- Lạc Thiên Thuật!
Ầm
Theo tiếng nói của Dương Phàm vừa dứt, một cỗ trọng lực kinh thế hãi tục từ trên trời áp
bách xuống, vô số đạo bóng đen trên bầu trời liền như mưa rơi,
phát ra những âm thanh ầm ầm liên tiếp.
Cùng với việc rơi xuống như mưa này, có thể nhìn thấy những đóa hoa máu yêu mị nở rộ.
Nếu nhìn kỹ, trên khu vực đảo nhỏ này có tới hơn một ngàn cỗ thi thể, đều là nổ tan xác mà chết, chết không toàn thây, vô cùng thê thảm, khiến người ta không rét mà lun.
Xèo
Những con biên bức (dơi) màu đen trên hoàn đảo hoang này hiện lên vẻ
sợ hãi tận trong đáy mắt, thân thể run rẩy. Só âm vô hình mà
bọn chúng kiệt lực phát ra cũng bị đình chỉ.
Đồng tử
trong mắt Thiên Dực Vương co rụt lại, sắc mặt đại biến. Hắn
không ngờ tới Dương Phàm lại có được Trọng lực thần thông đáng sợ thế này!
Lạc Thiên Thuật chẳng qua chỉ là một cái
tên mà Dương Phàm đặt chu Trọng lực thần thông của mình. Tên
này thật nổi, cho dù là vòm trời kia cũng phải rơi xuống cho
ta, có thể thấy được khí phách của Dương Phàm.
Trải qua
mấy tháng tìm hiểu, về phương diện trọng lực, Dương Phàm đã
đạt được đột phá quan trọng, uy lực cũng đã gia tăng rất
nhiều. Hơn nữa, phạm vi của trọng lực cũng được mở rộng rất
nhiều.
Phạm vi hữu hiệu của Trọng lực thần thông cũng
đã đạt tới một dặm. Như một lần vừa rồi, đã trực tiếp diệt
sát hơn một ngàn con biên bức, trong đó còn có mấy con bậc cao, quả thật là kinh thế hãi tục.
Ngay khi Thiên Dực Vương
đang ngây ngốc thì Hồ Phi đang trong tình huống cuồng hóa, lại
có sự phụ trợ của Lôi Linh Châu đã trực tiệp đạt tới thực
lực Hóa Thần kỳ, liều chết xông tới.
Thân hình Thiên Dực Vươngbá lên một tiếng, đã tiêu thất khỏi nơi vừa đứng,
Trong phong ảnh màu đen, hắn dường như là thần linh có thể tùy tiện biến mất, xuất hiện, xuất quỷ nhập thần.
Đồng thời với đó, thiên không trên hòn đảo nhỏ này, ngàn vạn con
biên bức Thiết Dực đại quân lại cố gắng phát động sóng âm vô
hình, hình thành tầng tầng quấy nhiễu Hồ Phi.
Thiên Dực
Vương biết rõ, giờ phút này, khi Hồ Phi đã tiến vào một trạng thái đặc biệt thì thực lực còn mạnh hơn hắn một đường, không nên chống đỡ trực diện.
Thực lực bản thân Hồ Phi đã cao hơn những Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, sau khi tiến vào
cuồng hóa thì thực lực gần như tăng gấp đôi. Hơn nữa có được
sự tăng phúc của Lôi Linh Châu thì về mặt lực lượng đã trực
tiếp đạt tới Hóa Thần kỳ, pháp lực cũng đã gần bằng tu sĩ
Hóa Thần kỳ.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra đôi chút lo lắng, đối với tình trạng cuồng hóa của Hồ Phi này, hắn đã hiểu
rõ nếu sử dụng quá độ thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn
đối với thân thể thậm chí cả với linh hồn, ít nhất là nguyên
khí sẽ đại thương.
- Hừ, còn chạy chỗ nào?
Dương Phàm nhíu mắt, một cỗ trọng lực chợt buông xuống khu vực phong ảnh màu xám.
Ầm
Thân thể Thiên Dực Vương từ trên cao đột nhiên rơi xuống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:
- Làm sao có thể
Sau khi hạ xuống, hai mắt Hồ Phi đỏ ngầu mang theo lôi quang màu
tím xanh đã nhanh như điện quét tới. Hắn lập tức triển mở một hồi cận chiến kinh tâm động phách với Thiên Dực Vương.
Thiên Dực Vương có Phong Linh Châu tăng phúc, mặc dù về mặt tốc độ
tuy không thể vượt qua được Hồ Phi lúc này nhưng về độ linh
hoạt và thân pháp thì hơn hắn nửa phần.
- Thiết Dực đại quân, Sát Phá Thiên Ba!
Lúc này, thanh âm Thiên Dực Vương lại vang lên trên đảo nhỏ.
Sát Phá Thiên Ba.
Chỉ một thoáng Thiết Dực đại quân với hơn vạn con đã đỏ bừng hai
mắt, từng đạo ánh sáng màu máu nhàn nhạt bao phủ toàn bộ
đảo nhỏ.
Dương Phàm chỉ cảm thấy thân thể và linh hồn
lâm vao một trận đau đớn, Vân Vũ Tịch bên cạnh hắn khuôn mặt
cũng hơi trắng bệch.
Thế công của Hồ Phi lập tức bị ngăn chặn, bị Thiên Dực Vương chiếm được thượng phong.
- Xuống cho ta!
Hàn quang trong mắt Dương Phàm lóe lên.
Thiết Dực đại quân ở trên trời cao lại rơi xuống như mưa, thêm hơn một ngàn cỗ thi thể xuất hiện, đóa đóa hoa máu nở rộ.
Gần như cách một lần hô hấp, Dương Phàm lại thi triển một lần
Trọng lực thần thông, khiến cho Thiết Dực đại quân vô cùng sợ
hãi.
Tuy nhiên, trong Thiết Dực đại quân cũng có mười tám con hắc bức Biến Hoá Kỳ, có trí tuệ cực cao, biết là tình
huống không ổn cho nên lập tức chỉ huy đại quân phân tán đến
các nơi trên đảo nhỏ.
Khi đàn dơi phân tán rồi, Trọng lực thần thông của Dương Phàm mỗi lần thi triển cũng chỉ khiến
một hai trăm con hắc bức rơi xuống mà thôi.
Lần này, Thiên Dực Vương từng bước chiếm được ưu thế áp đảo.
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an vì từ đầu
tới cuối. Nội Hải chí cường giả Dương Phàm này vẫn chưa trực
tiếp tham chiến.
- Dương đại ca, Hồ Phi
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Vũ Tịch lộ ra vài tia lo lắng.
Dương Phàm gật gật đầu, bỏ qua đám hắc bức đầy trời kia, ánh mắt tập trung vào trên người Thiên Dực Vương.
Ánh sáng màu vàng nhạt quanh thân hắn lưu chuyển, một cỗ rung động khó hiểu truyền tới.
Oanh
Một cỗ Trọng lực thần thông chợt buông xuống người Thiên Dực Vương, khiến thân hình hắn đang trong chiến đấu phải lảo đảo, thiếu
chút nữa đã hộc máu. Mỗi động tác của hắn lúc này dường như tiêu hao thêm vài phần lực lượng.
Ba ba ba
Hồ Phi
liên tiếp cận, đánh cho hắn phải liên tục lùi về sau. Hắn
trúng thêm hai chiêu, đau đớn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn
ra một vệt máu.
- Đáng giậnThân là chí cường giả Nội Hải, không ngờ lấy nhiều đánh ít!
Thiên Dực Vương rống lên giận dữ.
Vẻ mặt Dương Phàm cổ quái, chỉ cho phép bọn chúng lấy nhiều
đánh ít lại không cho phép chúng ta lấy hai đánh một sao? Đây
là đạo lý gì?
Hưu
Tinh quang màu xanh chợt lóe lên, Thiên Dực Vương biến mất khỏi đảo nhỏ, hiện ra ở trên cao trăm trượng.
Ý niệm của Dương Phàm khẽ động, Trọng lực thần thông lại mạnh mẽ buông xuống.
Nhưng hai cánh của Thiên Dực Vương lại rung lên, chợt biến mất tại
chỗ, lần đầu trốn thoát Trọng lực thần thông của Dương Phàm.
Xem ra hắn cũng đã biết được một chút quy luật về Trọng lực
thần thông của Dương Phàm, nhanh chóng tìm ra phương pháp đối
phó.
Nhìn Thiên Dực Vương ở trôi bầu trời, Dương Phàm lại cười dài nói:
- Các hạ còn không chạy sao?
Thiên Dực Vương ngẩn ra, chợt thẹn quá hóa giận, sắc mặt xanh mét!
Bởi vì giờ phút này hắn đã biết không thể uy hiếp được đám
người Dương Phàm nữa, đang chuẩn bị mang theo con dân bỏ chạy,
không ngờ đã bị Dương Phàm nhìn thấu.
Lần này lại khiến hắn bị chọc tức, thể diện còn gì nữa?
- Được được được!
Trong mắt Thiên Dực Vương thoáng hiện lên một tia kiên quyết, quang
phong màu xám quanh thân đại chấn, cũng mang theo một ít tia
máu.
Ngay sau đó, cả người hắn hóa thành một con biên
bức to lớn, hai cánh mở rộng, đồng tử đỏ bừng, nhìn rất kinh
khủng.
Sau khi hóa thành bản tôn, thực lực của hắn không
ngờ được tăng phúc thêm một nửa, phóng xuất ra một cỗ uy lực
rất đáng sợ.
Ở trạng thái này, hắn thậm chí còn mạnh hơn Hồ Phi ở trạng thái cuồng hóa vài phần.
Sắc mặt Dương Phàm cũng trở nên ngưng trọng hơn. Đây chính là thực
lực chân chính của Thiên Dực Vương, một trong bảy đại Yêu Tôn.
- Thiên Dực Ngạo Thế!
Thanh âm bén nhọn của Thiên Dực Vương truyền khắp phạm vi mấy trăm dặm.
Lời này vừa dứt, vô số hắc bức ở bốn phía như những điểm đen
rậm rạp, toàn bộ bay lên trời cao, tổ hợp với bản tôn của
Thiên Dực Vương.
- Cái gì?
Sắc mặt Dương Phàm đại biến, ngay cả Hồ Phi cũng ngẩn ra.
Chỉ trong một lần hô hấp, gần vạn con hắc bức đã tổ hợp lại với Thiên Dực Vương, hình thành một con hắc bức khổng lồ, già
thiên tế nhật. Bóng ma này cao chừng hai trăm trượng.
Trước mặt Thiên Dực Vương đã tổ hợp như cự thú tiền sử này, cho dù Cự Thạch Tinh tới cũng có vẻ rất nhỏ bé.
Thiên Dực Vương với bề ngang chừng hai trăm trượng này rung hai cánh
lên, một cơn phong bạo lập tức thổi ba người Dương Phàm bay mất.
Dương Phàm khi bị hất đi vẫn giữ chặt tay Vân Vũ Tịch, không hề
kháng cự. Hai người bị cơn phong bạo khủng bố này thổi xa cả
mười mấy dặm, rơi vào trên không của hải vực bên ngoài hòn đảo nhỏ.
- Ha ha ha'
Thiên Dực Vương khổng lồ này chợt lóe lên, lập tức xuất hiện bên người Hồ Phi, hung hăng chụp ra một trảo.
Một trảo này dài chừng bốn năm mươi trượng, do bản thể Thiên Dực
Vương và hàng ngàn con hắc bức tổ hợp thành, mang theo cả công
kích bằng âm ba.
Ngao
Trên người Hồ Phi bộc phát ra
một đạo lôi quang màu tím xanh tận trời, vẻn vẹn chỉ hơi chống cự được mà thôi, lại bị một trảo này đánh văng lên không, lập tức hộc máu.
- Ngoan ngoãn giao Lôi Linh Châu ra đây, không thì ngươi sẽ chết không toàn thây!
Thiên Dực Vương vô cùng cuồng ngạo, đắc ý, cười vang khắp cả hải vực.
Nhưng giờ phút này, từ sau lưng hắn lại truyền tới một thanh âm thản nhiên:
- Thiên Dực Vương các hạ, luận bàn của chúng ta còn chưa chân chính bắt đầu mà!
Không biết từ lúc nào, Dương Phàm đã xuất hiện ở sau lưng hắn.
Chẳng những thế, dưới chân Dương Phàm còn có một con Cự Thạch Tinh cao tới bốn năm mươi trượng.
- Cái gì?
Thiên Dực Vương kinh hãi hô lên.
- Lạc Thiên Thuật!
Thanh âm tuyệt lãnh của Dương Phàm lại vang lên.
Còn không chờ cho Thiên Dực Vương kịp phản ứng. Một cỗ trọng lực
còn đáng sợ hơn so với trước đánh thẳng lên toàn bộ tổ hợp
Thiên Dực Vương.
Trong phút chốc, những âm thanh thảm thiết thê lương đã vang khắp hải vực.
Chỉ thấy gần vạn con biên bức ngoài thân Thiên Dực Vương như mưa rơi xuống.
Chỉ một chiêu đơn giản, tổ hợp Thiên Dực Vương cường đại đã bị xóa sổ, toàn bộ đều rơi vào trong lòng biển.
Dương Phàm cười lạnh, một tiếng, cùng Cự Thạch Tinh hóa thành một đạo hoàng ảnh vọt vào trong lòng biển.
Sau một lúc, nước biển bắt đầu nổi sóng mênh mông, bộc phát ra những cột nước cao vút.
Ngay sau đó, tổ hợp Thiên Dực Vương và mười tám con biên bức Biến
Hoá kỳ hóa thành một đạo hư ảnh, phá nước lao lên.
Trên
người Thiên Dực Vương có nhiều chỗ vết thương, hô hấp dồn dập,
vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Dương Phàm, lắp bắp.
- Làm sao có thểThực lực của ngươi hoàn toàn có thể sánh ngang Hóa Thần kỳ.
Rõ ràng chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng Dương Phàm và Cự Thạch
Tinh liên thủ, trực tiếp đánh cho hắn không có sức phản kháng.
Lúc này, Hồ Phi và Vân Vũ Tịch cũng đã chạy lại, vừa lúc thấy một màn này.
Dương Phàm để Cự Thạch Tinh lại bên cạnh Vân Vũ Tịch, còn hắn ngưng lập giữa hư không, lạnh lùng nhìn Thiên Dực Vương:
- Nếu các hạ còn chưa từ bỏ ý định thì đừng trách Dương Phàm đuổi tận giết tuyệt!
Lời này vừa dứt trong tay của Dương Phàm xuất hiện một chiếc quạt lông màu vàng, nháy mắt chia ra. Quang nhận màu vàng xoay tròn, hình thành hai chiếc cánh sau lưng Dương Phàm.
- Không ổn!
Thiên Dực Vương thấy tình thế không ổn tụ hợp với mười tám con biên bức Biến Hoá kỳ lập tức vỗ cánh, hóa thành một đạo tàn
quang, chạy thẳng về phía chân trời.
- Vũ Tịch, đầu to, ngươi hỗ trợ chiếu cố Hồ Phi, để ta đi giết tên này!
Dương Phàm cũng không vội vàng đuổi theo mà quay đầu về phía Vân Vũ Tịch nói.
- Giờ phút này, Hồ Phi khôi phục lại khỏi trạng thái cuồng
hóa, thực lực suy yếu. Vân Vũ Tịch mỉm cười, chữa thương cho
Hồ Phi, Cự Thạch Tinh ngồi chồm hổm một bên, đặt hai người lên
vai mình.
Dương Phàm cười cười, triển khai thần thức,
phát hiện Thiên Dực Vương đã bay xa bốn năm mươi dặm rồi, tốc
độ đúng là cực nhanh!
Kim sí sau lưng hắn vỗ lên, Tường
Vân Ngoa kịch liệt run rẩy. Thân hình hắn bỗng nhiên biến mất,
chỉ thấy một đạo lưu tinh rực rõ xẹt qua phía chân trời.
Trong khi Thiên Dực Vương đang kịch liệt chạy trốn, hắn thấy tầng mây trên trời cao đột nhiên chấn động, trên mặt biển phía trước đã xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào màu xanh, sau lưng có hai
cánh, dưới chân lóe lên ngân quang.
- A a a-
Hắn kinh hãi hô lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi, lập tức lao về một phía khác.
Nhưng nam tử này lại như bóng với hình, khoảng cách nhanh chóng được rút ngắn.
Ba ba ba'
Thi thoảng lại phát ra những công kích nhanh như chớp, Thiên Dực
Vương vô cùng chật vật, trong lòng mất hết chiến ý, thầm mong
thoát khỏi khốn cảnh này.
Hưu
Hai đạo thân ảnh ở trên mặt biển đang diễn ra một hồi truy bào.
- Đó không phải là khí tức của Thiên Dực Vương đại nhân sao?
Hải vực cạnh đó, một gã yêu tu kinh hô.
- Làm sao có thể, Thiên Dực Vương Yêu Tôn đang bị một nam tử nhân loại đuổi giết.
Trong phiến hải vực này, vô số yêu tu đang vô cùng kinh hãi.
Tin tức này nhờ số yêu tu ở sâu trong lòng biển đang nhanh chóng
truyền đi, khiến toàn Nội Hải nổi lên một trận kinh đào hãi
lãng.