Tiên Hồng Lộ

Chương 822: Q.6 - Chương 822: Ý cảnh Vẫn Hoa!




Dương Phàm chống quải trượng, đi lại tập tễnh, cảm giác giả cả, suy yếu, vô lực và tự ti chưa từng có.

Loại cảm giác vô lực này không chỉ về mặt pháp lục mà còn già nua cả về tâm tính.

- Ta thật sự già cả rồi sao?!

Dương Phàm bất đắc dĩ.

Lẩn suy lão này thật sự là một thể nghiệm rất ác nghiệt, thậm chí còn ảnh hướng tới tâm linh của hắn,

Từ trên người hắn rốt cục không thể cảm nhận được chút nhẹ nhàng, thanh thoát như năm nào. Tuy nhiên, Dương Phàm kiên quyết sẽ không nghịch Chuyên xu thế tự nhiên này.

Bởi vì đây là một giai đoạn mà hắn phải trải qua khi thôi diễn Tiên Hồng Quyết. thể ngộ càng sâu thì cảnh giới càng cao thâm.

Đây chính là lẩn thứ hai Dương Phàm tới Bồng Sơn Đảo.

Tâm thái hai lần tới Bồng Sơn Đảo quả thật bất đồng.

Lần đầu tiên là bị bắt mà tới, hoàn toàn bị động.

Nhưng lần này. Dương Phàm hoàn toàn tụ mình đi tới. về phần mục đích thật sự thì Ngay cả hắn cũng không rõ.

Báo thù? Không quá nắm chắc nhưng xác suất cũng không thấp.

Có thể coi chuyến đi lẩn này là một trong những nguyện vọng của hắn.

Giờ phút này. tâm thái của Dương Phàm vô cùng già nua, mệt mòi, cũng không dậy nổi mấy từ như “báo thù”, “giết người”...

Dọc đường đi, Dương Phàm từng bước từng bước một rất thong thả. không nhanh không chậm.

Nhưng mỗi bước bước ra. Dương Phàm cũng vượt qua vài trăm dặm, đặt ở Ngoại Hải Vực cũng không tính là kinh thế hãi tục.

Không hề ít tu sĩ chú ý tới hắn, trong mắt cũng lộ ra vài tia thương hại.

- Tu tiên không thể trường sinh, năm tháng thật vô tình...

Một gã nho sinh áo xanh thấy Dương Phàm lướt qua trên bầu trời, thở dài một hơi.

à *

- Lão sư. vì sao ngài nói thế?

Một tiểu đồng tử bên cạnh hắn, vẻ mặt khó hiểu nói.

Ngươi xem lão gia gia kia, tu vi dù đạt tới trình độ cao nhất nhưng thọ nguyên sắp hết, cuối cùng cũng đành bất lực.

Xem tinh hình này, không tới trăm năm nữa. hắn sẽ xuống mỗ, hóa thành đất vàng thôi.

Nho sinh áo xanh kia thở dài, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ đối với tiên đồ long đong này.

Dương Phàm đi suốt nửa Ngày, đọc đường cũng gặp không ít ánh mắt thương hại, cảm thông.

Ánh mắt hắn ảm đạm, trong lòng càng lúc càng cảm thấy vô lực, dường nhu thực không thể tránh thoát khỏi quy luật tụ nhiên.

Loại thể ngộ này khiến ý cảnh vẫn Hoa của Dương Phàm càng lúc càng cường đại.

Ngược lại, pháp lực trong cơ thể hắn lại như đóa hoa héo tàn, thân thể càng lúc càng gia nua.

Hưu

Trong hư không xẹt qua đầy các loại độn quang, pháp bảo. toàn là các tu sĩ trẻ tuổi cường tráng, vô cùng tiêu sái.

Nam nữ tu sĩ, tạo thành một đội nói cười vui vẻ khiến cho người ta thật rất ao ước.

Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến hết thảy những điểu này, minh cũng đã từng trải qua.

Hắn tới khu vực Bồng Sơn Đảo. công khai tiến vào hòn đảo nhưng không có bất cứ ai nhận ra thân phận của hắn.

Lão gia gia, ngài muốn đi đâu?! Có muốn ta dẫn ngài đi một đoạn không?!

Ngược lại, có một tu sĩ hảo tâm thấy lão nhân đi tập tễnh này thì lại chủ động tới dẫn hắn

đi.

Dương Phàm nhẹ nhàng cự tuyệt, nói:

- Già cả rồi, xương cốt không được linh hoạt nữa. Vẫn là để lão hủ chậm rãi đi lại thôi.

Sau khi tiến vào Bồng Sơn Đảo, dọc đường đi của hắn vô cùng thông suốt.

Tuy nhiên, khi hắn đi vào địa phận Dược Thánh Tông thi bị tu sĩ chấp pháp gần đó ngăn

1,Ì

- Người nào? Đứng lại. • '

Một đội tu sĩ chấp pháp chừng mười người vây lấy Dương Phàm.

Dương Phàm hữu khí vô lực nói:

- Ta muốn gặp Đại trường lão Vũ Nghiên!

- Ngươi là ai?! Xưng tên đi! Đại trưởng lão đang bế quan, trừ khi có chuyện hoặc nhân vật cực kỳ trọng yếu mới xuất quan xử lý.

Một lão già Hợp Thể trung kỳ cầm đầu, trong mắt lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm Dương Phàm nói, cảm giác có chút quen mắt.

Đôi mắt đục ngào cùa Dương Phàm hiện lên một tia hỗ quang giả đổi:

- Vũ trưởng lão là lão tinh nhân thật lâu trước đây của lão hủ. Trước khi chết, lão hủ muổn gặp nàng một lân cuối, phiên vị đại nhân này đi thông báo một tiếng.

Lão tình nhân?

Nghe vậy, mấy tên tu sĩ này đều ngẩn ra. bộ dáng há hốc mồm mắt.

Nhưng người này quả thật đã bước vào tuổi xế chiều, sắp xuống lỗ thật rồi!

Người ta vẫn nói người sắp chết thường không nói đổi.

Cho nên những người này đều nửa tin nửa ngờ.

- Đây là nguyện vọng của lão hú.

Dương Phàm run rẩy nói. chòm râu bạc khẽ run nan, thân hình lắc lu muốn ngả, phải mượn dùng quải trượng mới ôn định Thân hình được.

- Lão nhân gia, ngài cẩn thận.

Một tên tu sĩ hảo tâm vội vàng đỡ lấy hắn.

Lão già Hợp Thể trung kỳ kia trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Được rồi, ta chỉ có thể thử một lẩn. nhưng tin tức này có lọt được vào tay Đại trường lão hay không thì cũng không thể khẳng định được.

Đợi một lúc, lão già Hợp Thể trung kỳ kia trờ lại, lắc đẩu nói:

- Trường lão trong tông nói rằng chuyện này vớ vân cho nên ngươi hãy mau rời đi đi!

- Buồn cười!

Dương Phàm giận tím mặt. nan nan nói:

- Các ngươi dù không cho phép, lão hủ cũng sẽ liều mạng xông vào.

Dứt lời. hắn liền nâng quải trượng lên, hướng vào Dược Thánh Tông đi tới.

- Kẻ nào dám xông vào, giết không tha!

Chúng tu sĩ chấp pháp lập tức nổi lên sát khí.

Trong đó có một vài người tế ra pháp bảo, chuẩn bị động thù.

- Dừng tay!

Một thanh âm mềm mai đễ nghe truyền tới.

Chúng tu sĩ châp pháp đêu dừng lại, thi lê:

- Tham kiến Vũ cô nương.

Người tới là một nữ Dược sư ăn mặc mộc mạc, khí chất thanh tú.

- Các ngươi sao lại tùy tiện ra tay với một lão nhân trói gà không chặt như thế này?!

Đòi mi của Vũ Phức nhíu lại, vội vàng đi tới. đỡ lấy Dương Phàm:

- Lão nhân gia, ngài không sao chứ?

- Vũ cô nương, không không nhận ra lão hũ sao?

Dương Phàm chuyển mắt, cuời nhìn Vũ Phức.

-Ngài là...

Vũ Phức nhìn kỹ. đột nhiên cảm giác có chút quen mắt.

Đột nhiên, trong mắt nàng tràn đầy kinh hãi:

- Là ngươi... Dương Dược sư?

- Cô nương vẫn còn nhớ rõ Dương mỗ, hài...

Dương Phàm vui mừng nói.

- Dương Dược sư, sao ngươi lại biến thành thế này?! Chẳng lễ bị bọn nghĩa mẫu hạ độc thủ sao?!

Vẻ mặt Vũ Phức không đành lòng, trắng bệch ra.

- Dương Dược sư? Ngươi là Dương Phàm?

Gã tu sĩ Hợp Thể trung kỳ kia đột nhiên hít sâu một hơi lãnh khí.

- Nhanh chóng thông báo cho chư vị truởng lão. còn có Đại truởng lão nữa...

Rất nhanh, toàn bộ Dược Thánh Tông chấn động.

- Dương Dược sư, ngươi đi mau! Nếu mẫu thân họ lại đây. ngươi sẽ mất mạng đó!

Vẻ mặt Vũ Phức khẩn trương thúc dục.

- Ta chỉ còn là một lão già mà thôi, đi không nổi nữa!

Dương Phàm thở dài đau khổ, đặt mông ngồi xuống.

- Ta mang ngươi đi!

Vũ Phức nắm lấy Dương Phàm, định lao ra ngoài Dược Thánh Tông.

, A >

- Đừng cho hãn chạy!

Chúng tu sĩ chấp pháp liền vây lấy hai người này. ,

Hưu

7 „ „ _ „ _ _

Rât nhanh, hàng ngàn đạo độn quang đã từ các nơi ở Dược Thánh Tông bay ra.

Người cẩm đẩu là hai gã trưởng lão có tu vi Hợp Thể hậu kỳ.

Bọn họ nhìn Dương Phàm chằm chằm một lúc rồi mới nhận ra:

- Duơn° Phàm, chính là hắn!

,n. -Tv

- Bắt hắn lại!

Một gã trưởng lão hét 1

Rất nhanh, mấy trăm tên tu sĩ lao lên, vây chặt lấy Dương Phàm, tách Vũ Phức ra ngoài.

Dương Phàm vẫn ngồi duới đất, cũng bất động.

Tuy nhiên khi những người này tới gần hắn, động tác trớ nên chậm rãi vô lực. vốn hùng hùng hổ hổ trở nén hữu khí vô lực.

Rồi sau đó, những thủ đoạn công kích đều chi như làn gió thoảng mà thôi.

Những tu sĩ kia động tác chậm rãi, như hãm vào bùn lầy. Đột nhiên, toàn bộ cánh tay của chúng trớ nên khô gầy, không chút sinh cơ nào. Kẻ nào may mắn kịp phản ứng. kịp chặt đi một cánh tay thì may mắn bảo mạng.

Kẻ nào bất hạnh thì tu vi lập tức đại giảm, sinh mệnh lực héo rũ, hóa thành một khối thây khô, cực kỳ đáng sợ.

- Ah...

lỉớng lão hét lớn.

Toàn trường khiếp sợ. hít sâu một loi lãnh khí.

Thần thái Dương Phàm bình tĩnh, vẫn ngồi tại chỗ.

Dao động pháp lực trên người hắn vô cùng suy nhược, nhưng lại ẩn chứa một cỗ ý cảnh kỳ điệu.

Lấy hắn làm trung tâm, đất đai. cây cở trong phạm vi ngàn dặm đều trờ nên héo tàn.

Đây là thần thông gì?! Quả thật chưa từng nghe được thấy được!

Mọi người hoảng hổt. không ai dám tới gần Dương Phàm, Ngay cả Vũ Phức đều kinh hãi thất sắc.

Nàng đột nhiên hiểu ra Dương Phàm quyá không đơn giản là già cả như vậy! Hắn dám một mình trờ lại Bông Sơn Đảo. một mảnh tiến vào Dược Thánh Tông, hơn phần nửa là có nắm chắc.

-Để ta tới!

Một gã trưởng lão quát lạnh.

Tay áo hắn vung lên, một mảnh xích quang bắn ra, ở hư không hình thành một hư ảnh Chu Tước rất sống động. Một cỗ khí tức kinh khủng áp lên toàn trường.

Trong tiếng hót cao, hư ảnh Chu Tước kia hội tụ hòa diễm lực đầy trời, bổ nhào về tới trước người Dương Phàm.

Một kích này. Ngay cả một toàn núi lớn cũng có thể bị san phẳng.

Dương Phàm cười cười, không hể động thủ. Bởi vì ở giai đoạn này, hắn không có năng lực đối kháng về mặt lực lượng, đặc biệt là những công kích.

Hắn muốn dùng mọi cách để đối phương chủ động ra tay với hắn.

Ông

Tình cảnh tương tự lại phát sinh. Hư ảnh Chu Tước và quang diễm đầy trời khi vừa tới gần Dương Phàm thì vẻ huyễn lệ trở nên ảm đạm, tan biến.

- Dù sự vật có cường đại tới mấy, đều có lúc vẫn hoa...

Dương Phàm thưởng thức quan khán sự héo rũ cũa huyễn lệ diễn ra trước mặt minh.

- Đi chết đi!

Một trường lão khác lại đột nhiên đánh úp hắn từ phía sau, một chưởng đánh tới.

Dương Phàm không phản kháng chút nào, tùy tiện để chướng này bổ lên người minh.

- Ah, không được. w ,

-Ai

Tên truớng lão kia phát hiện ra cánh tay của mình khô lão. vô lực, toàn bộ pháp lực như bị rút hết.

Tuy hắn phản ứng nhanh, bay ngược ra sau liền nhưng tu vi từ Hợp Thể hậu kỳ đã bị rơi xuống thành Hợp Thể sơKỳ.

Biến cổ như vậy khiến sắc mặt hắn trắng bệch.

- Nếu các ngươi muốn cũng giống như Dương mỗ, già nua vô lực thì xin mòi cứ động

thủ.

Dương Phàm cười lạnh, chậm rãi đứng lên.

- Ah

Chúng tu sĩbổn phía bị đọa cho hồn phi phách tán. vội vàng nhường ra một con đường.

Dương Phàm đi lại tập tễnh, đi về phía Dược Thánh Tông.

Lúc này. cũng có những tu sĩ đứng ở xa xa công kích hắn.

Tuy nhiên, ánh sáng chói mắt của công kích chi dừng ở quanh thân Dương Phàm, trờ nên héo rũ, tan biến.

Hơn nữa. Dương Phàm rất thích cảm giác này.

Nếu là pháp bảo công kích, chẳng những sẽ khiến chủ nhân bị thương tổn mà còn khiến linh tính của pháp bảo bị tôn hao...

Những tu sĩ nơi này chi đành trơ mắt nhìn lão nhân tuổi xế chiều Dương Phàm đi lên Dược Thánh Tông.

Chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ.

. .

- Ha ha ha... ta tường là ai tới đây, thì ra là ngươi!

Một thanh âm kinh hỷ từ một nơi sâu trong Dược Thánh Tông truyền tới.

Bá!

Một nữ nhân cung trang, dáng người uyển chuyển, khí chất cao quy hiện thân trước mặt Dương Phàm.

• V

Thuấn di?

Dương Phàm nheo mắt!

Khôngtới trăm năm, VũNghiên không ngờ đã bước vào Độ Kiếp Kỳ?!

Ánh mắt Vũ Nghiên đảo qua toàn trường, trong lòng buồn bực. Những môn đồ đệ tử này sao chi vây quanh, không ai động thù?!

Thật sự là tìm kiếm nát giày không thấy. rảnh rồi ngồi chơi cũng tự tìm tới!

Trong lòng Vũ Nghiên mừng thầm, kiểm chế sự hưng phấn trong lòng, bất động thanh sắc nói:

- Dương Dược sư tới Dược Thánh Tông ta là chủ động thúc thủ chịu trói sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.