Sau khi thu phí qua đường, tài sản của Dương Phàm lại dày thêm vài phần, trong lòng tự nhiên là sảng khoái.
Tuy nhiên hành động này của hắn cũng đắc tội chúng tu sĩ toàn trường.
Không ít cường giả dối với hắn hận ngứa răng, giận mà không dám nói gì.
Tần tiên tử lộ vẻ kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không tính toán
tiến vào Kỳ Thạch cấm phủ. Tu vi không đạt tới bậc cao, tự
mình hiểu lấy vẫn còn có, hơn nữa một khối linh thạch thượng
phẩm nàng cùng khó thể chịu đựng.
Liễu Tuyết Cầm cũng
nộp một khối linh thạch thượng phẩm. Nếu không phải nhận biết
Dương Phàm, chỉ sợ đồng dạng cũng tức giận và không cam lòng.
Nhưng là dưới tình huống như vậy, tronglòng nàng ngược lại có chút tự hào,
Mà Lâm Thành lại càng bội phục "ngũ thể đầu địa", không nghĩ
tới dưới tình huống như vậy Dương Phàm còn có thể vơ vét
chúng cường giả bậc cao một khoản.
Sau khi đạt thành
hiệp nghị chung, Dương Phàm cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng
chúng cao tầng Băng Tuyết Tiên Vực chính thức liên thủ.
Trước khi phá vỡ cấm chế trận pháp, hai bên có quan hệ liên minh.
Theo sau, một đoàn 67 người đi vào trước động phủ toàn thể từ băng thạch màu lam tạo thành.
Trận pháp cấm chế bốn phía Kỳ Thạch cấm Phủ hết sức cường đại,
thường thường nếu mạo muội dụng vào sẽ gặp phải cấm chế bắn ngược đáng sợ.
Tuy nhiên, Viễn cổ Cự Thạch Tinh rõ ràng rất quen thuộc trận pháp xung quanh cấm phủ, nó dẫn dắt mọi
người tránh đến một bên mé lối vào.
- Công kích vị trí này sẽ không có nguy hiểm.
Dương Phàm hỗ trợ chuyển đạt nói.
Trên thực tế, lấy cảm quan Hồn Căn thấm nhuần đại địa của hắn
chỉ cần cẩn thận lần mò, cũng có thể nhìn ra một chút sơ
hở.
Ầm
Viễn cổ Cự Thạch Tinh dẫn đầu, một quyền hung hăng oanh kích đến khu vực đó.
Lập tức một vùng nguyên bản hư vô lập tức lắc lư mãnh liệt, lóe
ra một cỗ màu lam sáng loáng. Một cỗ phản lực đẩy mọi người
lùi thật xa.
Sắc mặt chúng tu sĩ hơi đổi rồi chợt lộ vẻ vui mừng.
Mặc dù có chút lực phản chấn, nhưng ít ra không khiến cho sát trận công kích của cấm phủ phát động.
Theo sau, dưới sự chỉ dẫn của Viễn cổ Cự Thạch Tinh, chúng bậc
cao liên thủ tiến hành oanh kích khoảng không trước mắt.
Về phần mấy trăm tu sĩ bậc thấp phần lớn đều tự hiểu lấy mình, không có tính toán đi vào.
Ba ba ba
Bị chúng bậc cao liên tục oanh kích, màu lam sáng loáng ở nơi khoảng không kia chậm rãi trở nên ảm đạm.
Nhưng chỉ cần công kích tạm đừng hoặc là hơi yếu một chút, trận pháp sẽ tự động bổ sung năng lượng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, chỉ nghe "BaCrả" một tiếng, trận pháp nơi hư không kia bị đánh ra một lỗ hổng lớn.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, có thể có công hiệu như vậy, không thể bỏ qua công của viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Theo sau, trận pháp bị tiến thêm một bước mở rộng ra.
Hai trưởng lão Nguyên Anh của Băng U Cung lấy ra một cái trận bàn cắm ở lỗ hổng trận pháp.
Chợt một đạo ánh sáng màu lam hình bán cầu chống đỡ cái lỗ hổng này, ngăn cản lỗ hổng trận pháp khôi phục.
Dương Phàm không khỏi nhìn thêm vài lần, phát hiện trận bàn kia được khảm mấy khối linh thạch thượng phẩm.
Trong quá trình chống cự đại trận, năng lượng linh thạch trong trận bàn sẽ không ngừng tiêu hao.
- Hẳn là có thể kiên trì được nửa ngày.
Mỹ phụ diễm lệ của Băng U Cung kia nói.
Mà lúc này, lỗ hổng toàn trận pháp đã lớn đến hai ba trượng.
- Có thể rồi.
Dương Phàm gật gật đầu.
Dứt lời, hào quang sáng bóng màu đồng quanh thân Viễn cổ Cự Thạch Tinh ro cút lại, thân thể bỗng nhiên thu nhỏ.
Từ cao mười mấy trượng cuối cùng thu nhỏ còn lại hai trượng.
Tuy nhiên cho dù như vậy uy áp lực lượng tràn ngập trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh cũng không giảm chút nào.
BáVút
Dương Phàm ngồi trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh bị nó mang vào trong trận pháp.
Tu sĩ còn lại phản ứng rất nhanh, từng người nhảy vào trong.
Tổng cộng sáu bảy mươi người đều là cường giả bậc cao,
Về phần tu sĩ bên ngoài, Dương Phàm liếc mắt một cái, bậc cao Kim Đan còn lại vài tên ít ỏi, không cần để ở trong lòng.
Theo sau mọi người bước lên bậc thang đại môn Kỳ Thạch cấm Phủ.
Đại môn cấm phủ là đóng, hai bên mỗi bên đều có một con Băng Kỳ Lân màu lam, trong rất sống động.
Mọi người thật cẩn thận, không dám dễ dàng đẩy đại môn ra.
Dương Phàm trào phúng cười, Viễn cổ Cự Thạch Tinh đi lên đầy cửa
mở ra, sau đó hóa thành một đạo quang mang màu đồng chạy vào
phía bên trong.
- Đuổi theo, đừng làm hắn chạy thoát.
Băng U công chúa quát lạnh một tiếng, dẫn đầu đuổi theo. Bóng
người duyên dáng trác tuyệt ở trong hư không nhoáng lên một cái, cùng biến mất theo Viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Bậc cao còn lại có thể đuổi kịp thì đuổi vào, còn không thì túm năm tụm ba hành động.
Thực lực đạt tới Nguyên Anh Kỳ đương nhiên có năng lực làm độc hành hiệp.
Mà còn lại một số cấp bậc Kim Đan thì ít nhất là ba, năm người liên thủ.
Đuổi kịp Dương Phàm chỉ có bốn năm người, trong đó bao gồm Băng U
công chúa, Bắc Cực tông chủ cùng với ba vị Nguyên Anh khác.
Dọc theo đường đi, dưới dẫn dắt của Viễn cổ Cự Thạch Tinh mọi
người gần như tránh tất cả cấm chế, chỉ khoảng nửa khắc xâm
nhập vào nội bộ động phủ.
Đến một lục, ở trung tâm
động phủ, phía trước xuất hiện một thủy tinh trì màu lam lóng lánh, sâu không thấy đáy, giống như vực sâu.
Trong thủy tinh trì có một loại băng dịch trong suốt, tản ra một cỗ cực hàn xuyên thấu linh hồn.
Phía trên thủy tinh trì, một băng ốc Lam Tinh cao lớn được chống đỡ
bởi một cây cột, cùng tỏa hàn khí lành lạnh làm cho người ta
không dám vượt qua giới hạn.
- Vạn Hàn Băng Phách Dịch
Băng U công chúa nhìn chằm chằm chất lỏng trong thủy tinh trì kia,
mặt lộ ra dị sắc, nửa mừng nửa lo cùng lộ vẻ kiêng kị.
Dương Phàm không vọng động, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm từ băng dịch này.
Vạn Hàn Băng Phách Dịch: Chất lỏng chí hàn nhân giới, có thể
đóng băng vạn vật, càng có thể đóng băng linh hồn. Vật này là thứ cự nguy hiểm ở Tu Tiên Giới, tác dụng cụ thể hiếm người
biết được.
Ghi chép về băng dịch này, Dương Phàm cũng có biết một ít.
Thiên địa linh vật bình thường tuy rằng hiếm thấy nhưng hơn phân nửa là biết tác dụng.
Nhưng là Vạn Hàn Băng Phách Dịch này chính là vật chí hàn thế
gian, không ai có thể tới gần, cho nên cụ thể có tác dụng gì,
trong sách cổ cũng không ghi lại.
Dương Phàm thấy trên mặt Băng U công chúa có sắc mặt vui mừng, cảm giác nàng này có
lẽ biết tác dụng của Vạn Hàn Băng Phách Dịch.
Băng U
Cung dù sao cùng là môn phái cổ xưa truyền thừa từ thượng cổ,
lại là Thánh địa mà phần đông Băng tu Cực Bắc hướng tới, biết nhiều một chút cũng là bình thường.
- Vạn Hàn Băng
Phách Dịch, không dám hy vọng xa vời. Tuy nhiên Băng ốc phía trên đều là dùng Băng Phách Kỳ Thạch tạo thành.
Trong mấy người một vị nam tử áo trắng cười dài nói.
- Đây là Băng Phách Kỳ Thạch, là Kỳ thạch trong truyền thuyết Cực Bắc?
Dương Phàm đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lam Tinh băng ốc như mộng ảo kia.
Lúc trước, cũng chính là vật này khiến tu sĩ bốn phương đều đổ xô tới.
Nghe nói, Kỳ thạch này tác dụng với Băng tu rất lớn. Phàm là Băng tu có được vật này, không một người nào không có thành tựu
phi phàm.
Băng Phách Kỳ Thạch sở dĩ xưng là Kỳ thạch
bởi vì trong thạch này ẩn chứa hàn khí băng phách mê người,
rất có ích lợi với Băng tu. Càng trọng yếu là trong thạch này ẩn chứa một cỗ lực lượng thần kỳ, có thể thúc đẩy tăng
cảnh giới Băng tu.
"Chỉ riêng ích lợi đối với Băng tu,
tác dụng của nó so với Băng Ngọc Nham còn rõ rệt hơn. Nếu để
Lưu Ly Hàn Tinh Xà cắn nuốt, có thể giúp nó sau khi Hóa hình
lại được tăng lên nhanh chóng"
Trong lòng Dương Phàm sớm có tính toán.
Hấp dẫn lớn nhất của Băng Ngọc Nham đối với hắn là ngưng luyện
thần thức, có hy vọng tại Nguyên Anh Kỳ liền có được thần
thức của Hóa Thần Kỳ.
Mà Băng Phách Kỳ Thạch này có
thể gia tăng tốc độ tu luyện của Lưu Ly Hàn Tinh Xà từ Hóa
Hình đến Hóa Thần Kỳ.
BáVút
Bóng trắng chợt
lóe, nam tử áo trắng lúc trước lên tiếng cầm trong tay một
thanh đoản nhận màu bạc mỏng manh, bay về phía Lam Tinh băng ốc.
Dị biến này khiến sắc mặt đám người Băng U công chúa đang cẩn thận hơi biến đổi.
Tuy nhiên, bọn họ ngược lại kiềm chế tốt, không ngại để nam tử
áo trắng Nguyên Anh trung Kỳ kia đi trước dò đường.
Bóng
trắng lóe lên, nam tử kia cầm đoản nhận màu bạc trong tay bay
đến gần băng ốc, phát hiện không bị công kích.
Thần thức của hắn cũng không bắt giữ đến sự tồn tại của bất kỳ cấm chế nào.
Thấy vậy, sắc mặt hắn mừng rỡ, đoản nhận màu bạc hóa thành một đạo hàn quang, cắt tới Lam Tinh trước mắt.
Đoản nhận màu bạc trong tay hắn chính là một kiện lợi bảo công
kích thượng phẩm, cực kỳ sắc bén, cắt Băng Phách Kỳ Thạch
này khẳng định không thành vấn đề.
Xuy -
Một đạo hàn quang hình cong lóe lên, cắt thành một vết rách khó thấy bằng mắt thường ở trên Lam Tinh băng ốc.
Dường như mọi thứ đều rất thuận lợi.
Nhưng mà khoảnh khắc đoản nhận màu bạc cắn trúng Lam Tinh Băng ốc, đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy cơ khó thở.
Gần như cùng lúc, đám người Dương Phàm lộ vẻ hoảng sợ.
Phốc - Ầm
Vạn Hàn Băng Phách Dịch trong thủy tinh trì như có linh tính, dưới
một cỗ lực lượng không hiểu điều khiển, như bọt nước văng tung
tóe.
Trong lúc nhất thời, băng dịch văng khắp nơi.
- Không tốt
Dương Phàm cảm nhận được một nguy cơ trí mạng.
Phản ứng của Viễn cổ Cự Thạch Tinh cũng cực nhanh, thân hình bỗng
nhiên lui về phía sau, đồng thời vận chuyển thần thông trọng
lực khiến một ít Vạn Hàn Băng Phách Dịch bay vụt đến bị rơi
xuống mặt đất.
Phốcti ti ti
Có vài giọt Vạn Hàn Băng Phách Dịch rơi xuống mặt đất.
Chỉ một thoáng, dị biến đột nhiên xảy ra.
Lấy khu vực Vạn Hàn Băng Phách Dịch rơi xuống đất làm trung tâm,
một cỗ hàn khí đông lạnh xương cốt đóng băng hết thảy mọi
thứbốn phía trong phạm vi vài dặm.
Ti ti ti
Cấm chế bốn phía động phủ rung động, lực lượng ngược lại tăng mạnh.
Mà chúng tu sĩ ở khu vực chung quanh bị dọa hồn phi phách tán.
Có mấy tu sĩ Kim Đan ở trên mặt đất, mặc dù cách xa vài dặm thân thể lập tức bị đông lạnh thành tượng băng.
Trong thời khắc mấu chốt này, Hồn Cân Dương Phàm cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh dung hợp,
Vù
Viễn cổ Cự Thạch Tinh không ngờ vượt khỏi lẽ thường, bay tới giữa không trung.
Cho dù như vậy, cỗ hàn khí đông lạnh xương cốt dưới chân cũng như
trước khiến bên ngoài thân Cự Thạch Tinh ngưng kết một tầng băng sương.
Sắc mặt Băng U công chúa đại biến, trong lúc chân tay luống cuống nhưng lại có kinh hoảng mà không nguy hiểm.
Mà gây ra hết thảy biến hóa này chỉ vẻn vẹn là vài giọt Vạn Hàn Băng Phách Dịch.
Như vậy, nam tử áo trắng thân ở trên không thủy trì thì sao?
Chỉ thấy hắn tế ra một kiện băng giáp, tỏa ra một cỗ băng mang
màu trắng chói mắt, ý đồ ngăn chặn Vạn Hàn Băng Phách Dịch
tới gần.
Nhưng là khi chất lỏng kia vừa tiếp xúc, băng
mang quanh thân hắn bị hút đi một cách khó hiểu, đồng thời,
một cỗ sương lạnh, lan tràn toàn bộ thân thể hắn.
Vừa mới bắt đầu chỉ là hai chân đóng băng cứng ngắc.
Trong khi hoảng hốt, hắn cắn răng vận chuyển pháp lực chấn vỡ từ đầu gối trở xuống.
Thình thịch
Máu thịt văng ra, bộ phận dưới đầu gối rơi vào thủy tinh trì hắn nhân cơ hội thoát khỏi thủy tinh trì.
Nhưng hắn vừa rời khỏi thủy tinh trỊ ở sâu trong linh hồn một cỗ hàn ý lan tràn ra, Nguyên Anh bị đóng băng.
Cái gì
Hắn càng thêm kinh hãi, thân thể "Ầm" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Từ trong ra ngoài, đầu tiên là Nguyên Anh đóng băng, sau đó là thân thể.
Chỉ vài hô hấp, thân thể hắn hóa thành tượng băng.
Từ lúc nam tử áo trắng dụng chạm băng ốc đến lúc bị đóng băng, toàn bộ quá trình chỉ trong vài hô hấp.
Mà lúc này, phạm vi vài dặm đều bị đóng băng.
Hơn nữa, cỗ hàn khí này còn lan tràn thêm một bước, thậm chí mở rộng ra ngoài Kỳ Thạch Cấm Phủ.
Thậm chí, cỗ hàn ý này mơ hồ còn có xu thế khuếch trương lan tràn vô hạn
- Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Động phủ này ở thời kỳ
thượng cổ từng mang đến tai nạn hủy diệt cho Cực Bắc, suýt
nữa đóng băng toàn Cực Bắc
Trong con ngươi màu lam của Băng U công chúa đầy vẻ sợ hãi.