Tam Linh Sơn.
Ngọn núi xanh um có phạm vi lên tới mười dặm, linh khí lượn lờ, nổi lên giữa Thiên Cầm Nội Hải vô biên vô tận.
Tam Linh Sơn dung nạp hơn một vạn tu sĩ, là một thành lũy trên
biển. So với hải vực rộng lớn như thế thì quả thật chỉ như
muối bỏ biển mà thôi.
Hưu
Một ngày kia, một chiếc
chiến hạm loại nhỏ như vỏ sò biển, lóe lên huyễn quang mông
lung từ ngoài khơi xa xa bay vụt tới, hạ xuống trên Tam Linh Sơn.
Chiến hạm ở Thiên Cầm Nội Hải có khả năng phi thiên độn hải cũng không có gì là lạ.
Chỉ là, khi chiếc chiến hạm này hạ xuống Tam Linh Sơn thì không bị ngăn trở chút nào.
Ngược lại, trên thành tường Tam Linh Sơn, có mấy vị Nguyên Anh bậc cao nhanh chóng tiến tới đón chào.
Không lâu sau, từ trên chiếc chiến hạm loại nhỏ này có bốn người từ từ bay ra.
Trong đó có một lão Nho tu áo tím, khách khí nghênh đón ba vị khách quý khác.
- Hừm, nơi này có gì tốt?
Hồ Phi bĩu môi, hơi có chút bất mãn, từ trên chiến hạm nhảy xuống, cả người rất ngang bướng.
So với hắn, Dương Phàm lại dắt tay Vân Vũ Tịch bước xuống, vẻ mặt vô ưu vô hỉ, rất bình tĩnh.
Đối với Tam Linh Sơn và Tam Hiền Môn, Dương Phàm cũng chẳng có hảo cảm gì cả.
Tuy nhiên, dưới sự khẩn cầu khản cả giọng của lão Nho tu, đầu
tiên là Vân Vũ Tịch mềm lòng. Sau đó lão vất bả bồi luyện
với Hồ Phi tới vài ngày nên cuối cùng Dương Phàm mới hiền
lành gật đầu đáp ứng.
Dừng chân ở Tam Linh Sơn, ít nhất
cũng có một chỗ tốt đó là nếu Thi Dao trở về thì hắn có
thể sớm gặp được, cũng không mất thêm quá nhiều thời gian.
Đây cũng là lý do duy nhất thuyết phục được Dương Phàm.
Giờ phút này, khi ba người Dương Phàm về lại Tam Linh Sơn thì phí
dưới đã có hai hàng tu sĩ bậc cao đứng đón sẵn., Hơn mười vị
cường giả Nguyên Anh kỳ cũng đã tới nơi này.
Chúng tu sĩ bậc cao đều cung kính, không phải là hướng về phía Đại trưởng lão của môn phái mình mà là đối với nam tử nho nhã từ đầu
tới cuối vẫn cười nhạt kia.
- Cung đón Nguyên Tôn!
Hai hàng cường giả bậc cao đều ánh mắt kính sợ, nhất tề thi lễ với Dương Phàm.
- Nguyên Tôn đại nhân có thể đích thân tới Tam Linh Sơn chính là vinh hạnh của chúng ta!
Trong số này, một lão già bước ra, run giọng nói. Trong mắt hắn,
ngoại trừ sự cung kính ra còn có vài phần kích động.
Hắn dù sống thêm bảy tám trăm năm nữa, tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có cơ hội được tận mắt nhìn thấy chí
cường giả của Nội Hải.
Những tu sĩ bậc cao khác cũng
có cảm xúc tương tự. Chí cường giả của Nội Hải ít như vậy,
nếu muốn được tận mắt nhìn thấy một người cũng vô cùng khó
khăn.
Đối với nghi thức nghênh đón của chúng bậc cao,
Dương Phàm vẫn duy trì thái độ lãnh đạm. Hắn chỉ hơi gật đầu
mà không lên tiếng.
Lão Nho tu nhanh chóng bố trí một động phủ sạch sẽ thanh nhã cho ba người.
Từ đó về sau, đám người Dương Phàm ở lại ngay động phủ u nhã trên Tam Linh Sơn này.
Tam Linh Sơn có sẵn linh mạch, hơn nữa do có trận pháp bốn phía
cho nên nơi này so với những nơi khác thì linh khí phải sung túc hơn gấp đôi.
Dương Phàm cũng không tiếp tục tìm hiểu
cảnh giới tiếp theo của Tiên Hồng quyết mà dành đa số thời
gian để củng cố tu vi, thi thoảng xem thêm một ít sách cổ, mở
rộng kiến thức và tầm nhìn.
Hắn cũng không biết dù đám người bọn hắn không quan tâm tới bên ngoài nhưng vẫn trở thành
tiêu điểm để mọi người tranh luận.
Khi biết được tân chí
cường giả đang ở lại Tam Linh Sơn tu sĩ từ cao tới thấp của nơi này đều như sôi trào, chấn động và vô cùng hưng phấn.
Lập tức Tam Linh Sơn trở thành tiêu điểm của hải vực xung quanh, vô
số tu sĩ mộ danh tìm tới bái phỏng, cũng có không ít cường
giả gia nhập vào Tam Linh Sơn, một trong tứ đại Nho tông.
Như thế, uy danh của Tam Hiền Môn cũng tăng lên nhanh chóng, vượt qua Thánh Nho Môn, trở thành đệ nhất Nho môn ở Nội Hải.
Đối với việc này, những thế lực Nho môn khác cũng không dám có dị nghị gì, thậm chí đều chấp nhận.
Là Đại trưởng lão của Tam Hiền Môn, lão Nho tu áo tím đương nhiên
vô cùng mở mày mở mặt, cung phụng đám người Dương Phàm như đối với thần linh.
Hắn không dám hy vọng xa vời rằng Dương
Phàm sẽ gia nhập liên minh Tam Hiền Môn, chỉ cần hắn trú chân
lại nơi này một đoạn thời gian, không cần động thủ, không cần
làm bất cứ việc gì là đã mạnh hơn cả đại quân vạn tu sĩ, có thể kinh sợ trăm vạn yêu tu của Nội Hải.
Năm tháng dần trôi qua, nháy mắt đã qua bốn năm năm.
Đa số thời gian của Dương Phàm vẫn dùng cho tu luyện hoặc nghiên cứu dược lý, đọc qua các loại cổ tịch.
Tiến độ tu luyện của hắn rất chậm. Hắn cũng không vội vàng xao
động gì, trong lòng rất yên bình, chỉ chờ đợi hậu tích bạc
phát (đi mãi sẽ tới).
Với xu thế này, đại khái không tới thời gian trăm năm, Dương Phàm đã có hi vọng đạt tới Diễn Căn hậu kỳ đỉnh.
Đến lúc đó, cảnh giới Diễn Căn kỳ của hắn sẽ hoàn thành, đủ để tìm hiểu về cảnh giới tiếp theo.
Một ngày kia, Dương Phàm từ trong tu luyện tỉnh lại, trong mắt tràn đầy một mảnh lục ý bình thản.
- Còn bốn năm năm nữa là đến lúc Thiên Lan điện mở ra.
Dương Phàm lẩm bẩm.
Lúc này, Vân Vũ Tịch cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, hai người nhìn nhau cười cười.
- Dương đại ca, nhiều nhất là bốn năm năm nữa, huynh đã có thể gặp Thi Dao rồi!
Đôi mắt Vân Vũ Tịch lóe lên một ánh cười, vô cùng nhã nhặn.
Trong lòng Dương Phàm cảm động! Nhiều năm như thế, cũng chỉ có Vân
Vũ Tịch, làm bạn quanh năm với hắn, hơn nữa vẫn tôn trọng nhau
vô cùng!
Theo năm tháng lặng lẽ trôi, cảm tình giữa hai
người cũng như dòng suối chảy mãi, không cầu lưu tinh huyễn lệ, không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu thiên trường địa cửu!
Khiến hắn cảm động chính là lòng khoan dung của Vân Vũ Tịch. Giữa
hai người, tâm niệm dường như không có ngăn cách, thiên ngôn vạn
ngữ cũng không bằng được một ánh mắt trao nhau.
Trong
đường đời của Dương Phàm, đa số nữ nhân đều chỉ như là khách
qua đường. Có một số cũng sinh ra hảo cảm, có số chính là
trìu mến, cũng có số chỉ đơn thuần là sự đam mê thể xác.
Chân chính là song tu về mặt tinh thần thì chỉ có mỗi Vân Vũ
Tịch. Trong mắt mỗi người, đối phương đều gần như là hoàn mỹ.
Đây cũng chính là nguyên nhân chân chính khiến Dương Phàm và Vân
Vũ Tịch chưa từng phá tan đi tầng ngăn cách cuối cùng.
Ngoài ra, một người khiến Dương Phàm chân chính yêu mến đó là Đặng
Thi Dao, người có khí chất quật cường, cương liệt rất truyền
thống!
Dương Phàm tin tưởng rằng bản thân hắn và Vân Vũ
Tịch gần như chắc chắn có thể vĩnh viễn làm bạn, sánh cùng
thiên địa.
Về phần Đặng Thi Dao, bởi vì có quá nhiều
nhân tố chưa xác định, có lẽ có thể ở cùng nhau, cũng có thể dần chỉ là như một người khách qua đường mà thôi.
Sau
khi suy nghĩ một hồi về tình cảm bản thân, trong mắt Dương Phàm lại hiện ra một tia minh ngộ. Vân Vũ Tịch có chút suy nghĩ
nhìn hắn một cái.
- Dương đại ca, đồng ý với Vũ Tịch, nhất định phải giữ chân Thi Dao lại!
Vân Vũ Tịch nắm chặt tay Dương Phàm, đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia lo lắng không thể hiểu được.
- Vũ Tịch, ta cảm giác trong lòng nàng có một bí mật gì đó mà chưa từng nói cho ta biết!
Dương Phàm nhìn thẳng vào Vũ Tịch.
- Một lời kêu gọi rất cổ quái! Mơ hồ, lộn xộn! Vũ Tịch cũng không rõ
Khuôn mặt Vân Vũ Tịch lộ ra đôi chút mê mang.
- Ta đồng ý với nàngsẽ cố hết sức!
Dương Phàm gật gật đầu.
Ngay khi hai người đang nhỏ nhẹ nói chuyện thì Hồ Phi cũng từ trong bế quan tỉnh lại, bắt đầu vận động gân cốt.
- Lão đại, tu luyện lâu như thế rồi, chúng ta ra ngoài giải khuây một phen đi!
Hồ Phi rốt cục ngồi không yên. Hắn cũng không bền bỉ được như hai người Dương Phàm.
Vân Vũ Tịch mỉm cười, dường như có chút đồng ý.
Đây là lần đầu tiên ba người rời khỏi động phủ. Bọn họ phát
hiện trên Tam Linh Sơn dường như có thêm rất nhiều khí tức, thực lực dường như cũng cường đại thêm vài phần.
Cũng không
chào hỏi đám tu sĩ Tam Hiền Môn, ba người Dương Phàm trực tiếp
bay tới hải vực cạnh đó hóng mát, giải khuây.
Đối mặt với biển rộng mênh mông, Dương Phàm nhận ra uy lực biển cả không thể chống lại được của thiên nhiên!
Không lâu sau, một đạo tử quang từ Tam Linh Sơn bay tới. Người tới chính là lão Nho tu áo tím.
- Nếu không có gì quan trọng thì ba người chúng ta hy vọng được giải khuây một chút!
Dương Phàm bình thản nói, lời lẽ rất uyển chuyển.
Giờ phút này, hắn cũng không muốn bị ngoại giới quấy nhiễu.
- Lão đầu nhi, không có gì trọng yếu thì nhanh cút đi!
Hồ Phi cũng lớn tiếng nói.
Lão Nho tu cười khổ một tiếng. Hắn cũng đã sớm quen với những lời mắng giận thô bỉ của Hồ Phi.
- Nguyên Tôn đại nhân, lão phu tới đây quả là có việc muốn nói.
Lão Nho tu nói.
- Sao? Có việc gì mời nói.
Thần sắc Dương Phàm hơi đổi.
- Khi đại nhân đang bế quan thì từ bên ngoài có không ít người
tới bái phỏng. Trong đó có người tự nhận là đệ tử của Nguyên Tôn đại nhân!
- Đệ tử?
Dương Phàm thoáng nghĩ tới Phó Bình, Phó Tuyết.
Trong Nội Hải này, hắn dường như cũng chỉ thu nhận ba đệ tử. Người còn lại chính là La Tu ở Mê Phong Cốc.
- Bọn chúng ở đâu?
Dương Phàm hỏi,
- Đã rời đi! Trong đó có một người dường như là Độc Vương vừa
quật khởi trong gần trăm năm lại đây ở Nội Hải. Người còn lại
là một cường giả Huyết Ma Đạo Nguyên Anh kỳ.
Lão Nho tu đáp.
- Rời đi rồi?
Dương Phàm hơi thất vọng, không nghĩ rằng đã bỏ lỡ cơ hội thầy trò gặp mặt!
Tuy nhiên, nhân sinh được như thế là đã không thể cưỡng cầu thêm rồi.
- Quả thật mấy năm nay, số người cầu kiến Nguyên Tôn đại nhân quả thật nhiều không đếm xuể!
Lão Nho tu này có chút sợ hãi nhưng thấy không hờn giận gì thì thở phào một hơi.
- Những người này cầu kiến ta làm gì?
- Cũng có số người muốn kết giao, có người muốn bái sư. Trong
đó cũng gồm có cường giả do Thiên Khung Thành, Thiên Nhạc Viên
phái tới. Tất cả đều do lão phu tiếp đãi, chủ yếu là do không dám quấy nhiễu sự thanh tịnh của Nguyên Tôn đại nhân!
Lão Nho tu giải thích.
- Ngày sau, nếu có người tới cầu kiến ta, ngươi cứ tùy theo
tình hình mà phán đoán! Dương Phàm dặn dò một câu rồi đuổi
lão Nho tu đi!
- Hừ, tiểu lão nhi này đúng là không được việc.
Hồ Phi hừ lạnh!
Cùng ngày, ba người lại quay về động phủ, tiếp tục tu luyện!
Nhưng mà còn chưa tới hai tháng, lão Nho tu lại tới đây thông báo có nhân vật trọng yếu tới cầu kiến Dương Phàm.
Dương Phàm khẽ cau mày, hỏi lại:
- Là người nào?
- Đến từ yêu tộc, tự nhận là bằng hữu cũ của Nguyên Tôn đại nhân. Hơn nữa, lại lịch cũng không nhỏ.
Lão Nho tu cười cười.
- Cố hữu?
Dương Phàm mang theo sự nghi hoặc trong lòng đi tới phòng khách trên
Tam Linh Sơn. Hắn vừa vào đã nhìn thấy một cô gái thanh thuần
đang ngồi trên ghế, chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc một thân
váy dài rực rỡ, đầu đội mũ phượng khổng tước, ẩn ẩn lộ ra
một cỗ khí tức cao quý!
Đây chẳng là Khổng Tước tiểu yêu thì còn là ai?
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, thật đúng là cố nhân!
Lúc trước ở trong Thiên Lan điện, hắn và Khổng Tiểu Tước cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là cùng chung hoạn nạn.
- Đại ca caNgươi rốt cục cũng đi ra.
Khổng tước tiểu yêu vừa thấy Dương Phàm, đôi mắt trong sáng bừng lên
như hai hòn bảo thạch, như một con tiểu Ma Tước lao tới, ôm lấy
cổ hắn cười cười.
Cũng may Dương Phàm chỉ tới một mình, Vân Vũ Tịch và Hồ Phi không tới nếu không, không biết bọn họ
sẽ có biểu tình như thế nào nữa.
Nhiều năm không gặp,
Khổng Tiểu Tước đã thành công tấn chức Biến Hoá kỳ, bên cạnh
nàng còn có một lão già Biến Hóa hậu kỳ, coi như là một gã
cận vệ.
Cũng không đợi Dương Phàm lên tiếng, Khổng Tiểu
Tước đã lôi kéo hắn, líu ra líu ríu. Nội dung cũng là uy danh
và thành tựu của Dương Phàm hiện tại ở Nội Hải. Được làm
bằng hữu của hắn, nàng cũng rất tự hào, cao hứng.
Trên
mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười, không nghĩ rằng chính hắn ở yêu tộc lại còn có thể có được một vị bằng hữu khác phái
nữa.
Nói mãi, hai người mới ngồi xuống. Lão yêu tu hộ
vệ thấy Khổng Tiểu Tước như thế này cũng không cảm thấy có
gì đáng chê trách.
- Khổng Tiểu Tước, ngươi lần này tới tìm ta không phải chỉ nhằm ôn chuyện chứ?
Dương Phàm cười dài nói, ánh mắt làm như vô tình liếc nhìn lão già bên cạnh một cái.
- Hì hì, lúc này đây là do mẫu thân ủy thác, tới để mời Dương đại ca đi Thất Vũ Đảo chúng ta làm khách!
Khổng Tiểu Tước cười nịnh, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
- Ngươi là nói Khổng Tước Vương?
Dương Phàm nao nao.
Khổng Tước Vương, một trong bảy đại Yêu Tôn của Nội Hải, thực lực
thuộc hàng chí cường giả, cùng một tầng thứ với Kim Giao Long, Thiên Thu Vô Ngân.