Tiên Hồng Lộ

Chương 735: Q.6 - Chương 735: Thôi diễn một lần nữa




Trận chiến Tiên Đạo Tông, đầy vẻ tan hoang, chiến trường tàn phá bi thương, vô số tiếng khóc...

Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân giằng co từ xạ tay áo hai người không gió tự động, sinh ra khí tràng vô hình.

Giờ khắc này. phảng phất như tất cà tạp âm biến mất. trong tẩm nhìn một mảnh mơ hồ, giữa thiên địa chỉ còn lại có hai người.

- Chúng ta quá thực lại gặp nhau... Tuy nhiên việc thế gian, cuối cùng khó thể đoán trước. Bời vì đều có lập trường khác nhau, lần sau gặp nhau có thể là bằng hữu, cũng có thể là địch nhân.

Thiên Thu Vô Ngân thần sắc binh thán, đối diện Dương Phàm ở xa.

- Mặc kệ tương lai là địch hay là bạn, như trước vẫn không gây trở ngại chúng ta cùng chung chí hướng, cùng nhau tham thảo tu luyện tâm đắc, trao đôi kinh nghiệm lẫn nhau.

Lúc ấy Dương Phàm đã đáp như vậy.

Thiên Thu Vô Ngân gật đầu:

- Ngươi nói không sai. Thế gian này có ân có oán, có lợi ích. có phần tranh. Bời vì mỗi người thán phận lập trường khác nhau, là địch hoặc là bạn.

-... Mà duy nhất cái tâm theo đuổi đại đạo đinh, bất luận thân phận, không phản phương pháp, không hỏi cao thấp. Chỉ có người tấm lòng đạt tới hoàn cành như thế mới có thể được xưng là “Tông sư”.

***

Một đoạn trí nhớ dường như không thuộc về chính mình.

Khoảnh khắc ấỵ Dương Phàm ngoái đẩu lại, tâm cảnh, thiên địa rộng lớn. thế giới vô cùng lớn. chính mình chăng qua như muối bó biên, lại có được tấm lòng đủ cất chứa hết thảy.

- Thiên Thu Vô Ngân?

Cảnh giới hiện tại của Dương Phàm sinh ra lay động, chìm trong một mảnh vênlặng.

Từ khi thôi diễn Tiên Hồng Quyết tới nay hết thảy thuận lợi, Ngay cà gặp được bình cành và gian nan nhiều tới đâu đều thành công vượt qua.

Thậm chí, Ngay cả Chứng Quả Kỳ cuối cùng, hóa vũ phi thăng dường như đều có thể mò đến bể ngoài.

- Vì sao. kết quả ta thôi diễn với chính minh chưa bao giờ nghi ngờ, vì sao liền nhất định đúng?

Trong đầu Dương Phàm, ba cái Hoán Thiên Nha đột nhiên bình tĩnh, ngay cả Hoán Thiên Nha màu tím, Hoán Thiên Nha lôi hệ vẫn rung động phát ra khí tức Hủy diệt cường đại cũng khôi phục anbình ngắn ngủi.

Dương Phàm lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ chính mình.

Thòi diễn có ngàn vạn chi nhánh, mỗi một chi tiết khác biệt đều sẽ sớm quyết định con đường hoàn toàn khác nhau.

Trong Tiên Hồng Quyết. lão đạo sĩ thần bí nhếch nhác chỉ là gieo cho mình một hạt giống, về phần đi lên con đường nhưthế nào. hết thảy đều là không biết.

Cứ như vậy, Dương Phàm đứng trên hư không, lẳng lặng cảm ngộ.

Đám người Dương Tuệ Tâm vừa chuẩn bị đi qua hòi lại bị một thanh âm ngăn cản:

- Chờ một chút, các ngươi đừng quấy rầy hắn.

Chinh là thanh âm của Bạch Vũ lão tiên, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.

Cứ như vậy. Dương Phàm một mình một người đứng trên không Lăng Đính Tiên Phong.

Vô hạn thiên địa phảng phất như chỉ còn lại lè loi một mình hắn.

Dương Phàm bắt đầu nhớ đến hết tháy mọi chuyện xảy ra sau hắn tấn chức Hoán Nha hậu kỳ.

Tấn chức Hoán Nha hậu kỳ, hắn cơ bản có được thực lực vô địch Đại Tần. trong tay có hai kiện Chí Bảo Long Khí, rốt cục không ai uy hiếp đến.

Thử nghĩ, khi lực lượng đột nhiên tăng vọt. khiến hoàn cành hiện tại không có bất kỳ quy tắc có thể sinh ra ước thúc chán chinh đối với hắn, có thể muốn làm gì thì làm. tùy ý làm việc... Đổi lại bất kỳ người nào. tâm tình của hắn đều sẽ nảy sinh biến hóa.

Nếu lực lượng chi tăng lẻn từng chút, tuần tự mà tiến, dẩn dẩn bước lên đinh nhìn xuống chúng sinh, cũng là bình thường.

Mà Dương Phàm trước khi rời đi Lăng Đính Tiên Phong, trực tiếp từ Hoán Nha sơ kỳ tấn chức Hoán Nha trung kỳ.

Dựa theo tốc độ tuần tự mà tiến, từ Hoán Nha trung Kỳ đến Hoán Nha hậu kỳ ít nhất cẩn thời gian ngàn năm.

Mà hết thảy, đều được thực hiện ở trong vài chục năm ngắn ngùi: Thực lực tăng vọt, pháp lực thông thiên, gân như tung hoành vô địch.

- Biến hóa về tâm cảnh, là một trong những nguyên nhân...

Dương Phàm phản tích dưới trạng thái tuyệt đối bình tĩnh.

Nguyên nhân thứ hai, thực lực đột nhiên tăng vọt, cảnh giới cùng pháp lực cơ sớ không ổn định.

Dựa theo tình huống bình thường, Dương Phàm tấn chức hậu kỳ. ít nhất cần củng cố mười năm mới có thể cơ bản ổn định cảnh giới.

ở Tu Tiên giới, mỗi khi cường già tấn chức một cành giới lớn đều sẽ tốn thời gian củng cổ cảnh giới, đây là lẽ thường.

Huống chi. Dương Phàm không phải tu luyện bình thường lấy được đột phá.

Hai nguyên nhân, một là tâm cảnh tâm tính, một cái là cơ sớ không ổn định.

Hai nguyên nhân này. những người ngoài cuộc đều có thể dễ dàng phần tích. Tẩn Vong chi nhìn thoáng qua liền đoán được vài phẩn, Bạch Vũ lão tiên lại trực tiếp phản tích ra Dương Phàm nhập ma.

Nhưng Dương Phàm cảm thấy được sự tình xa xa không chỉ đơn giản như vậy.

Không chỉ như thế.

Đây cùng là vấn đều giờ phút này Dương Phàm nhắm mắt trầm tư.

Tiên Hồng Quyá. từ uẩn Chủng Kỳ đến Diễn Căn Kỳ, thẳng đến Hoán Nha Kỳ hiện tại, diễn biến cảnh giới đều quanh quần trong đầu Dương Phàm.

- Vào lúc Diễn Căn Kỳ, cơ sớ của ta coi như ổn định... Lúc đánh lên Hoán Nha Kỳ. miễn cưỡng không có trở ngại, vấn để chân chinh là đột phá Hoán Nha trung kỳ cùng Hoán Nha hậu kỳ...

Dương Phàm đầu tiên là lo lắng về cơ sở.

Nói cách khác, lúc từ Hoán Nha trung kỳ cơ sớ của hắn đã không ổn định, điểu này không đủ ảnh hướng tám tính của hắn nhưng đã chôn xuống một hạt giống. Dương Phàm khi đó đã rất tự tin.

Thẳng đến sau khi tấn chức hậu kỳ. rốt cục xuất hiện vấn để. Tuy nhiên cùng may chi ảnh hưởng đến tâm tính của Dương Phàm, không có chân chính tẩu hòa nhập ma, rơi vào vực sâu vạn trượng.

- Vấn để về cơ sớ. ta đã điều tra rõ ràng.

Dương Phàm hít sâu một hơi. đột nhiên mớ mắt. xẹt qua một đạo tinh quang:

- Như vậy còn lại một vấn đề cuối cùng, thôi diễn của ta có sai lâm hay không?

Bởi vì sau khi Diễn Căn hậu kỳ. lòng tự tin của Dương Phàm từng chút bành trướng, sau khi đến Hoán Nha Kỳ đã có biểu hiện một chút tự phụ kiêu ngạo.

Dương Phàm khó có thể xác định, thôi diễn trong giai đoạn này có sai lầm hay không?

- Trước tiên giải quyá vấn đề khẩn cấp.

Ánh mắt Dương Phàm chấn động, Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể bộc phát ra một dòng xanh to lớn vô tận.

Đồng thời. Hồn Căn nhảy lẻn dung hợp cùng mạch đập đại địa nơi thiên địa này.

Thình thịch...

Thình thịch... Thình thịch...

Hoán Thiên Nha xanh đó bồng nhiên nhảy lên, phản biệt dâng lẻn hai luồng sáng bóng xanh trong suốt, đò rực.

Mà Hoán Thiên Nha màu tím kia nan rẩy không thôi, bị áp chế sợ hãi không yên.

Phốc... Ẳm

Trong đầu Dương Phàm đột nhiên nổ vang, lấy Sinh Mệnh Lục Chủng là đầu mối then chốt, pháp lực không lồ vô tận tràn tới giam cầm Hoán Thiên Nha màu tím.

Mặc dù Hoán Thiên Nha màu tím kia không ngừng nan rẩy cẩu xin, Dương Phàm chi do dự một chóp mắt liền quyết đoán phong ấn.



Dương Phàm hít một hơi dài. toàn thân buôgn lỏng, tự nhiên thích ý.

Ba đạo hư ảnh đáng sợ sau lưng hắn cũng hoàn toàn tiêu tán.

- Chuyện như vậy. quá nhiên vẫn phải dựa vào chính hắn. Người ngoài cục tối đa chỉ có thể chi điểm một phẩn.

Bộ dạng Bạch Vũ lão tiên nhưtrút được gánh nặng.

- Đại ca.

Dương Tuệ Tâm về mặt vui sướng, kéo tay hắn ngó đông ngó tây.

- Ta hiện tại không có việc gì.

Dương Phàm mỉm cười, nắm tay nàng, trở về đệ cửu trọng Lăng Đính Tiên Phong.

Đặng Thi Dao sớm chờ tại trước động phủ đã lâu, khóe mắt úng đó. trong mắt ngân ngấn nước.

Dương Phàm đi qua. tươi cười ấm áp như gió, thản thiết tự nhiên ôm nàng vào trong ngực.

- Tướng công rốt cục khôi phục bình thường.

Đặng Thi Dao như bạo vũ lẻ hoa. là mừng quá mà khóc.

- Chỉ là tạm thời ổn định.

Thần sắc Dương Phàm ngưng trọng.

- A

Dương Tuệ Tám cùng Đặng Thi Dao đều có chút khẩn trương, rất sợ Dương Phàm lại biến về bộ dạng trước đó.

- Tạm thòi bị ta áp chế. nhưng áp lực quá độ sẽ sinh ra bắn ngược càng đáng sợ. Cho nên, vì một lần vất vả nhàn nhã cả đời. kế tiếp mấy chục năm thậm chí là càng lâu hơn, ta sẽ tiến vào một loại cảnh giới kỳ dị vong ngã. các ngươi phái tập cho quen.

Ánh mắt Dương Phàm binh thản.

Cây Hoán Thiên Nha thứ ba trong đầu hắn tuy rẳng bị phong ấn, nhưng áp chế quá độ không thể giải quyết vấn đề căn bản, ngược lại sẽ sinh ra bắn ngược càng cường đại ngày sau.

- Tướng công, vậy chúngta phải làm như thế nào?

Đặng Thi Dao lo lắng vạn phẩn.

- Các ngươi phải làm. chính là thuận theo tự nhiên.

Dương Phàm dứt lời. toàn thân có vẻ mơ hồ không chừng, phàng phất giốngnhư dung nhập không khí. không chút bắt mắt nhưvậy.

Hắn nhắm mắt lại. không nói một lời.

Đặng Thi Dao cùng Dương TuệTảmlúcđẩu cho rẳng hắn đang bế quan.

Sau đó họ phát hiện, Dương Phàm Không phải đứng lâu một chỗ. ngẫu nhiên cũng đi nơi khác.

Thi thoảng hắn tới động phủ Bạch Vũ lão tiên, tham thảo một ít tu luyện tâm đắc, qua một đoạn thời gian hắn ở nơi rừng núi, ngắm cảnh.

Thậmc hí. hắn ngẫu nhiên nói chuyện phiếm cùng đệ tủ bình thường nào đó của Tiên Đạo Tông.

Đến một ngày. Đặng Thi Dao nhìn đến Dương Phàm thấp giọng trao đổi cùng một con ngựa.

- Sư tôn, hiện tại đại ca của ta càng khôngbình thường.

Dương Tuệ Tám cùng Đặng Thi Dao tìm tới Bạch Vũ lão tiên.

- Không.

Bạch Vũ lão tiên lắc đâu. vuốt râu cười nói:

- Hắn hiện tại ngay cả ta đều xem không thấu. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, nhìn qua hắn tựa như một người bình thường.

- Người thường?

Dương Tuệ Tám hé miệng cười:

- Trừbỏ đại bộ phận thời gian nhắm mắt lại. đích xác giống một người bình thường.

- Nhưng là, Tiên Đạo Tòng nhỏ nhất từ tu sĩ Luyện Khí Kỳ, một gốc cây hoa quả, một con linh thú, một tọa kỵ, lớn đến Chấp sự trường lão hắn đều có thể thản thiết giao lưu. thậm chí nói chuyện phiém cả buổi sáng, hơn nữa không có bất Kỳ miễn cưỡng. Đây còn là tâm tính của một người tâu hỏa nhập ma có thể có được sao?

- Đây là một loại tám tinh siêu nhiên chúng ta không thể chạm đến.

Trong mắt Bạch Vũ lão tiên lộ ra vài phẩn chờ mong:

- Chờ hắn hoàn toàn trừ tận gốc tâm ma, rốt cục sẽ tiến vào loại cảnh giới trình tự nào?

***

Thời gian từ từ trôi qua, Dương Phàm quên đi tất cả. cũng không biết trải qua bao lâu.

Đại đa số thời gian hắn đều nhắm mắt, nẳm trong trạng thái tìm hiểu.

Nhưng là hắn không đạm mạc chất phác như Thiên Thu Vô Ngân, có thể tùy thời trao đổi cùng hoàn cảnh chung quanh, không chỉ có nguời và linh thú. bao gồm cả một gốc cây một cành hoa, một hòn ngói hòn gạch.

Vô hình trung, hắn trở thành “Kỳ nhân" nghe nhiều nên thuộc tại Lăng Đinh Tiên Phong, một truyển mười, mười truyển trăm.

Một ngày này. Dương Phàm đang trao đổi cùng Hoàng Phù. tham thảo tu luyện tám đắc.

Mỗi khi Hoàng Phù đua ra nan để tu luyện, Dương Phàm đều một lời nói phá.

T rẻn mặt Dương Phàm tràn đầy nụ cười ôn hòa nhu gió, không cự tuyệt bất kỳ người nào thinh giáo.

Trạng thái như vậy của hắn mang đến không ít nữ tu của Lăng Đính Tiên Phong thừa cơ hội V đổ tiếp cận. hì hì vui đùa.

Đặng Thi Dao có chút tức giận, phái Nam Cung Hạm đuổi đám nữ tu có dụng tâm khác.

Một Ngày vào lúc đêm khuya, Dương Phàm ngồi ở bên một hỗ nhỏ. hai chân quẫv nước.

- Nước?

Trong lòng bàn tay nhảy lên lôi điện nhỏ như tơ, lại lẳng lặng nhìn nước trong hỗ.

Hồn Căn nắm trong tay đại địa. cùng mạch nước trong đại địa có một loại thân thiết không hiểu, thậm chí dễ dàng hấp thu.

- Rễ của thực vật hấp thu chất dinh dường trong đại địa, trong đó một thứ rất trọng yếu chính là nước.

- Trong thiên nhiên, trừ thổ địa, ánh sáng, nước cũng là một sự vật trọng yếu trong dựng dục sinh mệnh, thậm chí là một bộ phận cấu thành thân thể chúng ta.

Dương Phàm bình thán vô cùng tìm hiểu.

Mấy năm nay. Hoán Thiên Nha lôi hệ trong đầu hắn dẩn dẩn giải phong ấạ lôi điện chơi đùa trong tay hắn ngoan ngoãn vô cùng.

- Vì sao trước kia ta không chú ý tới sự tồn tại của nó.

Dương Phàm trầm tư, rất nhanh lẩm bẩm:

- Lúc trước ta thôi diễn Diễn Căn Kỳ. chi mong cao xa, ánh mắt nhìn phia vòm trời, xem nhẹ bước trọng yếu nhất này. tạo thành bước đâu tiên cơ sớ không òn định.

- Nhưng, lấy cảnh giới dung hợp vòm trời hiện tại, Hoán Thiên Nha đã có ba cái. không có khả năng hình thành cái thứ tư. cũng đã bỏ qua thời cơ. Bời vì thể ngộ về nước, thuộc về dung hợp đại địa. ta nên bó cứu như thế nào và hoàn thiện cảnh giới thôi diễn đến hiện nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.