Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 31: Chương 31: Tâm sáng như gương (p2)




Mạng lưới quan hệ giữa các gia tộc rất phức tạp, sớm đã là chuyện của một người không phải là của một người mà là chuyện của cả đám người, không thì Cơ Tử Khiên đến đây cũng không dẫn đến sự chống đối lớn như vậy Hư Nhược Cốc càng không phải tin trong lòng cho rằng Thiên Thần Cung sẽ không diệt nhà mình.

Cái mạch quan hệ giữa người với người khá rắc rối, trước đến nay vẫn là cam đoan quan trọng nhất.

Một điều khác biệt duy nhất là, người phàm chỉ là quan hệ với người phàm, tiên nhân thì có quan hệ của tiên nhân.

Linh sư đến từ bên ngoài, chỉ là một người hưởng thụ.

Linh sư của gia đình, hưởng thủ không phải là của sức mạnh của một người, còn có sức mạnh của thừa kế nữa, còn có Linh sư cả đời đi giao tiếp để đem đến sức mạnh của những mối quan hệ.

Bởi thế mà lời nói của Vệ Trịnh Thư Phượng, cuối cùng cũng chỉ là lời nói trong cơn tức giận, bà không thể, cũng không dám, càng không chô phép phá vỡ quy tắc như vậy.

Chỉ có điều bây giờ cơn tức giận của Vệ Trịnh Thư Phượng vẫn chưa nguôi, vì thế sự nhác nhở của Tần quản sự mặc dù không sai, bà lại không muốn nghe, ngược lại còn lườm Tần quản sự một cái: - Đừng cho rằng ta nhìn không ra, cái bình hoa đang yên đang lành sao lại chạy ra chỗ cửa rồi? Tại sao mà Tĩnh Tâm viên vừa xảy ra chuyện thì bên chỗ ta đã biết luôn? Tại sao đến cả bên Lão thái gia cũng biết tin nhanh như vậy? Còn nữa tại sao lại vừa đúng lúc chúng ta đi đến, Vệ Lan Tâm lại nói ra những lời như thế? Dựa vào mấy tên tiểu nhân, sợ là không nghĩ ra nổi cái trò nham hiểm như thế, chỉ sợ còn có người nào đó đứng đằng sau giật dây? Đúng rồi, Tần Viễn, ngươi không biết là Thanh Dương Hiên các Tĩnh Tâm viên hơi xa sao? Thế mà ta vẫn luôn cảm thấy ngươi trung thành thật thà!

Tần quản sự kinh hãi mồ hôi túa ra, chỉ có thể cười theo nói: - Phu nhân trước giờ đều anh minh, chỉ có điều lời nói ở trên mặt Cô gia, không ai có thể can thiệp vào Cô gia nói gì.

Hắn cũng không phủ nhận Vệ Trịnh Thư Phượng chỉ ra vấn đề.

Một người hầu khôn khéo là một người biết lúc nào nên giả ngu.

Cũng như thế một người chủ khôn khéo là một người biết lúc nào thì buông tay.

Vệ Trịnh Thư Phượng rất khôn khéo, chính vì thế, bà tuyệt đối sẽ không truy cứu việc này đến cùng, bây giờ nói ra những nghi vấn, chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi, cảnh cáo những người bên dưới, đừng cho rằng lão nương dễ bị lừa.

Ta giả vờ ngỗ một chút, thả các ngươi, các ngươi cũng đều thu lại hết những ý nghĩ khác cho ta, cái suất vào học viện là của Vệ gia, cho hay không cho ai, không phải các ngươi nói là xong!

Bởi vậy Tần quản sự không giải thích gì thêm, chỉ nói Vệ Lan Tâm không đúng.

Tần Viễn nói cũng không sai, Thanh Dương hiến hắn sắp xếp có hơi xa, nhưng cũng không xa đến mức mà không thể đi gặp Vệ Thiên Xung, nói trắng ra là Vệ Lan Tâm chả coi Vệ Thiên Xung ra cái gì; Vệ Thiên Xung làm khó dễ Cơ Tử Khiên rồi, nhưng cũng chỉ là cái yêu cầu cơ bản nhất cho một người hầu học mà thôi, nói thẳng ra là Cơ Tử Khiên một chút nghĩa khí, tự giác cũng không có; bọn tiểu nhân cũng coi như là tính kế với hắn rồi, nhưng cái mồm Vệ Lan Tâm nói ra những lời gì, cũng không phải bọn tôi tớ có thể khống chế được, nói thẳng ra là mồm thối lại không biết cách làm người.

Rất nhiều chuyện, chung quy là vấn đề của bản thân, sau đó mới bị người khác lợi dụng.

Vệ Trịnh Thư Phượng cũng hiểu được điểm ấy, dù sao đi nữa bà đối với cả nhà Vệ Lan Tâm cũng chán ghét, mượn cơ hội đuổi đi.

Mọi người vô hình mà hợp ý nhau, bọn tôi tớ giúp Vệ Trịnh Thư Phượng vứt bỏ cái phiền phức Cơ gia này, bản thân cũng bình yên mà hưởng thụ hai suất vào học viện, cũng chỉ có thể có được sự ăn ý này, mọi người mới có thể chung sống hòa thuận được.

Cho nên tiếp theo, Vệ Trịnh Thư Phượng lại nổi một cơn thịnh nộ, cuối cùng lại phá lệ không xử phạt bất cứ kẻ nào, thật đúng là giơ cao đánh khẽ.

Bị một câu “cút đi” của Vệ Trịnh Thư Phượng như được đại xá bọn tôi tớ đều dần dần rời đi, Tần quản sự và Đường Kiếp đi cuối cùng, trên đường đi không nói lời nào, cho đến lúc sắp rời phủ, Đường Kiếp mới cười nói: - Lần này vẫn phải cảm ơn Tần thúc thúc giúp đỡ rồi!

- Ta à, lên phải thuyền giặc rồi! Tần quản sự bất đắc dĩ thở dài, chỉ là trong mắt không thấy một chút gì tiếc nuối hối hận.

Ông nhìn Đường Kiếp: - Chuyện này mặc dù ngươi làm rất đẹp, nhưng ảnh hưởng không tốt. May là có Thị Mặc gánh cho, chuyện gì cũng nằm trên lưng hắn, ngươi cũng không cần lo lắn quá, chuyện ngoài ý muốn, đợi lúc thiếu gia nhập học, cũng là lúc ngươi vào học viện, ta xin chúc mưng ngươi trước.

Đường Kiếp thản nhiên nói: - Tôi thì lại không nghĩ thế, trên thực tế Thị Mặc vẫn còn cơ hội.

- Hả? Tần quản sự ngẩn người: - Lần trước gặp chuyện, ngươi nói hắn đã hết cơ hội. Chuyện hôm nay lớn như vậy, sao ngươi lại nói hắn vẫn còn cơ hội?

- Cũng là do xảy ra chuyện lớn như vậy, Thị Mặc mới lại có cơ hội. Đường Kiếp thở dài.

- Cơ hội gì?

- Tâm Ma đại nguyện!

Tâm Ma nguyện, đây là điều bắt buộc đối với mỗi người hầu học trước khi nhập học sẽ phải nói gia tộc sẽ không ngốc đến mức chỉ dựa vào một câu nói là tin ngươi.

So với những lời thề chắc nịch, Tâm Ma Nguyện rõ ràng là càng có tồn tại một ràng buộc.

Tâm Ma Nguyện chia làm các phần có Đại Nguyện, Tiểu Nguyện, Phi Nguyện, như lúc đầu Đường Kiếp lập đại nguyện diệt Thiên Thần Cung, mad Hư Mộ Dương lúc đầu bị Đường Kiếp cứu, nếu mà có nhân quả, thì đến “nguyện” cũng không được, chỉ có thể gọi là Phi nguyện.

Phi nguyện giống như là mở cửa buôn bán, thành với không thành đều chỉ là chuyện làm ăn giữa hai người, cơ bản là không có ảnh hưởng gì, cố gắng duy trì chỉ là thói quen mà thôi.

Tiểu nguyện thì lại là lời nguyện bình thường, giống như hợp đồng mua bán của một công ty, mỗi chữ đều rất quan trọng, mất đi một chữ là có thể mất mạng, nhưng cũng sẽ sinh ra những hậu quả và ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể dễ dàng buông thả.

Đại nguyện thì giống như là đề cập đến hợp đồng sống còn của công ty, nếu như không thành, sẽ rất có khả năng bị ngân hàng đòi nợ, không quay vòng được, trực tiếp sẽ phá sản.

Bởi vậy Đại nguyện không thể dễ dàng nói ra, nhưng nếu như lập Đại nguyện thì có thể giúp những người tu tiên kiên trì trên đường tâm, xây dựng cơ sở từ trong tâm, trên con đường tu luyện lại càng thêm thuận lợi.

Đây là tính chất của nguyện.

Nguyện có tính chất, cũng có nội dung.

“Ta lập Đại Hồng nguyện, từ nay về sau bữa nào cũng sẽ có thịt”

Cái loại nội dung vô nghĩa này cũng có thể gọi là Đại nguyện, nhưng không có ý nghĩa, đó là tự tìm phiền phức cho bản thân, lại không đem lại lợi ích gì.

Mà giống “Ta lập Đại Hồng nguyện, nhất định diệt Thiên Thần cung” loại nguyện này, đây là Diệt Ma nguyện, sẽ không mang lại bất kỳ lợi ích nào choc ho Đường Kiếp lúc tu luyện, nhưng sẽ giúp được Đường Kiếp sau này đối phó với Thiên Thần Cung, về phần giúp đỡ rốt cục thể hiện ra sao, lại là mỗi người mỗi khác.

Như “Ta lập Đại Hồng nguyện, phá hết thẩy mọi pháp thuật trên thế gian” của Thích Vô Niệm, chính là một loại Phá Pháp nguyện, không thể hiện ông ta thật sự có thể phá bỏ mọi pháp thuật, nhưng có thể giúp đỡ ông ta trong lúc phá pháp. Chỉ là Đại nguyện của ông ta thần thông thần kỳ vô cùng, nên mỗi lần chiến đấu đều có thể kịp thời lập nguyện, còn có thể đổi thành Hồng nguyện, thậm chí sau khi phản nguyện cái giá phải trả còn nhỏ hơn rất nhiều so với người khác.

Về phần cầu bất tử, cầu tiêu dao, cái này goi là Căn bản nguyện, là điều căn bản mà những người tu tiên một đời theo đuổi, do vậy tuyệt đại đa số Hồng nguyện đều là Căn bản nguyện.

Đại Hồng nguyện là hình thức, Diệt Ma nguyện, Căn Bản nguyện, Phá Pháp nguyện thì là nội dung, có thể lập thành Đại nguyện, cũng có thể lập thành Tiểu nguyện.

Mà hầu học của các gia tộc, trước khi nhập học, thường sẽ lập nguyện với gia tộc, loại nguyện này chính là Báo Ân nguyện, về nội dung cụ thể thì không giống nhau.

Do liên quan đến tiên cơ đạo quả, thường thì gia tộc sẽ không ép hầu học lập Đại Hồng nguyện, nhưng Tiểu nguyện thì vẫn bắt buộc, nhưng nếu có ai muốn lập Đại Hồng nguyện, thì cũng sẽ không ngăn cản.

Đường Kiếp sở dĩ cho răng Thị Mặc vẫn còn cơ hội, cũng là bởi vì Tâm Ma nguyện này.

Thị Mặc trước kia, tự cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội, chắc chắn sẽ không đề cao việc hứa hẹn để xin học, nhưng chuyện lần này, Thị Mặc lại lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió, điiều này khiến hắn nhận thức được, chính mình đã mất đi khả năng được phu nhân lựa chọn, sẽ không còn mê tín vào cái thân phận “thư ký” nữa.

Lúc con người rơi vào đường cùng, thường thì sẽ tử chiến đến cùng.

Để có thể vào học viện, cách duy nhất của Thị Mặc chính là đề cao hứa hẹn báo đáp của bản thân, lấy hình thức Đại Hồng nguyện lập ra Báo Ân nguyện bậc cao nhất lúc mà bạn không mượn được tiền thì hãy nâng cao lợi ích lên, thế giới không bao giờ thiếu những nhà đầu tư mạo hiểm.

Đương nhiên, không phải nói tất cả mọi người có thể làm như vậy.

Dù sao cũng phải có tư cách kia trước mới được.

Mà thật sự có tư cách, cũng sẽ không đồng ý lựa chọn như vậy.

Con đường tu tiên nhiều trắc trở, nếu sống chết chỉ vì làm một người nô tài cao cấp, thế còn không bằng cứ giả ngu giả dốt, sống cuộc đời yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.