Editor: Mứt Chanh
Hắn đang lừa gạt nàng.
Hắn đã từng nói qua kiếp trước không có cưới công chúa Chiêu Dư, bởi vì đã không yêu nàng ta.
Sao bây giờ cả hai thân mật như thế? Dường như nối lại tình xưa thế kia.
Từ góc độ của Thẩm Diên nhìn qua, người phụ nữ kia từ phía sau ôm Bùi Dực. Bùi Dực quay đầu lại nhìn nàng ta, hai gương mặt tựa sát vào nhau như là đang hôn môi.
Tên khốn kiếp này, đêm qua rõ ràng là hẹn hò với người phụ nữ kia rồi, nếu không sao trên người sẽ có mùi son phấn của phụ nữ đây.
Hắn còn lấy cớ nói bị chuyện quan trọng trì hoãn cho nên mới về trễ.
A, Thẩm Diên cong môi cười lạnh, đứa ngốc mới tin hắn, gã đàn ông thúi miệng đầy lời nói dối.
Thẩm Diên còn đang cầm mấy bộ quần áo vừa mới chọn xong, nàng cầm một đống quần áo kia đi đến bên cạnh Bùi Dực rồi mạnh mẽ quăng vào gương mặt tuấn tú của hắn, mắng câu “cặn bã”, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Bị quần áo quăng vào mặt, Bùi Dực lập tức hoàn hồn. Hắn nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Diên thì lập tức hơi luống cuống, vội vàng mở cánh tay của Chiêu Dư ra.
Chiêu Dư túm lấy cánh tay của Bùi Dực không cho hắn đi: “Dực ca ca, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, nhiều năm như vậy chàng cũng không cưới vợ, là bởi vì không quên được ta sao?”
“Chiêu Dư, chúng ta không quay lại được. Tuy rằng mấy năm nay ta vẫn luôn chưa cưới vợ, thật sự có rất lớn quan hệ với muội, nhưng không lâu nữa ta sẽ cưới vợ, muội không còn là duy nhất trong lòng ta.” Bùi Dực lo lắng cho Thẩm Diên, hắn lạnh nhạt bẻ ngón tay của Chiêu Dư ra rồi lập tức chạy ra đuổi theo người.
Cảm xúc hai ngày qua của Thẩm Diên không ổn định, nàng lại mang cái bụng to, sắp lâm bồn. Bùi Dực sợ nàng xảy ra chuyện, vẻ mặt nôn nóng tìm kiếm bóng dáng nàng trên đường.
Vừa rồi chậm trễ chút thời gian để nói chuyện với Chiêu Dư, vừa ra tới đã không thấy tăm hơi bóng dáng của Thẩm Diên.
Bùi Dực lập tức chạy về Bùi phủ, muốn nhìn một chút xem Thẩm Diên có thể về nhà trước hay không.
Hắn vội vã chạy về nhà họ Bùi, hỏi thị vệ và nha hoàn có thấy Thẩm Diên trở về hay không.
Thị vệ và nha hoàn đều lắc đầu, nói không gặp Thẩm Diên trở về.
Chưa trở về sao?
Bùi Dực nhíu mày, xoay người chạy đến cửa hàng quần áo, hắn cẩn thận tìm hai con đường bên ngoài cửa hàng nhưng không tìm thấy bóng dáng Thẩm Diên đâu.
Bùi Dực nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo, hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu hắn chợt lóe qua một tia sáng, cảm thấy Thẩm Diên hẳn sẽ ở chỗ nào đó, vội vàng đi đến ngõ nhỏ phía Đông.
Bùi Dực bước đi vội vàng, tốn nửa canh giờ đã đuổi tới Thẩm viên. Hắn hỏi hai thị vệ gác cổng: “Di nương, trở về chưa?”
Thị vệ gật đầu: “Di nương ở trong nhà.”
Bùi Dực vội vàng đi vào nhà.
Thẩm Diên đóng chặt cửa phòng, Bùi Dực dùng sức đẩy đẩy nhưng không đẩy ra.
Hắn đập cửa, gọi lớn: “Diên Diên, mau mở cửa.”
Thẩm Diên nghe thấy giọng hắn thì mày nhíu chặt lại. Người đàn ông này tới thật nhanh, nàng đã quên nói với thị vệ phải ngăn hắn lại.
Bùi Dực kiếp trước đã từng nói qua với nàng, sợ Bùi Dực kiếp này lại đây ức hiếp nàng, đặc biệt sắp xếp cho nàng hai tử sĩ, trên tay nàng có lệnh bài. Nếu ý kiến của nàng và Bùi Dực không thống nhất, hai thị vệ này chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của nàng.
“Diên Diên, mau mở cửa, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích.” Bùi Dực không ngừng đập cửa phòng như cũ.
Thẩm Diên liếc liếc nhìn cánh cửa gỗ đang đung đưa, nàng đi đến cửa, cách một cánh cửa lạnh giọng chất vấn hắn: “Vì sao phải gạt thiếp? Đêm qua chàng lại gặp công chúa Chiêu Dư phải không? Vì sao không nói sự thật cho thiếp.”
“Diên Diên, hôm qua đều là tình cờ. Chiêu Dư đột nhiên về triều, bệ hạ thiết yến hội vì muội ấy đón gió tẩy trần, ta cũng bị mời trong đó. Hôm qua muội ấy kính ta vài chén rượu, muội ấy là công chúa, ta là thần tử, ngại với thân phận, tất nhiên ta không thể không uống.” Bùi Dực giải thích.
Thẩm Diên không tin chuyện đơn giản như vậy, nàng tiếp tục truy vấn: “Sau khi uống xong rượu, các người làm cái gì? Ta ngửi được mùi của nàng ấy dính trên người chàng.” (*^ワ^*)