Bắc Cực tông chủ sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, trong mắt lộ vẻ kinh dị.
Hắn không thể hiểu được, Viễn cổ Cự Thạch Tinh giờ phút này vì
sao uy lực thần thông lại tăng mạnh như vậy, ngay cả Bắc Cực Từ Quang hắn vẫn tự hào đều không thể áp chế.
Dương Phàm ở trên vai Cự Thạch Tinh, bộ dạng cười tủm tỉm.
Hai trưởng lão Nguyên Anh của Băng Phách Tông đưa mặt nhìn nhau, sau
đó vội vàng gọi đám người Liễu Tuyết Cầm qua hỏi tình huống.
Liễu Tuyết Cầm cố gắng trấn định mang theo Tần tiên tử cùng Lâm Thành đi qua.
Đối mặt Viễn cổ Cự Thạch Tinh kinh sợ vô địch kia, Liễu Tuyết Cầm tức thì cảm thấy sự nhỏ bé của mình, mà nam tử nhìn không
thấu trước mắt, không ngờ lại ở chung với nó hết sức hòa
hợp.
Tần tiên tử nhìn Dương Phàm, trong mắt có chút phức tạp. Đối phương lấy tu vi Ngưng Thần Kỳ xuất hiện, thủy chung
không lộ sơ hở, làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn.
Chúng tu sĩ Băng Phách Tông đi theo có một số đều nhận biết Dương
Phàm. Chỉ là giờ phút này cảm giác đối phương càng ngày càng thần bí khó lường.
Tóm lại, đây là một nhân vật như một bí ẩn.
Lâm Thành tự nhiên là ngạc nhiên vui mừng, mà nam tử họ Phương
thủy chung chuẩn bị ám toán Dương Phàm thì rùng mình một cái.
Giờ phút này, trong lòng hắn một trận vô lực, mỗi khi hắn cho
rằng Dương Phàm đã cửu tử nhất sinh, đối phương lại sống sờ
sờ xuất hiện.
Hai lần trước cũng thôi, nhưng là lần này
quả nhiên là kinh thế hãi tục. Bị khe đất nứt hút đi, chẳng
những còn sống đi ra, còn đặt quan hệ với Viễn cổ Cự Thạch
Tinh thực lực kinh sợ quần hùng này. Ngay cả Bắc Cực tông chủ
cường đại không thể chiến thắng đều bị đánh thương.
Giờ
này khắc này, phần đông tu sĩ tại đây không có bất kỳ người
nào dám chống lại Viễn cổ Cự Thạch Tinh lúc này thực lực
đạt tới đỉnh.
Mà Dương Phàm thì trở thành tiêu điểm ánh mắt mọi người hội tụ.
NhưngNgười này không ngờ chỉ là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nhỏ bé như con kiến.
Hai trưởng lão Nguyên Anh của Băng Phách Tông không tiện ra mặt đành phải phái Liễu Tuyết Cầm đi qua thương nghị với Dương Phàm.
- Dương đạo hữu, ngươi đã không phải mất tích lần đầu. Có thể
nói cho ta biết, hiện tại rốt cục là tình huống gì hay không?
Khóe miệng Liễu Tuyết Cầm mang theo một tia chua xót, đối với Dương
Phàm nàng cũng càng ngày càng cảm thấy vô lực.
Hành trình Kỳ Thạch Lâm lần này, Dương Phàm đã không phải lần đầu tiên khiêu chiến tư duy mọi người.
Không đợi Dương Phàm lên tiếng, trong bốn con mắt của viễn cổ Cự
Thạch Tinh chợt lóe hàn quang, một chân giẫm mạnh lên mặt đất.
ẦmRắc -
Mặt đất lắc lư một hồi, cùng nứt ra một cái khe sâu không thấy đáy.
Liễu Tuyết Cầm sợ tới mức mặt không chút máu. Tần tiên tử cùng
Lâm Thành cùng giật mình, một luồng khí lạnh xông thẳng vào
tâm thần.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh gầm gừ một tiếng, dường như cho rằng ngôn ngữ Liễu Tuyết Cầm quá mức tùy tiện, rồi
lại thị uy cảnh cáo nàng.
Nếu khôngvới thực lực của nó, muốn giết mấy người trước mắt dễ như trở bản tay.
- Không tốtTuyết Cầm có nguy hiểm.
Nữ trưởng lão họ Liễu hô nhỏ một tiếng, thần sắc biến đổi kịch liệt, muốn đi qua cứu viện.
- Chờ một chút.
Lam bào quái nhân ngăn nàng lại:
- Ngươi quan tâm sẽ bị loạn. Xem tình hình trước mắt, Cự Thạch
Tinh kia không có sát ý gì. Hơn nữa, cho dù hai chúng ta đi qua
cũng không tạo nên tác dụng gì.
Ngay cả Bắc Cực tông chủ đều gian nan chạy trối chết trong tay Viễn cổ Cự Thạch Tinh
này, huống chi đám Nguyên Anh bình thường như bọn họ.
- To con. Bọn họ là bằng hữu của ta, động tác cẩn thận một chút.
Dương Phàm ngồi trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh, cười nói với nó.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, địch ý trong mắt biến mất khôi phục lại bộ dạng ngoan hiền cả người vô hại.
Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt mọi người, mỗi người kinh ngạc
không hiểu, rồi lại hâm mộ ngạc nhiên thán phục.
Không nghĩ tới Viễn cổ Cự Thạch Tinh thực lực đáng sợ như vậy ở trước mặt Dương Phàm lại ngoan ngoãn như vậy.
Ba người Liễu Tuyết Cầm thoải mái thở ra một hơi.
- Dương đạo hữu, có thể nói rõ tình huống và ý tưởng của ngài một chút?
Liễu Tuyết Cầm thật cẩn thận nói.
- Ý tưởng gì?
Dương Phàm nao nao.
- Là như nàyHiện tại tu sĩ các thế lực lớn của Cực Bắc đều chuẩn bị muốn tiến vào Kỳ Thạch Cấm Phủ.
Tần tiên tử có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ hiếm thấy,
- Muốn vào thì vào, đâu có liên quan gì tới ta?
Dương Phàm nhún vai.
Trên thực tế, trong lòng hắn còn có một câu chưa nói: Ai không muốn đi vào?
- Nhưng
Khuôn mặt Tần tiên tử đỏ bừng.
- Có lời gì cứ nói thẳng.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia cổ quái.
Tần tiên tử cùng Liễu Tuyết Cầm lộ vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn sang Lâm Thành dường như không sao dám nói.
Lâm Thành ngần ngừ giây lát, mới ngượng ngùng cười:
- Dương đạo hữu. Ý tứ của bọn họ làNgươi chắn mất đường rồi.
Lời này vừa dứt, một số tu sĩ các thế lực lớn Cực Bắc đều có chút xấu hổ.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh chắn ở trước lối vào Kỳ Thạch cấm Phủ tựa như một ngọn núi lớn, ai dám đi qua.
Chứng kiến thần uy vừa bày rạ chúng tu sĩ câm như hến, ai muốn mạnh mẽ xông qua, vậy còn không bị Viễn cổ Cự Thạch Tinh một nhát
vỗ chết.
- Thì ra là thế.
Dương Phàm vẻ mặt hiểu
ra, hắn cùng vừa mới bị Viễn cổ Cự Thạch Tinh mang đến đây,
thậm chí còn chưa rõ thế cục.
- Ý tứ của các ngươi có phải là bảo chúng ta tránh ra một chút? Cho các ngươi dễ đi vào?
Dương Phàm thần sắc bình tĩnh, ánh mắt đảo qua Liễu Tuyết Cầm cùng mấy trăm tu sĩ phía sau.
- Đúng đúng đúng
Chúng cường giả phía sau liên tục gật đầu.
Dương Phàm hiện tại có Viễn cổ Cự Thạch Tinh làm chỗ dựa, không
người địch nổi, bọn họ không thể trêu vào, nhưng có thể hòa
bình hiệp thương.
NgôHống
Viễn cổ Cự Thạch Tinh
giận dữ rít gào một tiếng, thanh âm trầm thấp kinh người khiến phần đông chúng tu sĩ khí huyết nhộn nhạo, vẻ mặt hồi hộp.
Hiển nhiên Viễn cổ Cự Thạch Tinh này có trí tuệ nhất định, cảm thấy bất mãn với yêu cầu của mọi người.
Dương Phàm vội vàng xoa dịu khiến Viễn cổ Cự Thạch Tinh lắng cơn giận trong ngực.
- Vị đạo hữu này. Nếu ngươi có thể trao đổi cùng Viễn cổ Cự
Thạch Tinh, không ngại nói chuyện với nó, có thể hợp tác cùng nhau tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ hay không?
Đúng lúc này, một giọng nói nữ tử trong trẻo lạnh lùng dễ nghe truyền đến.
Lên tiếng nói chuyện chính là Băng U công chúa. Dưới phụ trợ của
Lam Tinh Huyền Băng bào, nàng có vẻ thánh khiết động lòng
người, nhưng cũng có một loại lạnh lùng kiêu ngạo cao cao tại
thượng.
Khi nàng nói chuyện, tu sĩ còn lại đều im lặng.
Trong số mọi người tại đây, trừ Bắc Cực tông chủ ra thì thực lực Băng U công chúa là cường đại nhất.
Mà Băng U Cung của Băng U công chúa lại trực tiếp đóng ở Băng
Tuyết Tiên Vực, dẫn dắt phần đông cường giả, không so với Bắc
Cực Thần Tông chỉ có một người tới.
- Xin công chúa chờ chút.
Dương Phàm vội vàng thấp giọng câu thông với Viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Trèn thực tế, nói là câu thông không bằng nói Dương Phàm đang ra chủ ý.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh đối với Dương Phàm là nói gì nghe nấy.
Sau một lát, "câu thông" xong, Dương Phàm mới gật đầu nói với Băng U công chúa:
- Ý của vị bằng hữu này của ta la, Kỳ Thạch cấm phủ không
chào đón người ngoài, nếu các ngươi thật sự muốn đi vào, cũng không phải không thể. Chỉ là
- Chỉ là cái gì?
Sắc mặt Băng U công chúa trầm tĩnh như nước.
Nếu là tại tình huống bình thường, nàng căn bản khinh thường hạ
tấm thân tôn quý giao lưu với một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ.
Là người Chỉ định thừa kế Băng U Cung, nàng cao cao tại thượng,
không có bao nhiêu người có thể lọt vào mắt xanh.
- Chỉ làVị bằng hữu này của ta nóiNhất định phải nộp "Phí qua đường".
Dương Phàm làm ra vẻ như rất khó xử.
Cái gìPhí qua đường?
Woaaa
Mấy trăm tu sĩ toàn tràng ồ lên, kinh giận đan xen.
Việc này thật sự rất quá đáng.
"Này có phải quá vô sỉ một chút hay không" Trong đầu Dương Phàm thì nghĩ vậy, ngoài mặt thì tỉnh bơ, trên mặt lại giả ra một bộ
vẻ mặt thật vô tội.
- Thật sự là quá đáng giận. Tinh
anh cường giả các thế lực lớn Băng Tuyết Tiên Vực chúng ta hội tụ, sao có thể bị một thạch tinh uy hiếp.
Trong đám người, có người xúc động phẫn nộ dâng trào nói.
NgaoHống -
Viễn cổ Cự Thạch Tinh giận dữ, nắm Dương Phàm trong lòng bàn tay,
thân hình đột nhiên chúi về phía trước, một cỗ uy áp mơ hồ
trên cả Nguyên Anh ép tới.
Chúng tu sĩ cường giả đều
biến sắc, đồng thời một cỗ trọng lực làm cho người ta khó
thở ầm ầm buông xuống, làm cho bước đi gian nan.
Kỳ diệu chính là cỗ trọng lực này càng phản kháng lại càng cường đại.
Cho nên, bất kể là Ngưng Thần, Trúc Cơ hay là Kim Đan, Nguyên Anh đều cảm giác cố sức vô cùng.
- Vị bằng hữu này của ta nói, trừ khi là Hóa Thần Kỳ trong tu
sĩ nhân loại, nếu không nhất định phải nộp phí qua đường.
Dương Phàm lại "chuyển đạt" nói.
- Phí qua đường là bao nhiêu?
Một lão già Nguyên Anh môn phái nào đó thấp giọng hỏi.
Toàn tràng một mảnh im lặng.
- Dựa theo nhân số tính toán, mỗi người phải nộp một khối linh thạch thượng phẩm.
Dương Phàm thong thả ung dung nói.
Một khối linh thạch thượng phẩm?
Chúng tu sĩ bậc cao Nguyên Anh tại đây thần sắc hơi đổi, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn.
Mà đám người Kim Đan, Trúc Cơ còn lại không khỏi giận dữ mắng to.
Một khối linh thạch thượng phẩm đối với bọn họ mà nói, quả thật rất nhiều.
Lời nói vừa ra, những người dưới Kim Đan Kỳ ở đây về cơ bản đều từ bỏ.
Dương Phàm thì âm thầm cười lạnh: "Tu vi không đến bậc cao, tiến vào động phủ khác gì tìm chết!"
Từ nơi Viễn cổ Cự Thạch Tinh hắn biết được trong Kỳ Thạch cấm Phủ cấm chế tầng tầng, có vài nơi hiểm cảnh.
Chúng tu sĩ bậc cao tại tràng thương nghị một chút, cuối cùng đều đồng ý yêu cầu này.
- Nộp phí qua đường cũng được, nhưng là Viễn cổ Cự Thạch Tinh
nhất định phải toàn lực hợp tác giúp đỡ chúng ta phá bỏ cấm chế ngoài động phủ.
Băng U công chúa lãnh đạm nói.
Đối với bậc cao Nguyên Anh mà nói, một khối linh thạch thượng phẩm không tính là xa xỉ. Đối với bậc cao Kim Đan mà nói, có chút
nhiều nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
- Đó là tự nhiên, vị bằng hữu này của ta sẽ dẫn dắt các ngươi vào động phủ.
Dương Phàm cười dài nói.
Hắn tự biết không có khả năng độc chiếm lợi ích trong Kỳ Thạch
cấm Phủ dù sao nhiều cường giả Cực Bắc như vậy như hổ rình
mồi nhìn chằm chằm.
Nếu như thế, trước khi tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ cứ bắt chẹt bọn họ một phen đã.
Sau khi thấy Dương Phàm đáp ứng, tu sĩ tính toán tiến vào cấm phủ đều lấy linh thạch ra.
Sau khi kiểm tra sơ sơ, cuối cùng tổng cộng sáu mươi bảy khối linh thạch thượng phẩm rơi vào trong tay Dương Phàm.
Đây chính là sáu mươi bảy khối linh thạch thượng phẩm a.
Một khối linh thạch thượng phẩm ít nhất đổi được một vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Nói cách khác, Dương Phàm một lần vơ vét được sáu mươi bảy vạn
linh thạch phổ thông, có thể đủ khiến bất kỳ cường giả nào
động tâm.
Có bộ phận tu sĩ nghi ngờ:
- Không phải là Viễn cổ Cự Thạch Tinh muốn phí qua đường sao, vì sao lại rơi vào trong tay ngươi
Dương Phàm vẻ mặt nghiêm nghị, đường hoàng nói:
- Linh thạch đối với vị bằng hữu này của ta, trợ giúp không
lớn. Cho nên nó tính toán đem số linh thạch này trước gửi ở
chỗ ta.
Mọi người nghe vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Đến lúc này, bọn họ làm sao còn không rõ, cái gọi là "Phí qua đường" khẳng định là chủ ý của Dương Phàm.
Nếu không, lấy trí tuệ của Viễn cổ Cự Thạch Tinh hơn phân nửa sẽ
không biết cái gì là "Phí qua đường", càng thêm không thể nghĩ
ra chuyện đó.
Tóm lại, mọi người đều hận Dương Phàm đến ngứa răng, vẻ mặt không cam lòng.
Nhưng đối mặt với viễn cổ Cự Thạch Tinh cao như núi lớn, bọn họ cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì.
- Ta không tin tiểu tử này lúc nào cùng ở cùng một chỗ với
Viễn cổ Cự Thạch Tinh. Chỉ cần hắn đi một mìnhHừ hừ!
Cũng có một bộ phận tu sĩ lòng mang ý xấu, tính toán chờ sau khi
Dương Phàm tách khỏi Viễn cổ Cự Thạch Tinh, tiến hành âm mưu
trả thù.