- Nghe nói Dương tông sư đã binh yên trở về, ta là đồng môn Ngoại Hải Vực, phải lãnh giáo một chút!
Trong thanh âm kia có ẩn ẩn một sự chất vấn, còn có sắc thái từ trên cao nhìn xuống.
- Nghe nói Dương tông sư đã bình yên trở về, ta là đồng môn Ngoại Hải Vực, phải lãnh giáo một chút!
Thanh âm lạnh như băng kia không phải là từ bốn phía vọng lại mà như một thanh lợi kiếm, mạnh mẽ đám tới. Trong đó ẩn chứa tinh
thần uy lực cường đại.
Nếu chỉ là bậc cao bình thường, đổi mặt với thanh âm này chi sợ lập tức hộc máu mà chết!
Người tới nhất định là cường giả cao nhất Thông Thiên bậc ba.
- Nực cười!
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên nổi lên một cỗ lừa giận.
Thanh âm này nếu chi vẻn vẹn nhẳm vào hắn thì cũng thôi.
Nhưng âm thanh này lại bao trùm toàn bộ cường giả Hóa Thần Kỳ ở
tầng núi thứ chín, hình thành thương tổn nhất định. Cường giả
Thán Hư còn có thể miễn cưỡng kháng cự nhưng những người dưới
Thần Hư dù không chết cũng trọng thương.
Trên người Dương Phàm nồi lên một mảnh hư quang ba màu, chi kịp bảo hộ muội muội và Thi Dao.
Phổc!
ở một động phủ khác, sắc mặt Nam Cung Hạm trắng bệch, phun ra một ngụm máu tuơi.
Rõ ràng, với tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nàng còn chưa thể đối kháng lại thanh âm này.
Hưu
Đúng lúc này, ba đạo độn quang từ phía chân trời xẹt tới. hạ xuống tầng núi thứ chín, gồm hai nam một nữ.
Người đứng giữa là một lão già trầm mặc, mặt nhiều nếp nhăn, bên hông có nhiều cái túi.
Ám thanh vừa rồi hiển nhiên không phải từ hắn.
Nhưng người này mơ hồ lại mang tới một cỗ uy hiếp đối với Dương Phàm.
Bên trái lão già này là một nữ nhân dáng người xinh đẹp, mặc
một thân nguyệt bào, trên lưng cũng có một mảnh lụa sặc sỡ.
Đây chính là Liễu Nguyệt, người duy nhất còn sống sót khỏi Tần Hoàng Lăng trong ba người Vạn Diễn.
Mà bên phải lão già này lại là một thiếu niên mặc từ V, tướng
mạo lãnh khốc, lạnh lùng nhìn xuống toàn bộ tâng núi thứ
chín, thân tinh kiêu ngạo và khinh thường.
Người vừa lên tiếng chính là thiếu niên mặc tử V này.
Ba người này đều là tu sĩ Thông Thiên bậc ba.
- Đây là phương pháp lãnh giáo cùa các hạ sao?
Dương Phàm hơi nhấc chân, nháy mắt đã lướt qua ba trăm dặm, xuất hiện truớc mặt ba người.
Động tác này khiến ba người này sắc mặt lập tức ngưng trọng, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
- Hừ, thì ra là tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ! ở nơi Đại Tần này mà
không ngờ ngươi có thể bước vào Hợp Thể Kỳ, khó trách dám xưng
là nhất đại tông sư!
Thiếu niên kia cười giễu:
- Tuy nhiên, ở trước mặt cường giả Ngoại Hải Vực ta, Hợp Thể sơ kỳ
chỉ là cường giả bình thường mà thôi, không đáng nhắc tới.
Dương Phàm không giận mà cười:
- Hợp Thể sơ kỳ không đáng nhắc tới nhưng tu vi Hợp Thể trung kỳ như ngươi ở Ngoại Hải Vực cũng chỉ là một tiêu nhân vật! Hiện
tại tới Đại Tân tạ ức hiếp những tu sĩ bậc thấp, hoành hành
không cố ky, tự xung là thiên hạ vô địch, xưng hùng xưng bá nơi
này, tự cao tự đại, coi trời bằng vung sao?
Lời này vừa ra, đồng tử của tên thiếu niên này co rụt lại, hàn ý trên người cũng tăng lên.
Hiển nhiên, lời nói cùa Dương Phàm trực tiếp uy hiếp hắn, đã hoàn toàn động tới lòng tự tôn của hắn.
Lấy tu vi của thiếu niên này ở Ngoại Hải Vực cũng được coi là
cường giả, nhưng còn kém những đại nhân vật quá xa.
Hắn
tự động xin đi. vừa vào Đại Tần đã có loại V tướng xung vương
xung bá, thiên hạ vô địch. Đó là một loại khoái cảm cao cao
tại thượng, ở Ngoại Hải Vực tuyệt đối không thể chiếm được.
Nhưng lúc này, Dương Phàm lại trắng trợn vạch rõ tâm tính này của
hắn, cũng không hề lưu tình, thật sự vô cùng châm chọc.
Thiếu niên này nhanh chóng động nộ. Tên tu sĩ bé nhỏ ở nội lục này không ngờ dám làm nhục minh như vậy!
- Nghe ý tứ của Dương tòng sư dường như muốn đánh với ta một trận!?
Khuôn mặt thiếu niên này lạnh lùng, thậm chi không che dấu sát V lóe lên trong mắt.
- Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn! Ba người các ngươi muốn lấy cao áp thấp, Dương mỗ tự nhiên phụng bồi!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Muốn đánh nhau, hắn cũng không sợ. ngược lại còn cảm thấy vui mừng!
Một là có thể cảm thụ một chút thực lực vẫn Hoa sơ kỳ.
Hai là thông qua chiến đấu có thể gia tăng khả năng vận dụng lực
lượng, cũng từng bước mở ra phong ấn trong cơ thể.
Nguyên nhân sau càng được Dương Phàm coi trọng.
Bời vì ở cảnh giới, gần nh không có bình cảnh. Thông qua chiến đấu để mờ dần phong ấn, tăng lên tu vi là thích hợp nhất.
Trước đây. Hồ Phi là dùng tới phương pháp này để gia tăng tu vi. giờ
phút này Dương Phàm cũng dùng đạo lý tương tự.
- La Tinh, ngươi sao lại khôngnóiđạo lý nhưvậy!?
Đôi mi thanh tú của Liễu Nguyệt hơi nhíu lại:
- Dù sao chúng ta cũng là khách, hơn nữa lẩn trước Dương đạo
hữu cũng làm đúng như vậy, đã rất hợp tình hợp lý.
-
Câm miệng! Để Tiên Đạo Thiên Tông ta tổn hại một chấp sự cao
cấp, thậm chi khiến Thái thượng tông chi đức cao vọng trọng bò
mình, bất kể thế nào hắn đều là tội nhân!
La Tinh quát lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Dương Phàm nói.
- Xin khuyên ngươi một câu cuối cùng, thức thời thì đi Ngoại Hải
Vực một chuyến, xin lỗi Đại trường lão và Tông chủ. về sau
Tiên Đạo Tông cũng nghe theo sự điều khiên của Tiên Đạo Thiên Tông một cách vô điều kiện.
- Ha ha ha... Dương mỗ không lâu
nữa cũng sẽ đi Ngoại Hải Vực, thật muốn nhìn nội tinh của Tiên Đạo Thiên Tông ra làm sao?
Dương Phàm ngửa mặt cười dài một tiếng, xem tu thái như hoàn toàn không đặt ba người vào mắt.
Có lẽ, hắn đích xác có chút cuồng vọng nhưng mười tấng phong ấn cũng khiến hàn tràn đầy tự tin.
Tối quan trọng chính là hiện giờ đại lục dù biến đổi. mà nơi dt này, tu vi hạn chế tối đa ở Hợp Thể trung Kỳ.
- Dương đạo hữu, ngươi nên lùi một bước, làm thế sẽ khiến Tiên Đạo Tông gặp phải tai ương vô tận.
Trong lòng Liễu Nguyệt có chút lo lắng, vội vàng thần niệm truyền âm nói.
- Dương tông sư không ngờ còn có hùng tâm tráng chí đi vào Ngoại
Hải Vực. Như vậy trước khi ngươi đi hăv để tiểu nhân vật Ngoại
Hải Vực như ta luận bàn với ngươi một chút
ZIIH 4^
La Tinh hơi châm chọc nói, ra vẻ nghiên ngâm chút.
1 _L- H XV . .
Dương Phàm vừa định lên tiêng thi lão già vôn trâm ngâm nãy giờ rôt cục lên tiêng:
- Chờ một chút.
- Dư truởng lão. ngài đây là...
La Tinh nao nao. vẻ mặt vô cùng cung kính.
• - A**
Liêu Nguyệt lộ ra thân sãc vui mừng:
- Dư trưởng lão, ngài muổn ngăn cản họ sao?! Tiên Đạo Tông và Tiên Đạo Thiên Tông vốn cùng nguôn gốc sâu xa, cẩn gì phải làm quá
lên.
- Ngươi nói đúng! Hai tông ta vốn là nhất thể!
Dư trướng lão gật đẩu. chợt nói tiếp:
- Cho nên loại luận bàn hữu nghị này vẫn nên Chuyên tới nơi vắng vé khác, tránh gây thương vong cho người vô tội.
Nừa câu nói sau khiến vẻ mặt Liễu Nguyệt đang tươi cười trở nên cứng đờ.
Dư truởng lão này không ngờ lại ủng hộ quyết định của La Tinh,
trước hạ uy phong của Dương Phàm sau đó lại đàm phán, hoàn
toàn thu Tiên Đạo Tông vào Tiên Đạo Thiên Tông, trờ thành một cứ điêm của mình ở nội lục.
- Ha ha ha, vẫn là Dư trưởng lão suy nghĩ chu toàn.
Dương Phàm cười cười, đương nhiên hiểu rõ tâm tính của đối phương.
Tiếp theo Dương Phàm dẫn đường, mấy người đi tới một mảnh thâm sơn
cùa Thiên Vũ Châu. Nơi này rất vắng vẻ, gần như không có người.
Vốn không định mang Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao đi cùng nhưng hai
nàng có yêu cẩu. Dương Phàm cũng không ngại. Dù sao Không phải
là cuộc đấu sinh từ. chỉ là luận bàn bình thường mà thôi.
Trên một dãy núi. Dương Phàm và La Tinh đứng đổi điện nhau xa xa.
- Dương tông sư, mời chi giáo.
Hàn quang lóe lên trong mắt La Tinh, một cỗ tinh thần uy lực cuồn
cuộn, hóa thành những luỡi dao sắcbén, công kích về phía Dương Phàm.
Trong phút chốc, phong vân nổi lên, thiên địa biến sắc.
Đây là tinh thần uy lực của cường giả Hợp Thể trung kỳ.
I xừ
Loại công kích này là đơn giản nhât. cũng hữu lực nhât Lấy ưu thế về cảnh giới để áp chế linh hồn.
Nếu là sự chênh lệch bình thường giữa Hợp Thể sơ kỳ và trung kỳ,
một kích này đủ để khiến tinh thần của tu sĩ Hợp Thể sơKỳ bị thương nặng.
Trong trương hợp này, một kích với tinh thân uy lực cường đại đánh trúng Dương Phàm nhưng lập tức vô ảnh vô tung.
Làm sao có thể?!
z$r*
Trong mắt La Tinh hiện lên vẻ kinh ngạc. Tinh thần uy lục cường đại
như vậy. sau khi đánh trúng Dương Phàm lại như đá chìm đáy biển.
Đồng thời, Thủy Hồn Giới trong cơ thể Dương Phàm nổi lên một trận
gợn sóng, hấp thu lấy tinh thần uy lục đủ để dời núi lấp sông
này.
Điều này khiến La Tinh cảm giác đổi tượng công kích cùa mình như hóa thân thành biển
cả.
Chiêu thứ nhất.
Dương Phàm không chút thương tổn, khóe miệng lộ ra vé tươi cười, bất động nhu sơn.
- Thực lực cùa hắn sao lại tăng nhanh như vậy!?
Trong mắt Liễu Nguyệt ánh lên một tia kinh hãi.
Trong mắt Dư truởng lão lóe lên một đạo tinh quang, trầm mặc không nói.
Thấy công kích bằng tinh thần không có hiệu quả, La Tỉnh lại hét lớn một tiếng, toàn bộ
bầu trời chấn động. Một mảnh lôi vân với phạm vi mấy trăm dặm từ
trên áp xuống, với khí thế phúc áp thiên địa.
Đây là pháp thuật gì?
Không ngờ trực tiếp sử dụng tầng mây. hình thành lôi vân hủy thiên diệt địa nhưvậy!?
Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao đều vô cùng lo lắng.
Thần thông cường đại như thế này gần như có thể khiến một tòa núi cao vạn thước bị ép thành đất phẳng.
Thông Thiên bậc ba!
Đây là thực lực của Thông Thiên bậc ba!?
Dương Phàm nhìn lôi vân liên tục lóe lên trong trời cao, hiện lên vẻ tươi cười!
Hô
Đoàn Liên Hoa ba màu trong cơ thể hắn chợt nở rộ, hiện lên một bảo đinh màu xanh với điêu văn màu tím.
Lôi xà kinh thiên từ trong miệng Dương Phàm bắn ra.
Chỉ một thoáng, một đạo hỗ quang màu tím xẹt qua hư không, đánh trúng lôi vân liên tục lóe lên kia.
Ẳm'
Lôi ván đột nhiên bị đâm thủng.
Quanh thân Dương Phàm nổi lên một mảng lôi quang rất lớn, rỗi tự nhiên khôi phục bình thường.
Dưới sự trờ giúp của Tụ Lôi Đinh, trực tiếp hấp thu đại thần thông lời hệ của La Tinh.
- Đây là pháp thuật gì?
Sắc mặt La Tinh xanh mét, không tướng nồi tên tu sĩ nội lục Đại Tần này có thể thoải mái ứng phó công kích của mình như vậy.
. _ „Ệ1 ......
- Chăng lễ là kiện bảo vật trong truyền thuyêt kia...
Dư trướng lão híp mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm, khó có thể che dấu sự kinh hãi và lòng tham cùa minh. Nv ...
- Thần thông lôi hệ, La đạo hữu đừng tự dùng để bêu xấu mình.
Trừ khi lôi điện lục của ngươi đạt tới trình độ có thể sánh
ngang Độ Kiếp thiên lôi!
Dương Phàm không chút kiêng dè nói. đồng thỏi cũng là một lời nói thẳng.
Trước mặt người có được Tụ Lôi Đinh như Dương Phàm, gần như tất cả thần thông lôi điện đều chỉ là phù du.
Chiêu thứ hai.
Dương Phàm thoải mái nhẹ nhàng, chua dời nửa bước, hấp thu thần thông lôi điện của đối phương.
- Lại tiếp một chướng của ta!
La Tinh rốt cục không nhẫn nhịn được, lãnh quang lóe lên trong
mắt. trên người bộc phát ra một cỗ pháp lực tuyệt cường, đủ
đê ngạo thị Đại Tần.
Công kích linh hồn, pháp thuật thần
thông cũng đều thất bại, như vậy chỉ có thể lấy ưu thế về pháp
lực để công kích.
̀m
Trong bầu trời chợt lóe lên
một tàn ảnh, xẹt tới bên người Dương Phàm. Một bàn tay ẩn
chứa phập lực kinh thiên, với khí thế Thạch phá kinh thiên ầm
ầm đánh tới.
Một chướng này chua chân chính đánh trúng
mục tiêu nhưng ngọn núi nặng hàng triệu tấn sau lưng Dương Phàm
đã trực tiếp bị đánh nát thành bột phấn.
Một mảnh bụi đất già thiên tế nhật bốc lên.
Đây tuyệt đối là một chưởng có tính hủy diệt.
Hợp Thể Kỳ chung quy vẫn là tu sĩ đinh phong.
- Ahhh
4
Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao đều lâm vào thât sắc, nhìn công kích kinh thế hãi tục
này.
Ngay cả Dư trướng lão luôn trầm mặc cũng khẽ gật đàu. lộ ra vẻ tán thưởng.
Nhưng lúc này. từ trong bụi bặm mờ mịt kia truyền ra một thanh âm bình thản:
- Đây là công kích của tu sĩ Hợp Thể trung kỳ ngươi sao?!
Thanh âm này tiêu tan theo bụi bặm.
Ý cười trên mặt Dư trưởng lão lập tức đọng lại.
Hai người Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao lại há hốc mồm mắt.
Khi bụi bặm theo gió tiêu tan, một thân ảnh kiên cường với hai tay
chắp sau lưng, quanh thân lưu chuyển một tầng thủy lưu màu ngọc
hiện ra.
Một chướng của La Tinh mạnh mẽ đánh lên người hắn nhưng hắn vẫn chua dời đi nửa bước.
Chiêu thứ ba!
Dương Phàm không động thủ, khôngrời nửa bước, sắc mặt La Tinh trắngbệch, cánh tay run run.
Hắn giống như một ngọn núi lớn, túng thiên lập địa. không thể vượt qua.
Hắn giống nhưbiển cả sâu không thấy đáy. thôn phệ hết thảy.