Cho dù Dương Phàm có ý muốn lặn sâu xuống đáy biển cũng không thể thực hiện được, Bởi vì nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng đã đem nước biên duới chân hắn hóa thânh băng dày vài trăm tấc. căn bán là tường đổng vách sắt.

-Hây!!!

Dương Phàm mớ song chướng ngửa mặt lên trời thét dài. tiếng như sấm rền, trong cơ thể bổn phía quang câu lục sắc có hào quang năm màu xoay tròn, nớ rộ như cánh hoa sen.

Giờ khắc này, mỗi một tấc da thịt của Dương Phàm đều mơ hồ lóe ra ánh sáng năm màu. giống như thần nhân.

Theo một tiếng thét dài của hắn, mặt biển bốn phia bị đóng băng, tầng băng đày mấy trăm tấc bị đứt gãy tầng tầng.

Một cỗ huyễn quang năm màu từ trên người hắn nớ rộ mà ra, đánh ra tám hướng.

Hắn há mồm, phun ra một quang đoàn năm sắc. vọt vào miệng lốc xoáy tối đen đáng sợ

kia.

Một tiếng “̀m” vang lớn, cả hai thứ đều nồ tung. Hài vực phụ cận đột nhiên bùng phát một trận sóng thần khủng bố. lấy khí thế thôn phệ thiên địa nuốt trọn hết thảy mọi thứ trong hải vực phạm vi vài ngàn dặm.

Tu sĩ nguyên bán còn từ nơi bí ẩn xem cuộc chiến lập tức bị cuốn vào. người chết kè bị thương, đều bị dọa vỡ mật. chạy trối chết.

Bên ngoài thản Dương Phàm có bám quang vãn năm màu, sau lưng hiện lên một hư ánh năm màu thật lớn, ẩn chứa tinh thần uy năng bễ nghễ thiên hạ.

- Thực lực người này không ngờ còn cường đại hơn trong tưởng tượng vài lần!

Trung niên mập lùn cùng nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp trong gió lốc đáng sợ kia lộ ra vẻ chật vật không chịu nôi. liên tục vận chuyên thuật phòng ngự. vẻ mặt kích động, hoảng sợ tới cực điểm.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, con mỗi đám người mình đuổi giết so với bọn họ Thân là thợ săn còn cường đại hơn rất nhiều.

Bên ngoài thân nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng vừa mới ngưng kết ra một tầng băng giáp, “Bá... xoẹt” một tiếng, một Thân ảnh xanh bóng như huyễn cùng với ánh sáng nhạt năm mâu và từng đợt lôi quang chợt xuất hiện tại phía sau nàng.

- Không tốt!

Nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng thẩm nghĩ không tốt. một nguy cơ trí mạng ặp tới.

Một ngón tay cái Dương Phàm điểm tới. một vòng lôi ba màu lam trong khoảnh khắc nhộn nhạo tràn ra.

Quanh thân nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng dâng lẻn một cỗ hàn khí đông lạnh tản ra bổn phía, cổ gắng muổn khống chể Dương Phàm.

Ti ti...

Lôi ba như mặt nước kia lập tức ngưng kết ra một tầng băng, bị đông cứng.

Nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng còn chua kịp vui mừng, quanh thán đột nhiên truyển đến một trận tiếng nô. một vùng lôi quang huyễn lệ nô rung rạ hung hăng oanh kích lên tâng phòng ngự của nàng.

Nàng “Hự” một tiếng trầm thấp, bị thương lại không chạy trốn, xoay người như chóp, trên bàn tay ngọc hiện ra một viên băng châu, bắn ra một vùng băng quang màu trắng huyễn lệ, trong nháy mắt đóng băng khu vực của Dương Phàm.

Khoánh khắc đó. vẻn lặng như tờ!

Nhưng rồi sau đó chi nghe “Rắc” một tiếng, tầng băng quanh thản Dương Phàm nổ tung, cũng đẩy lui trung niên mập lùn tập kích từ phía sau.

Hắn lại như bóng với hình, như tia chóp ập tới gần.

Luận tốc độ bùng nổ tức thời và thản pháp nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng kia căn bản không phải đối thủ.

Giờ khắc này bất kể pháp lực hay là lực lượng linh hồn, Dương Phàm đều dễ dàng thắng hai người một bậc.

Dương Phàm tới gần như tia chóp, trong bàn tay ngưng tụ ra một đoàn xích viêm ánh vàng, hóa thành một mũi nhọn màu vàng hung hăng đâm tới nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng.

Nàng ta chi cảm thấy toàn thân nóng rực, linh hồn khó chịu, cỗ khí tức nóng cháy ập thẳng vào mặt khiển nàng hô hấp khó khăn.

Trong lòng nàng phát lạnh, không chút do dự tế ra bản mạng chân hòa, một đoàn băng diễm màu trắng trong suốt hóa thành một con băng điêu ròi tay ra đỡ đòn.

“Phốc... Xuy” Mũi nhọn màu vàng nửa trong suốt do Thái Hu Thiên Hóa hình thành như tôi khô lạp hủ đám thủng băng điêu, một làn nhiệt khi bốc hơi bao trùm bốn phía tâm mắt.

Nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng trong tiếng gào thê thám, hóa thành băng quang màu trắng trốn vào biển rộng.

Lực lượng giao phong xâm nhập linh hồn nàng, một tia xích viêm trong suốt nhuổm ánh vàng đổt cháy ở trong cơ thê nàng.

Ngay cả trốn vào biển rộng cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Trong lúc nguyên khí đại háo, nàng vận chuyển hàn khí trong cơ thẩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ mạng mà thôi.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, như bóng với hình.

Mà lúc này. tiếng gào thét điên cuồng đảm tới sau lưng, trung niên mập lùn phá vỡ chướng ngại, há mồm phun ra một dải sáng giống như cuồng long.

Dương Phàm chỉ có thể né, chi khoảnh khắc xuất hiện trời cao. trong tay thu hồi Thái Hư Thiên Hỏa, Thanh Điêu Phi Phong sau lưng nin lên. một tiếng phượng hót vang vọng trời cao.

Một hư ánh thanh điểu toàn thân màu xanh chóp lóe xích viêm, nhảy vào biển rộng đuổi giết nữ nhân kia.

Trung niên mập lùn vừa định ngăn cản. trong tay Dương Phàm xuất hiện một cái cổ Kính, hào quang năm màu rót vào trong.

Cồ Kính nguyẻn bán àm đạm bộc phát ra hào quang chói mắt, hơi nang lên. một chùm tia sáng Hủy diệt màu trắng bắn tới trang niên mập lùn.

Trung niên mập lùn chi cảm thấy khu vực mình đứng bị một cỗ thần thông vô hình phong tỏa. nếu muốn dùng độn thuật na di tránh né căn bản không có khá năng.

- Hắn lại có loại thần thông linh bảo đáng sợ này...

Hắn ta trong khi hoàng hốt. thủy Kỳ trong tay lập tức nhoáng lên, một màn nước màu lam bao phủ trước người, lưu chuyển không ngừng.

Màn nước này ngưng tụ vài trăm vạn cân thủy lực. lại thêm tính chí nhu của nước, đủ để thoải mái ứng phó đại đa số công kích cùng cấp.

Làm xong việc này, trung niên mập lùn thoáng nhẹ nhõm, nhưng khi chùm tia sáng Hủy diệt màu trắng kia đánh trúng màn nước màu lam. hắn lập tức bị dọa hôn phi phách tán.

Tê... Roẹt!

Màn nước phòng ngự huyền diệu như thế trực tiếp bị chùm tia sáng hủy diệt màu trắng phá vỡ ra một lồ hổng.

Phốc... ̀m!

Thân thể trung niên mập lùn bị xuyên thủng một lỗ nửa tấc, máu thịt nơi lỗ thủng cháy đen, thân thể trực tiếp bị đánh bay.

Mặc dù hắn mượn lực bay lui, chùm tia sáng hủy diệt của cổ Kính vẫn làm hắn bị thương không nhẹ.

- Người này đáng sợ. mau lui lại!

Trung niên mập lùn kinh hãi vỡ mật. vội vàng truyền âm cho nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng đang đấu pháp cùng hóa thân Thanh điểu.

Nàng ta nguyẻn khí đại thương, bị thương rất nặng, bị thông linh hóa thân của Thanh Điêu Phi Phong của Dương Phàm đánh cho liên tiếp bại lui.

- Lui lại!

Nàng cảm thấy run sợ. cùng không chút do dự chạy trốn.

- Một người cũng đừng nghĩ chạy!

Trong mắt Dương Phàm hiện hàn quang, lắc mình tới gần trung niên mập lùn, không chờ hắn động thủ. trên ngón tay trái một chiếc nhẫn văn bảy màu phát ra một cỗ khí tức cấm kỵ.

- Pháp lực của ta...

Trung niên mập lùn hoàng sợ. phát hiện pháp lực bị giam cẩm. linh lực bốn phía cũng ngừng lưu động.

Hắn vốn đã bị thương lại đột nhiên bị tập kích, lập tức sững ra một lát.

Chờ khi hắn phản ứng lại, bên tai chi nghe một tiếng “Phổc... ̀m” vang lên.

Lại là một chùm tia sáng hủy diệt từ trong cổ Kính kia bắn ra, đem hết thảy sự vật trong phạm vi một trượng quanh hắn phản giải thành dạng nguyên thủy.

Tình cảnh như thế bị nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng nhìn thấy. kêu lên một tiếng thê lương thám thiết, lệ rơi đẩy mặt, thân thể mềm mại run rẩy.

Dương Phàm liên tục vận chuyển đại thần thông, pháp lực tiêu hao thật lớn. sắc mặt hơi hơi trắng bệch.

Đặc biệt lần công kích thứ hai của cổ Kính, uy lực trực tiếp đem Hợp Thể đại tu sĩ phản giải thành dạng hạt nguyẻn thúy, gần nhu một phát tiêu hao non nửa pháp lực của hắn.

- Họ Dương... Sẽ có một Ngày ta sẽ đem ngươi “thiên đao vạn quả” báo thù cho phu quân!

Hai mắt nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng đó bừng nhu máu. hóa thành tinh quang màu trắng xông lên trời cao, bắn về phía thiên hư.

Trừ cò tận gốc!

Dương Phàm làm sao lưu lại hậu hoạn như thế, Thanh Điểu Phi Phong sau lưng run lẻn, cùng thi triên bí thuật hóa thành một đạo hư ảnh màu xanh, chi khoảnh khắc đuôi kịp nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng bị thương kia.

Nàng ta lộ vẻ tuyệt vọng, vừa mới chuần bị không tiếc mọi giá liều mạng với Dương Phàm.

Đột nhiên, sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể cứng đờ.

Nàng phát hiện pháp lực của mình bị giam cẩm.

“Phốc... xoẹt” một tiếng, trong lòng bản tay Dương Phàm, một mảnh xích viêm ánh vàng bao phủ nuốt hết nàng.

Chờ khi nàng ta khôi phục, toàn thân đã xích viêm ánh vàng thiêu đốt. hóa thành tro tân.

Hô!!!

Hô hấp của Dương Phàm dồn dập. sắc mặt có chút tái nhợt.

Liên tục thi triển đại thần thônặ bất kể là Thái Hư Thiên Hỏa hay là cổ Kính thần thông, thông linh hóa thân của Thanh Điêu Phi Phong hoặc là Câm Pháp Chi Hoàn. Những thản thông này đều kinh thế hãi tục. tiêu hao rất lớn.

Tuy nhiên, Dương Phàm đã trong thời gian một chén trà nhỏ diệt sát hai cường giả Hợp Thể Kỵ.

Dõi mắt Ngoại Hài vực, Hợp Thể đại tu sĩ ở tông phái bình thường cũng là cấp bậc trướng lão.

Dương Phàm mới vừa tới Ngoại Hài vực, dùng thủ đoạn lôi đình chém giết hai cường giả Hợp Thẻ Kỳ. hơn nữa là Hợp Thể đại tu sĩ am hiêu hợp kích.

Có thể làm được điểu này, hắn vốn nên kiêu ngạo.

- Mau đi thôi!

Dương Phàm hóa thành thanh quang, hướng về phương xa hải vực chạy đi.

- Đừng mơ chạy trốn.

Đúng lúc này, hai gã Hợp Thể đại tu sĩ của Dược Thánh Tông đuổi tới.

ở phía sau một chút, là Vũ Dương sau lưng mọc hai cánh, cấp tốc phi hành.

Nhưng là tốc độ Dương Phàm nhanh hơn bọn họ. rất nhanh bó rơi mấy nguời này.

Nhìn theo bóng Dương Phàm rời đi, Vũ Dương híp hai mắt:

- Ngươi có thể thoát được lòngbàn tay ta sao?

Hắn chỉ là một tu sì Hợp Thể trung kỳ nhưng lại dám dõng dạc như thế.

- Đuổi theo phương hướng kia. Hắn hiển nhiên là nguyẽn khí đại thương, chi không biết Băng Thủy nhị sứ dưới trướng của Bòng Sơn Đảo Chủ đi nơi nào?

Ba người không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đuổi theo.

Bọn họ cũng không nhìn đến tình cảnh Băng Thủy nhị sứ kia ngã xuống.

Còn nữa, Băng Thủy nhị sứ kia, một người bị chùm sáng Hủy diệt của cổ Kính phần giải, một người bị đốt thành tro tàn, căn bản không thấy được thi thê.

Phụ cận tuy có tu sĩ ngang qua nhìn thấy, nhưng sớm bị dọa chạy trốn chết rồi.

Nếu Vũ Dương biết. Dương Phàm trong thời gian một chén trà nhỏ. lôi đinh chém giết Băng Thủy nhị sứ, không biết còn có dũng khí đuổi giết hay không.

Dương Phàm sau khi độn ra mấy ngàn vạn dặm, vội vàng vận chuyển Thủy Linh Cháu chìm sâu vào đáy biên, ân giấu khí tức.

Hắn muốn tận dụng thời gian khôi phục pháp lực.

Khôngbiết vì sao. trong lòng hắn có chút không được tự nhiên, cảm giác không ổn.

Quá nhiên, sau nửa canh giờ.

- Chính ở nơi này, nhất định Dương Phàm trốn ở phía dưới...

Thanh âm âm lãnh của Vũ Dương từ hài vực bên trên truyển đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.