Hải vực vô biên, hai đạo tàn quang mơ hồ không ngừng xẹt qua
phía chân trời, khi thì nhảy vào thâm hải, khi thì giao kích
nhanh như hỏa chớp, nhấc lên từng trận sóng lớn.
Một trước một sau, một chạy một đuổi.
Chạy ở phía trước là một nam tử với hai cánh sau lưng rất tà dị,
sắc mặt hoảng hốt. Trong quá trình chạy trốn, thân hình phiêu
hốt bất định.
Đuổi theo phía sau là một nam tử mặc cẩm
bào màu xanh ngọc, sau lưng lóe lên quang sí màu vàng, sắc mặt
bình tĩnh, chỉ là thần quang thi thoảng lại lóe lên trong mắt.
Thiên Dực Vương thân là một trong bảy đại Yêu Tôn của Thiên Cầm Nội
Hải, thực lực tổng thể còn mạnh hơn Khổng Nhạc trong năm đại
Nguyên Tôn một chút.
Mặc dù thực lực chỉ ở tầm trung
nhưng nếu luận về tốc độ thì hắn có thể ngạo thị Nội Hải,
những cường giả Hóa Thần kỳ bình thường cũng chưa chắc đã
nhanh bằng hắn.
Tốc độ của hắn sở dĩ nhanh như thế, một phần là do thiên phú bản thân, mà phần còn lại là do Phong Linh Châu.
Dưới sự tăng phúc của Phong Linh Châu, khi hắn bay lượn trên bầu trời thì tốc độ sẽ được gia tăng rất nhiều trong khi mức độ tiêu
hao linh khí lại giảm đi.
Nhưng, với tốc độ như thế vẫn
không thể thoát khỏi nam tử ở phía sau. Thi thoảng người này
lại bất ngờ buông trọng lực xuống, làm hắn luống cuống tay
chân, thậm chí rơi xuống mặt biển, bị thương không nhẹ.
Bởi vì liên tục phi hành ở tốc độ cao cho nên Trọng lực thần thông của Dương Phàm cũng rất dễ bị thất bại.
Khu vực của Trọng lực thần thông càng tập trung thì uy lực của
nó lại càng mạnh. Nhưng khi hai người phi hành với tốc độ cao,
thân hình Thiên Dực Vương phiêu hốt bất định, chỉ có thể phóng
đại khu vực chịu trọng lực. Như thế thì thương tổn đối với
Thiên Dực Vương cũng sẽ giảm đi.
Ầm-
Lúc này, một
cỗ trọng lực đột nhiên buông xuống, Thiên Dực Vương tâm sinh dự
cảm cho nên nhanh chóng lao ra nhưng vẫn không thoát khỏi, thân
hình như viên đá bị rơi vào trong lòng biển.
Hắn cũng mượn lực này chui sâu xuống.
Hai cánh sau lưng Dương Phàm chấn động, Tường Vân Ngoa lại lóe lên
ánh sáng màu bạc. Thân hình Dương Phàm lại lướt tới, cũng
tiến vào mặt biển.
Ngay sau đó, hai đạo nhân ảnh lại giao kích nhanh như điện.
Ba ba
Chỉ vài hiệp, Thiên Dực Vương lại mượn lực bỏ chạy, thân hình như quỷ dị.
Ánh mắt Dương Phàm cũng lóe lên, liên tục thi triển Trọng lực thần thông khiến thân hình hắn ta lại rơi vào trong mặt nước.
Trong môi trường không trung rộng rãi của Thiên Cầm Nội Hải, phía
dưới lại là biển sâu vô tận, đối với việc đuổi giết của Dương Phàm thật sự rất bất lợi.
- Ngươi đã giết hơn vạn con
dân của ta, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy sát, không để ý
tới ước định giữa nhân loại và yêu tộc ở Thiên Cầm Nội Hải
sao?
Thiên Dực Vương quát lạnh, một tiếng, đột nhiên ổn
định thân hình, trong mắt tràn ngập màu máu, nhìn Dương Phàm
với vẻ mặt vô cùng thù hận.
Nếu không phải có sở
trường là tốc độ và thân pháp, đổi lại là chí cường giả
bình thường khác thì đã bị Dương Phàm giết chết mấy lần.
Trên tòa đảo nhỏ trước đó, Dương Phàm và Vân tiên tử dung hợp, thi
triển trọng lực khủng bố kia đã phá tan trạng thái tổ hợp
của Thiên Dực Vương, giết chết hơn vạn con hắc bức.
Trong
khi đuổi giết, cũng dùng Trọng lực thần thông, Dương Phàm đã
giết sạch mười tám con thiết đực Biến Hoá kỳ.
Nếu là
những cường giả Nguyên Anh kỳ, Biến Hoá kỳ bình thường. Dương
Phàm dùng Trọng lực thần thông đã đủ để áp bách mà chết, như giết một con kiến mà thôi.
Thiên Dực Vương đối với tu sĩ nhân loại này đã vô cùng sợ hãi.
- Ha haCác hạ không phải là muốn tranh đoạt Lôi Linh Châu sao?
Dương Phàm dứt lời, thân hình lại lóe lên, bàn tay lật ra, phát
động công kích như lôi đình, đẩy Thiên Dực Vương vào sâu trong
mặt nước.
Khi tiến vào lòng biển, tất cả thần thông công kích đều bị ảnh hưởng rất lớn.
Hải vực phụ cận, những yêu tu thấy được tình, cảnh này không khỏi hết hồn, vô tình run rẩy.
Khí tức đặc thù của Thiên Dực Vương đã trải rộng phạm vi lãnh
hải của hắn, tất cả những yêu tu khác đều có thể nhận ra thân phận của hắn.
Mà giờ phút này, Thiên Dực Vương nắm
trong tay hải vực trọng cả triệu dặm, một trong bảy đại Yêu Tôn không ngờ lại bị một nhân loại đuổi giết khiến phải chạy
trối chết.
- Dừng tay!
Đột nhiên, Thiên Dực Vương nhảy khỏi mặt biển, phẫn nộ quát:
- Bổn vương lấy tâm ma ra thề, sẽ không nhòm ngó gì tới Lôi Linh Châu nữa, các hạ đã vừa lòng chưa?
- Được! Đây là lần đầu tiên, nếu còn có lần tiếp theo thì dù
đuổi giết mười triệu dặm Thiên Cầm Nội Hải, Dương mỗ cũng
phải chính tay giết ngươi!
Hai tay Dương Phàm chắp sau lưng, sóng biển bốn phía dưới một cỗ lực lượng vô hình trở nên yên lặng, không có một tia dao động.
Giờ khắc này, khu vực bên cạnh có vô số yêu tu đang thăm dò tình cảnh lúc này, một đám đều nín thở nghe ngóng.
Phạm vi hai ba trăm dặm này đều bị một cỗ uy áp cường đại bao phủ, lũ yêu thú, yêu tu đều kinh hãi đảm chiến, không ai dám ra hỗ
trợ chủ nhân Thiên Dực Vương của phiến lãnh hải này.
Trong cuộc chiến của cường giả đỉnh phong, vô số sinh linh đều không thể can thiệp!
Thấy Dương Phàm không có ý tứ tiếp tục truy giết, Thiên Dực Vương mới thở phào một hơi.
Nếu Dương Phàm cố ý đuổi giết, hắn thật sự có khả năng phải ngã xuống.
Bởi vì trong quá trình chạy trốn, Dương Phàm thường xuyên tạo ra
cho hắn những thương tổn nhỏ. Những thương tổn này nếu chỉ một hai nơi cũng không đáng ngại, nhưng dưới việc chạy trốn không
ngừng này lại càng nặng thêm, vô cùng đáng ngại.
Chỉ mới nửa ngày mà vết thương của hắn đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thực tế, Thiên Dực Vương lo lắng nhất chính là khả năng kiên trì.
Khi bị đuổi giết, hắn phát hiện ra khí mạch của Dương Phàm rất
trường kỳ, mặt không hồng, nhịp tim không nhanh, bộ dáng thành
thạo. Với xu thế này, dù tiếp tục đuổi theo vài tháng thì
cũng không có vấn đề gì cả!
Giờ phút này, bốn phía khu hải vực này là một mảnh yên tĩnh, gió êm sóng lặng, cũng
chỉ có hai người là Dương Phàm và Thiên Dực Vương mà thôi.
Dưới sự chăm chú của vô số yêu tu bốn phía, Thiên Dực Vương biết vậy cho nên đã mất hết thể diện.
- Thiên Dực Vương các hạ, như thế ngươi có còn muốn tiếp tục luận bàn với Dương mỗ nữa hay không?
Dương Phàm chắp tay sau lưng, cười nói.
Nếu Thiên Dực Vương không chạy trốn thì chỉ trong nửa chén trà
nhỏ, hắn có thể khiến đối phương ngã xuống phiến hải vực
dưới chân mình.
- Không không không
Thiên Dực Vương vội vàng lắc đầu, mang theo vào phần tò mò hỏi:
- Ta thấy Dương đạo hữu không sử dụng bất cứ pháp bảo cường
đại nào, kể cả Truyền thừa linh châu, Thông linh pháp bảo mà
thực lực đã áp những chí cường giả bình thường của Nội Hải
một bậc rồi!
- Ngươi đây là có ý gì?
Dương Phàm nhướn mày, Thiên Dực Vương đang nghi ngờ điều gì?
- Dương đạo hữu dừng hiểu lầm. Ta là từ Khổng Tước Vương biết
được các hạ tự mình thôi diễn một hệ thống công pháp hoàn
toàn mới, khác hẳn đại đại Kim Đan, Nguyên Anh truyền thống.
Trên mặt Thiên Dực Vương cố nặn ra vẻ tươi cười, tâng bốc.
- Đúng thế, Dương mỗ quả thực thôi diễn một cảnh giới hoàn toàn mới.
Dương Phàm gật đầu, cũng không phủ nhận.
Lúc trước, ở Mê Phong Cốc, hắn cũng có quan hệ không tồi với trận pháp tông sư Cát Phong, mà Cát Phong lại có giao tình với
Khổng Tước Vương, việc này rơi vào tay cao tầng Nội Hải cũng
là rất bình thường.
Chỉ là hắn thấy khó hiểu, Thiên Dực Vương hỏi chuyện này để làm gì chứ? Chẳng lẽ là muốn học trộm?
- Trí tuệ và tài năng của các hạ có thể nói là kinh tài
tuyệt diễm, không ngờ có thể thôi diễn ra cảnh giới và công
pháp hoàn toàn mới, chỉ vẻn vẹn với điểm này, các hạ cũng
đã được xưng là đại tông sư ở Nội Hải này rồi! Nhìn khắp
toàn Nội Hải thì chỉ có Thiên Thu Vô Ngân là có thể cân sức
ngang tài với các hạ!
Thiên Dực Vương lộ ra vẻ kính sợ không ngừng khen tặng.
Châm ngòi ly gián hay là đang vuốt mông ngựa?
Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra nét cổ quái, cảm giác biểu hiện của Thiên Dực Vương quả không bình thường.
- Các hạ chính là đạt tới cảnh giới tông sư, mở ra công pháp
mới. Luận thân phận và địa vị thì có thể sánh ngang bằng với Thiên Thu Vô Ngân. Bổn vương thua ngươi cũng tâm phục khẩu phục!
Nói xong lời cuối cùng, Thiên Dực Vương lộ ra vẻ kính ngưỡng, hướng về Dương Phàm cúi đầu thật sâu.
Dương Phàm nghe xong lời này, hơi sửng sốt Hắn có chút không rõ sao
Thiên Dực Vương lại đột nhiên vuốt mông ngựa như thế, lại tâng
bốc mình không tiếc lời?
Nhưng mà lúc này, hàng vạn yêu
tu ở hải vực bên cạnh nghe được những lời này cũng không khỏi
lộ ra vẻ kính sợ.
Khó trách người này lại lợi hại như
thế có thể đuổi giết cho Thiên Dực Vương chạy trối chết, hóa
ra là nhân vật có thể sánh vai với đại tông sư Thiên Thu Vô Ngân/
Như thế có thể tưởng tượng được Thiên Dực Vương dù bại cũng không oan uổng, thậm chí dù bại cũng coi như thắng.
Hạng người có thể khai sáng một công pháp và cảnh giới mới thì đã đủ để ghi vào sử sách, quang huy vô hạn.
Trong lòng Dương Phàm thầm giật mình, đột nhiên hiểu ra dụng ý của Thiên Dực Vương.
Hóa ra Thiên Dực Vương này dưới tình huống bị vô số yêu thú nhìn
thấy bị mình đuổi giết, thậm chí phải chủ động nhận thua thì rất mất mặt.
Để lấy lại chút thể diện, hắn đánh đồng Dương Phàm với chí cường giả, nâng địa vị hắn lên, thậm chí
sánh ngang với tông sư Thiên Thu Vô Ngân.
Do đó, ngay cả
thất bại thì chẳng những không ảnh hưởng tới uy danh của mình
mà thậm chí vẫn coi như là vẻ vang/
Vừa rồi, những lời
lẽ tâng bốc, vuốt mông ngựa, đẩy địa vị hắn lên cũng chỉ là
để nói cho hàng vạn yêu tu nơi này nghe thấy mà thôi, để lấy
lại thể diện cho chính hắn.
Sau khi biết rõ điều này rồi, Dương Phàm không khỏi cười khổ, cũng không vạch trần hắn.
- Ha ha ha. Yêu Tôn các hạ qua cường điệu rồi. Dương mỗ cũng chưa
từng so chiêu với tông sư Thiên Thu Vô Ngân, sao biết được ai cường ai nhược?
Dương Phàm vừa chắp tay vừa cười, bộ dáng như chuẩn bị rời đi.
- Cũng không phải là hư ngôn!
Thiên Dực Vương lắc đầu nói:
- Dù Dương đạo hữu chưa từng so chiêu với Thiên Thu Vô Ngân nhưng
tại hạ lại đã từng giao thủ cũng cả hai vị, có tự tin để
nói lời này.
Dương Phàm nghe thế lập tức nổi lên hứng thú.
Nói tới đây, Thiên Dực Vương có chút tự đắc. Hai đại tông sư nhân loại ở Nội Hải đều đã từng so chiêu với hắn.
- Như vật các hạ có thể phán định, được giữa ta và Thiên Thu Vô Ngân thì ai là người mạnh hơn, ai yếu hơn?
Dương Phàm cười dài nói.
Từ sau khi bước vào Diễn Căn kỳ, hắn tự xưng là trong số các
Nguyên Anh kỳ, không có ai có thể làm đối thủ của hắn. Thậm
chí, ngay cả hạng Hóa Thần kỳ, hắn cũng có thể chống lại.
- Cái này
Thiên Dực Vương có chút do dự, sau đó ấp a ấp úng nói:
- Hẳn là chẳng phân cao thấp.
Trong lòng hắn đúng là khó an ổn. Nếu nói Thiên Thu Vô Ngân mạnh hơn chỉ sợ sẽ làm Dương Phàm mất hứng. Nhưng nếu nói Dương Phàm
mạnh hơn thì lại đắc tội với Thiên Thu Vô Ngân đã danh chấn Nội Hải.
Đồng thời trong lòng hắn cũng suy nghĩ:
"Hai
người này đều khai phá ra công pháp mới, rốt cuộc ai lợi hại
hơn? Uhm, hẳn là Thiên Thu Vô Ngân mạnh hơn. Hắn có ba hóa thân,
ngay cả Hóa Thần kỳ còn không sợ. Ồ, không đúng, sở trường
của tên Dương Phàm này là lực phòng ngự, lại nắm giữ Trọng
lực thần thông, hơn nữa có sự khôi phục biến thái, dường như
cũng không kém!
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ thật lâu, Thiên Dực Vương giãn mày ra, như cũ nói là không biết ai lợi hại hơn.
Chân chính cường giả đỉnh phong, chỉ sau khi giao thủ thì mới có thể phán đoán ra là ai mạnh hơn ai?
Khi hắn từ trong trầm tư hồi phục lại, đưa mắt nhìn lên thì mới
phát hiện ra Dương Phàm đã biến mất từ lúc nào.
- Đi rồi sao
Thiên Dực Vương lộ ra vẻ hoảng hốt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Trải qua một phen phân tích, hắn đột nhiên phát hiện ra mình đã vô tình trôi chọc một nhân vật vô cùng đáng sợ.
Cũng may đối phương là đại tông sư, trí tuệ quảng đại. Sau khi hắn
nhận thua cũng không chân chính đuổi tận giết tuyệt!
Thoáng giật mình, ở trong lòng hắn, địa vị của Dương Phàm đã đạt
tới trình tự ngang bằng với Thiên Thu Vô Ngân rồi.
- Thiên Cầm Nội Hảitrong lòng ta, chân chính là tông sư cũng chỉ có hai người này!
Thiên Dực Vương lẩm bẩm, hắn không biết là nói ra cho những yêu tu
bên dưới nghe hay là lời nói phát ra từ tận đáy lòng?