Chậc........
Hắn tặc lưỡi,Vô Song, nghe hấp dẫn nhỉ.Khẽ đưa mắt ngó hai người con gái.
_”Có thể ngăn cản hai Tiên Đế, vậy chẳng phải là Chí Tôn sao?” Mắt hắn sáng rực, đỉnh phong của thế giới nầy đóa,vớ được bảo bối rồi.... nếu như được hai người chỉ dạy thì ngon bơ rồi. liệu hai người có nhận đệ tử không nhỉ?.
Khoan.......liếc mắt nhìn dung nhan của hai nàng hắn xấu xa nghĩ.
_” Nếu ta bái sư, thì phải gọi hai nàng là sư tôn,không ổn, Ah.....sao ta không gọi là Cô Cô như tiểu thuyết Thần Điêu Đại Hiệp nhỉ...kaka.
Bất chợt tim hắn lại nhói đau, có lẽ vết thương lòng vẫn còn quá sâu nặng. Một người con gái bình thường hắn còn lo không được, lấy gì dám vu vơ với hai nàng Tiên Tử đây.Thôi thì cứ chấp nhận sự thực phũ phàng vậy.Trèo cao thì té đau.... Hắn cũng hiểu, Cường giả vi tônnếu đã có cơ duyên đến đây, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
_” Chẳng hay..........chẳng hay.. hai vị Tiên Tử có...có nhận đệ tử không?”hắn ngượng ngùng.
_”Đệ tử?“.
Hai nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
Hai nàng chợt ngẩn người. Đây là lần đầu tiên có người dám đánh chủ ý làm đệ tử với các nàng. Nên biết năm lão bất tử Tiên Đế tiềm tu ngàn năm tại nơi đây còn chưa dám nghĩ đến, chứ đừng nói là thẳng toẹt ra như tên này.Thú vị ah.......
_”Có lẽ......uhm nhưng phải xem ngươi có tư chất ra sao” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mỉm cười.Có nhận tên để tử trong tương truyền cổ xưa, có cơ duyên tấn cấp cảnh giới tối cao cũng không lỗ a.
_” Sư Tỷ...... liệu có... có ổn không vậy?” Bạch Nguyệt Tiên Tử ngạc nhiên.
_”Uhm...muội yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ nhàn nhạt đáp.Trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt khó nhìn thấy.
_”Vậy....ta...ta có thể sao?” hắn kích động.
Không đáp lại hắn, Huyết Nguyệt Ảnh Vũ khẽ nhĩu đôi mày liễu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên má như suy nghĩ điều gì đó.Bất chợt mắt nàng lóe sáng,khẽ mỉm cười nàng lấy ra một miếng ngọc bích xanh lam đưa cho hắn.
_”Đặt lên trước mi tâm,đưa linh lực dùng linh thức cảm nhận.”
_”Sư tỷ..... chẳng phải đó là......?”Bạch Nguyệt Tiên Tử ngạc nhiên.
_” Uhm...tỷ không dùng được,giữ lại có ích gì đâu.”
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mỉm cười gật đầu.
_”Ta..ta không biết, linh lực là....là như thế nào.” hắn gượng gạo gãi đầu, cúi mặt xuống lí nhí như trẻ con làm sai điều gì đó.
Ách.......ta ngất.
Quên mất tên này không có linh lực, nàng vỗ trán cười khổ.
Oài.....xem ra ta phải phá lệ mất rồi.. Nàng nhẹ nhàng như cơn gió lướt đến trước mặt hắn, khẽ giơ ngón tay xinh xắn trắng ngần điểm lên mi tâm của hắn.
Một luồng khí nóng bỏng truyền khắp người hắn, cảm giác như ngàn con kiến nhột nhạt cắn hết các mạch máu trong cơ thể. Đầu óc hơi nhức nhối, kèm theo những thông tin về cách thức vận hành linh lực.
Phù........
Thở dài một tiếng, nàng thu ngón tay lại mỉm cười khúc khích.
_”Ta vừa mới giúp ngươi giải khai toàn bộ kinh mạch để ngươi có thể tu luyện linh lực.Có hay không nên gọi ta một tiếng Sư Tôn nhỉ?”
_”Cám ơn Sư...... Sư Tôn” hắn nghẹn giọng.
Cuối cùng cũng biết cách tu luyện,coi như ông trời cũng mỉm cười với hắn.Giờ hắn nới hiểu, hèn gì hắn có thể nghe hiểu tiếng của thế giới này....
Rồi đây....
Biết đâu hắn sẽ bước trên con đường cường giả của dị giới Song Nguyệt Đại Lục này.