Khi Thiên Dực Vương chịu thua, cùng cam đoan không dòm ngó Lôi Linh Châu nữa, Dương Phàm không thêm tiếp tục đuổi giết. Thông qua
mối liên hệ với Cự Thạch Tinh, hắn lại bay về hướng hòn đảo
nhỏ mà hắn thôi diễn công pháp.
Dưới ánh xạ của Tiên Hồng không gian, Dương Phàm thậm chí thấy được Vân Vũ Tịch đang ngồi trên vai Cự Thạch Tinh.
Hồ Phi có chút suy yếu nhưng nhờ có Vân Vũ Tịch cứu trị cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Luận về thành tựu y đạo, ngoại trừ tốc độ trị liệu thì Vân Vũ
Tịch thậm chí còn có thiên phú hơn cả Dương Phàm.
Mặc
dù tốc độ phi hành của Dương Phàm rất nhanh, hơn nữa có cảm
ứng với Cự Thạch Tinh nhưng để quay lại nơi cũ cũng phải mất
tới mấy ngày.
Hắn không khỏi cảm thán! Nếu như có một
ngày, hắn có thể thông qua ánh xạ Tiên Hồng không gian, nháy
mắt di chuyển cả ngàn dặm, bất kỳ nơi nào thì thật là mãn
ý?
Ánh xạ của Tiên Hồng không gian so với truyền tống khi sử dụng pháp tắc không gian là thuấn di còn huyền ảo hơn,
hoặc là nói nó ở một trình độ còn cao hơn nữa.
Cái
này giống như một mặt kính. Nó có thể phản chiếu vạn vật
vào trong đó, rồi lại hiển thị trong ánh mắt của con người,
đồng thời bất cứ chuyện gì phát sinh ở trong mặt kính và
ngoài đời đều là đồng bộ. Người bên ngoài chết thì ở trong
mặt kính này cũng chết đi.
Dương Phàm có được Tiên Hồng
Giới, nắm giữ một cái nhập khẩu thông đạo, đây không phải là
năng lực hắn nắm giữ.
Nhưng hắn tin tưởng sẽ có một ngày, bản thân hắn có thể nắm giữ được năng lực này.
Khi hắn trở lại hòn đảo ban đầu, Vân Vũ Tịch mỉm cười, nhẹ
nhàng đứng dậy chào đón. Hóa ra, nàng từ Cự Thạch Tinh đã
biết Dương Phàm bình yên vô sự quay về.
Điều kỳ lạ chính là Vân Vũ Tịch có thể trao đổi với Cự Thạch Tinh nhưng Hồ Phi lại không thể. Hắn ngồi ở một bên, bộ dáng như rất buồn bực.
Dương Phàm nói qua một chút về việc đuổi giết Thiên Dực Vương. Trong mắt Hồ Phi hiện lên vẻ hưng phấn, nhảy cẫng lên một cái, hoa
chân múa tay vui mừng nói:
- Hắc hắc. Dương lão đại cuối
cùng cũng giúp ta phun ra được một ngụm ác khí. Chờ ngày ta
tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ rồi nhất định phải quét ngang bảy
đại Yêu Tôn của Nội Hải, thu thập hết bọn tiểu yêu thối tha
kia.
Dương Phàm nghe thế thì cười khổ. Tính tình bồng
bột của Hồ Phi có lẽ xuất phát từ huyết mạch trời sinh rất
khó để tĩnh tâm tu luyện được.
Tuy nhiên, cũng rất kỳ
quái. Tu vi Hồ Phi gia tăng, có tới hơn một nửa là dựa vào
chiến đấu. Còn một phần là dựa vào huyết mạch thể chất và
may mắn. Bản thân hắn tự tu luyện thì chỉ chiếm một bộ phận
rất nhỏ.
Sau cơn phong ba kết thúc, Dương Phàm lại tiếp
tục tu luyện ở đảo nhỏ này, chờ đợi Thiên Lan điện mở ra sau
mười năm nữa.
Thời gian dần trôi qua, ba người Dương Phàm
ở lại hòn đảo này tu luyện. Với việc Dương Phàm và Vân Vũ
Tịch chuyến chú tu luyện, Hồ Phi cũng khó có thể ngồi yên
được.
Nháy mắt cái đã qua hai ba tháng.
Dương Phàm
rốt cuộc đột phá tiểu bình cảnh trong việc thôi diễn công pháp mà hắn đã đạt tới, sau đó tiếp tục nghiền ngẫm, cẩn thận
tính toán từng chi tiết của công pháp.
Thôi diễn cảnh
giới, đạo lý dường như rất đơn giản, cũng giống như hạt giống
sinh trưởng. Nhưng là muốn diễn xuất ra khẩu quyết công pháp
thực tế thì vô cùng khó khăn.
Trên thế gian này, có rất
nhiều thứ nhìn bên ngoài thì rất là bình thường nhưng nếu
muốn phân tích, tìm hiểu bản chất vấn đề thì chỉ sợ không ai
có thể chân chính hiểu rõ.
Huống chi, hạt giống cũng
chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi trong biển c㬠Dương Phàm muốn thôi diễn một cảnh giới mới thì phải càng thêm thâm ảo, rộng lớn.
Mỗi mầm giống nhỏ chính là một điểm rất nhỏ để Dương Phàm thể
ngộ sinh mệnh tự nhiên, hắn còn phải vượt qua một điểm nhỏ
này, thoát ly khỏi lối suy nghĩ và những hạn chế của cảnh
giới này.
Muốn biến mô hình cảnh giới thành khẩu quyết
công pháp thì thật sự là một quá trình vô cùng phiền phức.
Lúc trước, khi ở Nội Hải thôi diễn Diễn Căn kỳ, Dương Phàm
cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Kết quả, cũng chỉ qua một thời gian là Dương Phàm lại đụng phải bình cảnh, cảm
thất rất lạ kỳ. Hắn đứng dậy, tản bộ thả lỏng.
- Dương đại ca, huynh lại gặp phải bình cảnh sao?
Đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch luôn hiện ra sự điềm tĩnh, đầy lục ý, khiến Dương Phàm cũng tĩnh tâm lại.
- Đúng thế, thật là kỳ quái, quá trình thôi diễn có chút quá cố sức.
Dương Phàm gật đầu.
- Có phải là do cơ sở cảnh giới của Dương đại ca hiện giờ còn chưa đủ vững chắc!
Vân Vũ Tịch nói:
- Hình như Dương đại ca cũng chỉ mới bước vào cảnh giới hậu kỳ chưa lâu.
- Đúng! Không sai!
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên. Chính mình tiến vào Diễn Căn hậu kỳ
chưa lâu, còn chưa đạt tới đỉnh của tiểu cảnh giới này.
Mấy đại cảnh giới của Tiên Hồng quyết, trước và sau luôn có liên
hệ với nhau. Nếu cảnh giới trước chưa lĩnh ngộ thấu triệt thì việc tìm hiểu cảnh giới tiếp theo sẽ bị lực cản rất lớn.
Ở thời khắc mấu chốt Vân Vũ Tịch lại làm Dương Phàm nghĩ thông
suốt, khiến hắn không tới mức rơi vào mê vụ, vực sâu mụ mị.
Từ đó về sau, Dương Phàm bắt đầu củng cố cảnh giới Diễn Căn Kỳ, hơn nữa, tiến thêm một bước trong tìm hiểu áo nghĩa trong đó.
Ba người không quan chuyện bên ngoài, đa số thời gian dành để tu luyện và lĩnh ngộ.
Dương Phàm cũng không biết rằng chuyện tích liên quan đến việc mình
chiến thắngDực Vương đã chấn động toàn bộ Thiên Cầm Nội Hải.
Rất nhiều tu sĩ của Thiên Cầm Nội Hải đều đã biết tới tin tức
này. Một tân chí cường giả đã quật khởi ở Nội Hải một cách
thần kỳ.
Dương Phàm, một cái tên mới, chính thức được liệt vào hàng mười hai đại chí cường giả của Nội Hải.
Lúc trước, hắn chiến thắng Tam Sát Nam Đế ở Thiên Nho Đảo, Dương
Phàm đã được cao tầng Nội Hải cho rằng là tân chí cường giả
của Nội Hải.
Nhưng là, lấy ưu thế tuyệt đối chiến thắng Thiên Dực Vương, hơn nữa còn khiến hắn chạy trối chết rồi
ngoan ngoãn nhận thua. Dương Phàm đã chân chính được công nhận
là tân chí cường giả của Nội Hải.
Đối với việc này,
những cường giả như Tam Sát Nam Đế và Thiên Dực Vương đều đồng
ý, ngay cả Khổng Nhạc, người mất đi tư cách chí cường giả
cũng gật đầu tán thành.
Tân chí cường giả Nội Hải như sao băng quật khởi một cách thần kỳ đã được người ta say sưa nhắc tới.
Nhưng mà việc này còn không phải là điều rung động nhất.
Chân chính khiến cao tầng Nội Hải khiếp sợ chính là tin tức tới từ Thiên Dực Vương.
Ngày ấy, khi Thiên Dực Vương cam bái hạ phong dưới tay Dương Phàm thì tâm phục khẩu phục, đánh giá hắn ngangvớiNội Hải tông sư Thiên Thu Vô Ngân.
Theo những yêu tu chứng kiến cuộc chiến kia,
tân chí cường giả cũng không sử dụng bất cứ pháp bảo nào,
chỉ bằng một đôi nhục chưởng, một thân pháp lực thần thông đã
đánh cho Thiên Dực Vương lạc hoa lưu thủy, không hề có lực phản
kháng.
Điểm này đã chứng minh thực lực của Dương Phàm chân chính đạt tới trình độ chí cường giả.
Mà theo một tin tức khác, Dương Phàm tự mình thôi diễn một công
pháp và cảnh giới hoàn toàn mới. Đây mới chân chính là nguyên
nhân khiến hắn có thể sánh ngang tông sư Thiên Thu Vô Ngân.
Đồng thời, Khổng Tước Vương với thực lực Yêu Tôn đã chứng thực việc này.
Nhất thời, cao tầng của Thiên Cầm Nội Hải lâm vào chấn động. Dương
Phàm mơ hồ đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt chúng tu
sĩ.
Tuy nhiên, trong mười triệu dặm Nội Hải bao la này,
người chân chính biết được tin tức này cũng chỉ là số ít cao
tầng của Tu Tiên Giới mà thôi!
Dù sao, tu sĩ có được Truyền tấn phù cũng rất ít, nhưng dù sao, tin tức này cũng đang tiếp tục được truyền đi.
Tin tưởng rằng, không tới thời gian mười năm, uy danh của Dương Phàm sẽ chấn động hàng triệu tu sĩ ở Thiên Cầm Nội Hải.
thời gian như thoi đưa, đám người Dương Phàm ở lại trên đảo nhỏ này đã hai năm.
Một ngày này, khi đám người Dương Phàm đang tĩnh tâm tu luyện thì
một đạo độn quang màu tím xẹt qua phía chân trời, rơi xuống
hòn đảo này.
Dương Phàm mặc dù không triển mở thần thức nhưng cũng có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại
của Nguyên Anh đại tu sĩ.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Khi đạo độn quang kia lướt tới, hạ xuống hòn đảo thì đã nhanh chóng tìm được tấm lều.
Ba người Dương Phàm đều đang tu luyện ở nơi này, đắm chìm trong ánh mặt trời, hương hoa điều ngữ, rất nhẹ nhàng.
- Là ngươiĐại trưởng lão?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra chút dị sắc. Người tới đúng là lão Nho tu áo tím của Tam Linh Sơn.
- Dương đạoNguyên Tôn đại nhân, lão phu lần này tới là vấn an ba vị.
Lão Nho tu áo tím vẻ mặt lấy lòng, sửa miệng xưng Dương Phàm là "Nguyên Tôn đại nhân''.
Thiên Cầm Nội Hải, nhân loại có năm đại Nguyên Tôn, yêu tộc có bảy
đại Yêu Tôn. Những tu sĩ bình thường lấy Nguyên Tôn, Yêu Tôn để
xưng hô cung kính với những cường giả đỉnh phong của Nội Hải.
- Nguyên Tôn đại nhân?
Dương Phàm hơi giật mình. Lão Nho tu này sao lại đột nhiên khách khí với mình như thế?
Lúc trước khi hắn đích thân tới Tam Linh Sơn thì đối phương hận
không thể đuổi hắn đi. Mặc dù hắn lấy cảnh giới Bán Thiên Nhân kinh sợ, hiển lộ thực lực của mình thì đối phương cũng chỉ
là hơi kính sợ mà thôi.
Lúc ấy, dáng vẻ của hắn không như lúc này, tràn đầy vẻ kính ngưỡng, như là nhìn thần linh vậy!
Nếu nói phía trước kính là do sợ hãi thì giờ đã là kính ngưỡng, sự kính sợ phát ra từ sâu trong đáy lòng.
Lão Nho tu áo tím cười xấu hổ:
- Dương đạo hữu đã được công nhận là một trong năm đại Nguyên Tôn, chẳng lẽ đại nhân không biết việc này?
Dương Phàm lắc đầu. Hắn bế quan tu luyện, còn thật sự chưa biết việc này.
- Đại trưởng lão, ngươi không ngại cực khổ, từ rất xa chạy tới
đây hẳn là có chuyện gì? Nếu chỉ đơn thuần là vấn an thì
cũng bỏ đi!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Lão Nho tu áo tím nói mấy câu khách sáo, thấy thái độ Dương Phàm lãnh đạm đành phải nhìn sang Vân Vũ Tịch.
Còn Hồ Phi từ đầu tới cuối đều nhìn hắn chẳng chút thiện cảm nào cả.
Cũng may, Vân Vũ Tịch tính tình hiền lành, rất dễ bắt chuyện.
Cuối cùng, lão Nho tu rốt cục nói rõ về mục đích chuyến viếng thăm này:
- Lần này là lão phu đại biểu cho Tam Hiền Môn, mời Nguyên Tôn đại nhân tới Tam Linh Sơn làm khách.
- Không không không đi!
Hồ Phi trừng mắt lên, hai tay nắm thành quyền nhe răng trợn mắt, khiến cho lão Nho tu cũng hoảng sợ.
Lúc trước, Tam Linh Sơn hoàn toàn không dám thu lưu mấy người Dương
Phàm bởi vì lực phá hoại của bọn họ quá lớn. Hai người lo
lắng Dương Phàm và Thiên Dực Vương tranh đấu. Mà thực ra là sợ
hãi Thiên Dực Vương vì dù sao họ cũng nằm trong lãnh hải của
đối phương.
Mà lúc này, Dương Phàm có thực lực tuyệt
đối, còn mạnh hơn Thiên Dực Vương nữa, thậm chí còn được cho
là ngang hàng với cường giả Thiên Thu Vô Ngân.
Tu vi đạt tới trình độ này đủ để ngạo thị Nội Hải, ai dám thách thức?
Dưới tình huống như thế, Tam Hiền Môn rốt cục ngồi không yên. Lão
Nho tu áo tím này chạy như điên tới đây chẳng những là muốn
hàn gắn lại mối quan hệ tan vỡ lúc trước, mà còn muốn mượn
sức vị chí cường giả này.
- Đại trưởng lão, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ đi sao?
Dương Phàm sau khi biết rõ sự tình nguyên do thì như cười như không, trên mặt vô ưu vô hỉ nói.
- Cái này
Lão Nho tu hơi tâng bốc nói:
- Ta nghĩ lấy trí tuệ của một người sáng tạo ra tân công pháp
như Nguyên Tôn đại nhân thì sẽ không để ý tới điểm hiểu lầm nho nhỏ lúc trước. Hơn nữa, chỉ có chờ ở Tam Linh Sơn thì Nguyên
Tôn đại nhân mới có thể sớm gặp được Thi Dao nhất!
- Cho dù lão đại không để ý nhưng ta có để ý đấy!
Hồ Phi nhe răng trợn mắt, nhảy ra phản đối.
Lão Nho tu áo tím sợ run.
Tuy nhiên, con mắt Hồ Phi đột nhiên chuyển chuyển, nhìn rất gian xảo, chà xát hai tay, hưng phấn nói:
- Lão đầu nhi, lại luận bàn với ta một chút thì Hồ gia sẽ không ngăn cản.
Lão Nho tu: