Gần... Càng lúc càng gần.
Vực ngoại tinh không.
Nửa thanh đoạn kiếm với ngân huy nhàn nhạt vô cùng khó khắn càng lúc càng tới gần Dương Phàm.
Dương Phàm âm thầm gào lên, tim cũng nhu đập nhanh lên.
Vô Song Đoạn Kiếm đã gần trong gang tấc...
Gần nhu đã chạm tới...
Chỉ cần có kiếm này, Dương Phàm có thể có được năng lực “Nhất kiếm định Càn Khôn”!
Phía bên kia Đoạn Kiếm, sắc mặt Cửu u Ma Đế âm trầm cực độ. cánh
tay đang nâng lên giữa không trung không ngừng run rẩy, chung quy
không thể vãn hỗi đại thế.
Mặc dù hắn đã liều lĩnh
thiêu đổt lực lượng ma khu. chung quy cũng không thể kháng cự
lại sự hiệp lực cùa Dương Phàm và Đoạn Kiếm.
Đặc biệt
là sau khi Dương Phàm cời bò tầng phong ấn thứ mười, thực lực
đại tăng, lực lượng mênh mông kinh người, dùng mãi không hết.
Thậm chi hắn phải thông qua việc này. tiên cùng tiêu hao lực lượng
cuồng bạo như núi lỡ, nếu không hắn có thể bị nổ tung xác mà chết.
Muôn vàn mưu tính chẳng lễ thất bại trong gang tấc sao?!
Khuôn mặt Cửu u Ma Đế nhu méo mó. trong mắt lộ ra vẻ vô cùng không cam lòng.
Lập tức. đầu ngón tay Dương Phàm đã sắp chạm được vào thân kiếm.
Trong khoảnh khắc quyết định sinh tử này, Cửu u Ma Đế hét lớn một tiếng.
Ngô—
Tám đạo Hắc Tinh Ma Linh Thần cổ thủ vực ngoại tinh không nhất tề
hóa thành một đoàn u quang bốc cháy phùng phừng, hình thành
tám đạo u quang tiến nhập trong cơ thê Ma Đế.
Đột nhiên, trên người Ma Đế tản mát ra ma qng vạn trượng, thực lực tăng lên gần mười
lần.
Tám đạo Hắc Tinh Ma Linh Thần đều có thực lực tiếp cận Chân T iên
thượng vị, thân thể ít nhất có thể sánh ngang Thần thú siêu
cấp, lực lượng sinh ra khi nháy mắt thiêu đốt quả vô cùng đáng
sợ.
Ò
Hao quang Vô Song Đoạn Kiếm mà đầu ngón tay
cùa Dương Phàm đang sắp đụng được vào càng thêm ảm đạm, bị
một cỗ lực lượng không thể kháng cự bay về phía Cửu u Ma Đế.
Trong lòng Dương Phàm nguội lạnh, một khắc trước sắp bước vào thiên đường Ngay sau đó lại một chân đã bước vào vực sâu không đáy.
Lập tức, Vô Song Đoạn Kiếm sắp rơi vào trong tay Cửu u Ma Đế.
Bỗng nhiên.
Dương Phàm hét lớn một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng về phía Vô Song Đoạn Kiếm, gia tăng thêm Cửu Long khí vận. vận chuyển
lực lượng phong ấn tầng thứ mười vào trong đó.
Hưu
Vô Song Đoạn Kiếm xẹt ngang bầu trời như một tia chóp màu bạc,
kiếm khi kinh hồng xẹt qua hư không, thiên địa thất sắc.
Phốc!
Thân thể Cửu u Ma Đế cứng đờ, bị nửa thanh đoạn kiếm đâm trúng, thần tình kinh hãi.
Tuy nhiên, Vô Song Đoạn Kiếm và Dương Phàm chung quy chua có linh hồn hợp nhất, một kiếm này sau khi đâm sâu vào thân thể Ma Đế một
thước thì đã dừng lại.
Dù vậy, Cửu u Ma Đế cũng bị
thương rất nặng. Kiếm khí vô kiên bất tồi và kiếm ý vô thượng
tràn ngập thân thể và linh hồn hắn.
Nếu không phải sau
khi hắn thiêu đốt tám đạo Hắc Tinh Ma Linh Thần, thực lực tăng
gần muời lần, một kích này của hắn thực có thể khiến hắn
mất mạng.
Thấy tinh thế không như ý, không giết được Cửu u Ma Đế, Dương Phàm thẩm nghĩ không ổn.
- Ha ha ha... Vô Song Thần Kiếm... Ngươi rốt cục rơi vào tay bản đế!
Một cánh tay của Cửu u Ma Đế lóe ra tinh quang hắc lân, cầm lấy
Đoạn Kiếm, chậm rãi rút ra. Bản thân hắn cũng hét lên một
tiếng kêu đau đớn, nhưng một chút đau khô này đáng kể gì khi
hắn đang vui mừng như điên?!
Vô Song Đoạn Kiếm ở trong tay hắn run rẩy. giãy dụa, ô minh từng trận.
Dương Phàm cho dù cũng muốn từ bỏ nhưng cực kỳ không cam lòng.
ở sâu trong nội tâm Dương Phàm, Vô Song không phải là một thanh kiếm mà là bằng hữu sống chết có nhau.
Trong đầu hắn xẹt qua một đám hình ảnh, chính là thời khắc hắn bị Tam u lão ma đuổi giết, sinh cơ ảm đạm.
Ngươi chạy đi. ta tới ngăn cản!
-Nhưng ngươi...
Dương Phàm hiểu được cho dù ngộ tính và ý cảnh của Vô Song cao tới đâu cũng không thể vượt cấp khiêu chiến lão quái Nguyên Anh Kỳ.
- Không cần hỏi!
Vô Song lạnh nhu băng, vẻ mặt ngạo nghễ, không đua ra bất cứ lời giải thích nào.
- Được, ta đi! ngươi phải bảo trọng!
Dương Phàm hít sâu một hơi. tiếp tục chạy trốn!
- Phải nhớ kỹ, báo thù cho ta...
Vô Song đứng giữa tầng mây, bình thản nói.
- Lại một tên tới chịu chết sao?!
Trên mặt Tam u lão ma hiện lên vẻ trào phúng lẫn có chút khó hiểu, nghi hoặc:
- Ngươi vài sao cam nguyện chịu chết?! Sao không cùng lên với người vừa rồi?!
- Không vì hứa hẹn! Chi vì hắn là đổi thủ. là bằng hữu. là ân nhân cứu mạng của ta...
Vô Song nhắm hai mắt lại, trên người đồng thời nổi lên một cỗ ý
cảnh siêu nhiên, kiếm khí rền vang, nhu mưa phùn uốn lượn quanh
thân.
- Ta là Vô Song, cũng không lấy nhiều thắng ít. Dù gặp phải đối thủ mạnh hơn ta rất nhiều...
Vô Song trước sau chấp nhất như một. cao ngạo! Mặc dù đổi thủ cùa hắn là Chí tôn ma đạo. Tam u lão ma!
- Hơn nữa, ta không thừa nhân rẳng trên thế gian này còn có địch nhân nào mà ta không thể chiến thắng...
- Không, ta lập tức sẽ chết!
Giọng điệu của Vô Song vô cùng bình tĩnh:
- Ta sờ dĩ còn có thể tá thi hoàn hôn là vì trong lòng ta có
một cỗ ý chí chấp nhất! Giờ ta có lời nhờ ngươi chuyển lại
cho hắn!
- Ngươi nói đi!
Hồ Phi hít sâu một hơi, khóe mắt cũng hơi lớng lánh.
- Nói cho hắn biết là ai đã giết ta, hắn nhất định sẽ báo thù cho... Còn nữa. nói cho hắn biết, nhân tinh mà Vô Song ta khiếm
hắn, đã trả rồi!
Vô Song cười vui sướng, dường như tuyệt đối tự tin rẳng Dương Phàm nhất định sẽ báo thù cho hắn.
- Được! Ta nhất định, sẽ chuyển lời cho hắn, nhưng ngươi đừng chết, nhất thiết đừng chết!
Hồ Phi cố gắng hô lên!
- Nói cho hắn... Nhất định phải nói cho hắn...
Sinh cơ trên người Vô Song đột nhiên biến mất!”
Những hình ảnh này khiến trong lòng Dương Phàm càng thêm kiên định,
tuyệt đối không thể buông tha. nếu không cả đời khó thanh thản,
càng sẽ lưu lại sơ hờ suốt đời về mặt tâm tinh của hắn.
Mặc kệ có làm được hay không, chỉ cần bản thân mình tận lực hết
sức, chân chính sẽ không hổ thẹn với lương tâm!
Cũng nhu
lúc trước, chi vì một tia bứt rứt trong lòng, hắn đạp chân lên
khắp thiên sơn vạn thủy. thê phải cứu sống lại phụ thân.
Sống lại phụ thân, đối với hắn lúc ấy mà nói là một nguyện vọng vô cùng mờ mịt.
Nhưng vì trong lòng có một niềm tin. Dương Phàm đã làm được.
Giờ phút này, ánh mắt Dương Phàm vẫn kiên định như trước, Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí gia tăng lên thân, lực lượng phong ấn tầng thứ mười nổ tung, Luân Huyết Quang lại thiêu đốt phùng phừng.
Trong phút chốc, hàng triệu triệu đạo sinh mệnh hồng quang và cửu
sắc thần quang đan xen vào nhau. Một đạo cột sáng có đường kính mấy vạn dặm ầm ầm đánh về phía Cửu u Ma
Đế.
Ẳm'
Cửu u Ma Đế đã bị thương bị cỗ lực lượng này mạnh mẽ đánh văng
mấy vạn dặm, trên người nôi lên khói đen cuôn cuộn, sinh mệnh
lực của khối thân thể hắn lại trôi đi mạnh mẽ.
Thân thể Cửu u Ma Đế có thể nói là bị xé mở từng đạo vết nứt. cả người cháy đen.
Một kích này chôn vùi thiên địa, kinh sợ nhân giới.
Tại một sát na này. cả nhân giới đều nhoáng lên.
Từ đó có thể tưởng tượng được lực lượng một kích nàymạnh mẽ như thế nào?!
Những đại năng giả nhân giới vốn cho rẳng Dương Phàm chỉ có thần thông
mạnh mẽ mà thiếu đi thủ đoạn và lực lượng công kích lúc này
đêu đô mồ hôi lạnh.
Phốc!
Cửu u Ma Đế phun ra một
búng máu, thân thể thiết chút nữa bị phá tung, khói đen cuồn
cuộn nổi lên quanh thân, sinh mệnh lực liên tiếp mất đi.
Hắn cũng không cám giác được, sau khi bị thần quang cửu sắc và sinh mệnh hồng quang đánh trúng, Đoạn Kiếm vốn ảm đạm, tàn phá
quá chừng đã nhanh chóng khép lại, sánh bóng như gương, ngân huy rực rỡ.
Phù-—
Vô Song Đoạn Kiếm phát ra ngân quang
huyến lệ, thiêu đốt phùng phừng, không ngừng giãy dụa, mạnh mẽ
đám vào ngực Ma Đế.
Phổc phổc phốc!
Sau khi xuyên thủ thân thể Ma Đế, nó lại quay lại. liên tục đám thêm mấy phát vào Ma
Đế.
Thân thể ma thần vốn cứng rắn ngang tiên khí nhưng cũng không thể ngăn cản công kích của Vô Song.
Sức khôi phục kinh thiên dù nhanh tới mấy nhưng trước kiếm đạo vô thượng cũng bị kiểm chế sâu sắc.
Sau một lẩn hô hấp, thương thế của Ma Đế lại tăng thêm vài phần, gần như đã roi vào tử vong.
Mà Vô Song Đoạn Kiếm, quang huy ảm đạm, một cỗ tinh thần ý chĩ bất khuất bất tử cũng chấn động thiên địa.
- Không có kiếm chí, nề hà khí đạo?! Hận trời bất công, bách thế giai không!
Thanh âm mênh mông thê lãnh, ẩn chứa hận ý vô tận.
Thân là kiếm khí, duới thiết tắc tối cao, cho dù cấp bậc cao tới
đâu, chung quy cũng không thể vượt qua gông cùm xiểng xích, được
như một sinh linh tự do bình thường, tự làm chủ vận mệnh chính minh.
Một đạo kiếm khí phát ra nhưng khiêu chiến thiên địa!
̀m!
Đoạn Kiếm bùng nổ trong cơ thể Cửu u Ma Đế, triệu triệu đạo kiếm
khí kiếm ý cắt nát thân thể Ma Đế thành từng điểm nhỏ.
Thiên địa chấn động, vạn kiếm triều bái.
Cả nhân giới, triệu triệu kiếm khí, thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, đều cúi đẩu về phía Vực ngoại tinh không.
Ông
Thanh Long Kiếm trong tay Dương Phàm rời tay mà ra, cúi đầu về thanh Đoạn Kiếm vừa bùng nổ.
Thậm chí Ngay cả Xích Dương Kim ô Kiếm được dựng dục trong cơ thể hắn cũng lao ra, run sợ quy bái.
[Chấn động]
Đại năng giả nhất giới đều hoảng sợ.
Hưu—
Một ấn ký đoạn kiếm màu bạc hu vô từ trung bùng nổ bay ra, chóp mắt đã tới trước người Dương Phàm.
- Với nguyện ý cùa ta, giết tới Thượng giới... Huyết nhiễm thương thiên, phá vỡ thiết
tắc!
Thanh âm cuối cùng của Vô Song nang động nhân giới.
Thân thể Dương Phàm cứng đờ, phát hiện ấn ký đoạn kiếm màu bạc này đã tiến vào trong cơ thể mình.
Hắn cũng không ngăn cản. vì cảm nhận được khí tức kiếm đạo Vô Song trong đó.
Giờ phút này. Vô Song đã mai một nhưng kiếm đạo vô thượng của hắn
ẩn chứa tinh thần ý chí. tiến vào trong cơ thể Dương Phàm.
Dương Phàm cảm giác được trong linh hồn minh có thểm một kiếm đạo ý chí, tạm thời lâm vào ngủ say.
- Với nguyện ý của ta, giết tới Thượng giới... Huyết nhiễm thương thiên, phá vỡ thiết
tắc!
Dương Phàm thi thào tự nhủ.
Đây hiển nhiên là nguyện vọng của Vô Song khi sắp chết đi.
Bỗng nhiên hắn nhớ lại ước định với Vô Song truớc trận chiến.
Hôm nay ta và ngươi sừng sững nhân giới đinh phong, một trận chiến
cuối cùng, Không phải ngươi chết thì ta vong... Trước trận chiến
nay, hv vọng có thể đạt được một ước định cuối cùng với
ngươi!
Nếu người thua là ta... Hy vọng ngươi có thể kế
thừa kiếm ý vô thượng và tâm nguyện cùa ta... Giết tới Thượng
giới!!!
Ngươi không cần băn khoăn gì cả! Chỉ cần có thể
chiến thắng ta. kế thừa di sản này... Ngươi tuyệt đối có tu
cách đó!
Giọng nói cùa Vô Song lộ ra một cỗ tự tin và bễ nghễ không thể hoài nghi.
- Được, ta có thể đáp ứng ngươi!
Dương Phàm hít sâu một hơi. gật đầu nói.”
Đột nhiên, Dương Phàm hiểu ra được ý tứ trong những lời này.
- Với nguyện ý của ta. giết tới Thượng giới... Huyết nhiễm thương thiên, phá vỡ thiết
tắc!
Một câu cuối cùng Vô Song lưu lại đương nhiên chỉ là ước định truớc trận chiến.
Nếu thắng, hắn sẽ kế thừa ý nguyện Vô Song, hoàn thành ước nguyện.
Dương Phàm hít sâu một hơi. Hắn hiểu được đây là một nhiệm vụ không thể từ chổi.
Lúc trước, khi hắn gặp phải Tam u lão ma đuổi giết. Vô Song không chút do dự đứng ra.
Còn nữa, nguyện vọng trước khi Vô Song tử vong, Dương Phàm căn bản không thể cự tuyệt.
- Vô Song... Nếu có thể phá vỡ cái gọi là thiết tắc tối cao kia, chúng ta còn có thể gặp mặt chứ?!
Dương Phàm không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt, nhìn bầu trời
vô tận, ánh mắt như nhìn xuyên qua không gian, thấy được thế giới càng rộng lớn. bao la hơn nữa.