Editor: Mứr Chanh
“Hu hu... Thiếp thân chịu không nổi, cầu tướng gia nhẹ chút.” Thẩm Diên cắn môi dưới, khóc sướt mướt xin tha.
Mỗi lần Bùi Dực đều dùng hết sức lực mà xuyên vào, mỗi lần đều nhét cả rễ vào rồi lại rút ra.
dương v*t to dài cắm vào cái huyệt nhỏ của nàng đến sưng lên, thậm chí hai cánh hoa môi không cách nào khép lại để bọc lấy gậy th*t của hắn mà chỉ có thể ra bên ngoài.
Thẩm Diên chỉ cảm thấy mỗi lần hắn đều xuyên vào tận cùng, đầu nấm cực lớn lần lượt va chạm vào miệng tử cung mẫn cảm yếu ớt nhất của nàng.
Chỗ sâu nhất giữa cánh hoa vừa sưng vừa căng ra, hai chân nàng không ngừng run lên, từ bụng dưới dâng lên một chút khoái cảm kỳ lạ khiến cho nàng ảo giác cận kề với cái chết.
“Tướng gia... Không muốn mà... Hu hu... Khó chịu...” Đôi mắt Thẩm Diên đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông trên người. Nàng giơ tay đẩy ngực người đàn ông kia ra muốn để hắn dừng lại, nhưng Bùi Dực không ngừng thọc vào rút ra như cũ.
Hắn kích thích phần hông, tựa như máy đóng cọc mà nhanh chóng thọc vào rút ra, cây hàng sưng huyết đến tím lần lượt cắm vào cái miệng nhỏ bên dưới của nàng, d*m thủy dính nhớp thành bọt trắng ở mép hồ chỗ hai người giao hợp.
“Hu hu... Mau dừng lại...” Thẩm Diên khóc đến mức khàn cả giọng, không chịu nổi hắn dũng mãnh thọc vào rút ra nhu vậy, chỉ muốn hắn mau chóng dừng lại.
Kiếp trước, Thẩm Diên và Bùi Dực hành phòng mấy tháng, thân mật như thế, nàng biết chỗ cấm kỵ của Bùi Dực là hầu kết của hắn.
Có một lần, lúc hai người hành phòng, Bùi Dực nằm sấp trên người nàng. Nàng chê hắn quá nặng, lúc vặn vẹo giãy giụa, đôi môi đỏ mọng kia vô tình cọ lên hầu kết nhô lên của hắn.
Bùi Dực phản ứng rất lớn, lập tức đứng dậy khỏi người nàng.
Thẩm Diên muốn thử dùng phương pháp này xem để mau chút khiến Bùi Dực dừng lại. Nàng vươn đôi tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên, muốn cọ đến hầu kết của hắn.
Đột nhiên Bùi Dực cúi đầu nhìn Thẩm Diên, đôi môi đáng lẽ phải hôn lên cổ họng của người đàn ông, nhưng vì Bùi Dực đột nhiên cúi đầu xuống, nó lại dính vào đôi môi mỏng của hắn.
Không khí đột nhiên hơi yên tĩnh, hai người đều ngây ngẩn cả người, đôi bên đều yên lặng nhìn nhau.
Bùi Dực nhìn cô bé có đôi mắt ướt át, gương mặt ửng đỏ và đầy mê hoặc dưới thân thì trái tim nhanh chóng đập liên hòi mà không rõ lý do.
Thật ra Thẩm Diên thật sự đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh mũi ngọc tinh xảo, má hồng lá liễu, cái miệng nhỏ anh đào, các đường nét tổng hợp lại rất thanh tú.
Ngày thường nàng thường xuyên hiện ra dáng vẻ yên lặng đoan trang, nhưng mỗi lần bị hắn đè ở dưới thân, hắn luôn có thể nhìn thấy vẻ quyến rũ của nàng.
Khi đôi mắt sáng mê ly nhìn hắn, linh hồn nhỏ bé của hắn thiếu chút nữa đã bị nàng câu đi.
Nàng rên rỉ khóc lóc như con mèo nhỏ gọi bạn tình vào xuân, càng lắng nghe thì nhiệt huyết của hắn càng cuồn cuộn, cây xúc xích dưới người càng thêm sưng to.
Hiện nay tóc mai nàng hơi loạn, búi tóc rời rạc, gương mặt ửng đỏ, khóc đến nỗi viền mắt đỏ hoe, vậy mà lại khiến hắn sinh ra cảm giác thương xót.
Bùi Dực cho rằng Thẩm Diên bị hắn làm mới đau đớn, ngẩng đầu lên là muốn tìm kiếm an ủi để hắn hôn nàng.
Hắn vốn nên từ chối, không biết vì sao, đôi môi đỏ mọng mềm mại kia dán lên, ma xui quỷ khiến mà hắn há mồm ngậm lấy cánh môi mềm mại ấy.
Xúc cảm rất tốt, cònmềm hơn một chút so với trí tưởng tưởng tượng của hắn. Bùi Dực ngậm lấy cánh môi của Thẩm Diên lại cho phép.
Sau đó, không biết như thế nào, vậy mà hắn lại cạy cánh hồng đỏ thắm kia ra, đưa đầu lưỡi đi vào bên trong, móc lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia.
“Ưm... Ư...” Thẩm Diên thở gấp, kinh ngạc nhìn người đàn ông trên người.
Kiếp trước, Bùi Dực chưa bao giờ hôn nàng.
Thẩm Diên cảm thấy thân phận của bản thân hèn mọn, Bùi Dực cũng không yêu nàng, hai người chỉ có thân thể giao hợp, có lẽ hắn ghét bỏ nàng cho nên cũng chẳng hôn nàng.
Nàng sợ chọc Bùi Dực không vui nên trước nay cũng không dám chủ động hôn hắn. Cho nên, ở kiếp trước hai người chưa bao giờ hôn nhau.