Editor: Mứt Chanh
Đối với câu chất vấn của Thẩm Diên, ánh mắt của Bùi Dực hơi lóe, hắn ấp úng nói: “Ta ôm nàng ấy một hồi.”
Hắn sợ Thẩm Diên hiểu lầm, lại lập tức giải thích: “Nàng ấy say nhào vào trong lòng ta, ta có đẩy nàng ấy ra. Nàng ấy đứng không vững ngã xuống đất. Vào buổi tối, nàng ấy lẻ loi một mình, bên cạnh lại không có nha hoàn đi theo, ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện nên đưa nàng ấy về cung.”
Chiêu Dư dù sao cũng là người phụ nữ Bùi Dực đã từng thích, hắn không đành lòng ném nàng trên sàn nhà lạnh băng.
Đàn ông do dự không quyết đoán với phụ nữ, thỉnh thoảng sẽ cất giấu tình yêu khó có thể dứt bỏ.
Đáy lòng của Thẩm Diên chua xót, đôi mắt đỏ lên, lộ ra bi thương khó có thể nói thành lời.
Kiếp trước, công chúa Chiêu Dư là dựa vào Bùi Dực thương tiếc mà xâm chiếm Bùi phủ từng chút.
Khi đó, Thẩm Diên còn chưa sinh đứa trẻ ra, công chúa Chiêu Dư đã vào Bùi phủ sống. Trong phủ tỳ nữ và thị vệ toàn hướng về nàng ta, nàng ta đã nghiễm nhiên được xem như nữ chủ nhân của Bùi phủ.
Mà Thẩm Diên có thai, mang cái bụng to sống một mình ở trong thiên viện lại không người hỏi thăm.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, mỗi lần nàng ra ngoài đều có thể nhìn thấy hình ảnh thân mật giữa Bùi Dực và công chúa Chiêu Dư.
Bùi Dực đã quên dẫn nàng đi mua quần áo, lại mỗi ngày mang công chúa Chiêu Dư đi ra ngoài mua vật phẩm trang sức.
Thẩm Diên nhìn hình ảnh hai người ra vào có đôi thì trong lòng cực kỳ khổ sở, lại không dám oán giận, cũng không dám nói ra bản thân bất mãn, chỉ có thể cắn răng nuốt ấm ức vào trong lòng.
Kiếp trước thương tổn quá mức sâu nặng, trong lòng Thẩm Diên vẫn có bóng ma.
Công chúa Chiêu Dư là cái gai trong lòng nàng, mỗi khi thấy Bùi Dực và Chiêu Dư thân mật thì trong lòng nàng lại đau tựa như muốn lấy máu.
Bùi Dực dịu dàng với Chiêu Dư, đó là cắm đao lên trên người nàng.
Thẩm Diên cắn môi dưới, chua xót hỏi: “Chàng thương tiếc công chúa Chiêu Dư, nếu lần sau, nàng bị ức hiếp, nửa đêm tới trong phủ tìm chàng tố khổ, chàng phải giữ nàng ta lại trong phủ an ủi sao? Hay là nửa đêm tự mình đưa nàng ta hồi cung? Để lại một mình ta phòng không gối chiếc.”
“Diên Diên, ta...” Bùi Dực mang vẻ mặt khó xử, hắn chưa nghĩ qua tình huống Thẩm Diên nói, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Dường như bất kể hắn làm gì cũng có vẻ như hắn đã sai.
Nếu Chiêu Dư thật sự tới, hắn có thể chặn nàng ta ngoài cửa, tránh mà không gặp sao?
Đó là người phụ nữ hắn từng thích hơn mười năm, hắn có thể làm được lạnh nhạt vô tình như vậy sao?
Thấy Bùi Dực lâu không trả lời, đôi mắt hạnh sáng ngời của Thẩm Diên ảm đạm xuống.
Không trả lời, do dự, đó là không đành lòng, luyến tiếc.
Đều hai đời, hắn vẫn không quên được công chúa Chiêu Dư, lúc trước nói yêu nàng là giả đi.
Nàng chẳng qua là trò tiên khiển lúc hắn tịch mịch nhàm chán mà thôi, công chúa Chiêu Dư đến thì tất cả dịu dàng cưng chiều nàng đều sẽ biến mất.
“Bùi Dực.” Giọng Thẩm Diên lạnh giọng, lần này nàng không gọi hắn là phu quân, “Chàng trở về đi, về sau chớ đến nữa, trong mắt thiếp không chấp nhận được hạt cát, không thể thấy chàng và người phụ nữ khác có dính dáng. Vừa lúc vài ngày trước đó, chàng viết thư hòa ly, vậy coi như chúng ta thật sự hòa li, sau này chúng ta đoạn tuyệt, từng người bình an.”
Thẩm Diên nói dứt khoát, hoàn toàn không có chút ý tứ nói giỡn.
Bùi Dực vừa nghe Thẩm Diên nói đoạn tuyệt thì hơi luống cuống, hắn vội vàng nói: “Không hòa ly, đó không phải ta viết,....”
Hắn kích động, nói chuyện cũng không suy nghĩ trước, lập tức bị lộ tẩy.
Bùi Dực ý thức được tự mình nói sai thì lập tức sửa miệng: “... Đó không phải là ta” thiệt tình” muốn viết, kế sách tạm thời làm sao có thể là thật đây.”
Thẩm Diên bi thương khổ sở rất nhiều nhưng vẫn nghe ra trăm ngàn chỗ hở của hắn.
Nàng hơi ngẩn ra, đây là Bùi Dực kiếp này sao?
Khi nào hắn ra tới?
Khó trách Bùi Dực này cư xử thân mật với với công chúa Chiêu Dư. Nếu là Bùi Dực kiếp trước, hẳn là sẽ không do dự như vậy.
“Bùi Dực.” Thẩm Diên thử hỏi: “Chàng còn nhớ rõ buổi tối hôm đó viết thư hoà ly, đã đáp ứng thiếp cái gì không?”
Bùi Dực nỗ lực nhớ lại tối hôm đó viết thư hòa ly đã xảy ra cái gì, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn mơ hồ.
Hắn chỉ biết một Bùi Dực khác viết thư hòa ly dưới ánh nến mờ ảo, sau đó lên giường hôn Thẩm Diên, tiếp theo thì cái gì cũng không biết.
Hắn ngập ngừng nói: “Ta đáp ứng nàng... Đáp ứng nàng...”
Bùi Dực ấp úng một hồi, cũng chưa nói ra bản thân đáp ứng Thẩm Diên chuyện gì, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra.
Thấy Bùi Dực phản ứng chậm chạp như thế, Thẩm Diên siết chặt bùa chú màu vàng cam trong tay áo, nàng đã xác định người đàn ông trước mắt chính là Bùi Dực kiếp này.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, nói liều: “Chàng đáp ứng thiếp nếu công chúa Chiêu Dư trở về, lén gặp mặt nàng ta, khiến thiếp thương tâm thì chàng tự đánh mình năm cái tát.”