Tiên Ma Biến

Chương 44: Q.16 - Chương 44: Bảo trọng




Rõ ràng hiện giờ là đầu năm, nếu như là năm trước, các đứa trẻ thành Trung Châu còn đang náo nức mặc đồ mới, chạy rong chơi khắp phố, vui đùa nghịch tuyết. Nhưng đối với tất cả dân chúng thành Trung Châu, năm mới năm nay lại không có sự vui vẻ, chỉ có bất an và sợ hãi.

Hôm nay là ngày mười hai đầu năm, không những các khách sạn chậm chạp không mở cửa đón khách, mà một khách sạn nổi tiếng là khách sạn Thiên Kỳ ở thành Bắc vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt. Theo tin tức triều đình truyền ra, lão bản khách sạn Thiên Kỳ nổi tiếng ở thành Trung Châu lại là mật thám Đại Mãng, nhưng đồng thời có một tin tức ngầm cũng được truyền đi, khách sạn Thiên Kỳ chính là cứ điểm của học viện Thanh Loan. Bất kể tin tức nào chính xác, kết quả cuối cùng chính là tất cả mọi người trong khách sạn Thiên Kỳ đều chết, ngoài ra còn có hai tên thần quan núi Luyện Ngục, mười mấy người tu hành triều đình và rất nhiều quân nhân Vân Tần cũng chết theo.

Những ngày qua, khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trung Châu luôn luôn có những cuộc chiến đầy máu tươi. Một số cung phụng của Dung gia và tay sai hoàng đế trước kia, hiện nay cũng bị người của khoa Ngự Đô do Hứa Châm Ngôn cầm đầu và quân đội Vân Tần truy bắt ráo riết.

Một số thần quan núi Luyện Ngục, kết hợp với thân tín của Hứa Châm Ngôn, Lãnh Trấn Nam, đã sớm ra khỏi thành Trung Châu, phối hợp với mật thám và thân tín bí ẩn của triều đình, nỗ lực tìm kiếm tung tích của Lâm Tịch và Nam Cung Vị ương.

Trong lúc rất nhiều người đứng lên phản đối ở Vân Tần đang hét to tên Lâm Tịch trong lòng mình, một tên thần quan trước kia chỉ có thân phận hèn mọn trong núi Luyện Ngục, nhưng hiện nay lại thanh danh hiển hách kể từ khi Trương Bình đứng đầu núi Luyện Ngục, Kỳ Liên Mặc, đang ngồi trên một con chim gáy mặt quỷ, tự hỏi: Hiện giờ đám người Lâm Tịch đang ẩn núp ở đâu?

Mặc dù Lâm Tịch có Thiên Phượng Vân Tần độc nhất vô nhị, những người tu hành Yêu tộc kia cũng có hoa Tiên Diệp có thể phi hành được, nhưng dưới những thủ đoạn đặc biệt mà núi Luyện Ngục đã âm thầm bố trí từ trước, đáng lẽ đám người Lâm Tịch không thể lẩn trốn được.

Vậy rốt cuộc Lâm Tịch đang ở đâu?

...

- Phàm người hầu hạ thật lòng, sẽ được ma lực vô thượng; phàm người phụng Ma ta, nhất định được vĩnh sinh; phàm người bỏ Ma ta, tất sa lầy trong địa ngục, trọn đời không giải thoát.

Trong núi Chân Long hiện giờ, có mười mấy tên đệ tử núi Luyện Ngục vừa được đưa tới, đang khoác lên mình một bộ thần bào, lần lượt ngâm ca theo một tên thần quan núi Luyện Ngục khác. Sau khi hoàn thành hơn trăm lần ngâm ca, một tên thần quan núi Luyện Ngục khác đưa một bản kinh văn ghi lại phương pháp tu hành tới trước mặt bọn họ, để cho bọn họ quan sát tu hành. Mười mấy tên đệ tử núi Luyện Ngục kia kích động đến mức cả người run rẩy, tiếp tục ngâm ca, khen ngợi.

Ở núi Luyện Ngục hiện nay, việc này được gọi là "Thánh tứ''.

Các đệ tử thành tâm thờ phụng chưởng giáo, ngay lập tức sẽ được nhận "Thánh tứ'' như vậy, đó là những phương pháp tu hành vô cùng mạnh mẽ, mà các đệ tử hạch tâm của núi Luyện Ngục trước kia chưa chắc đã nhận được.

Kỳ Liên Mặc là một trong những đệ tử núi Luyện Ngục sớm được "Thánh tứ'' nhất. Khi Trương Bình tiếp quản ngôi vị chưởng giáo núi Luyện Ngục, Kỳ Liên Mặc luôn tìm cách khống chế các đệ tử, thậm chí là tẩy não những đệ tử mới vừa gia nhập, khiến bọn họ tin tưởng Trương Bình là ma vương trong Thiên Ma ngục nguyên vừa chuyển sang kiếp khác, sẽ dẫn lối bọn họ đi tới một thế gian mới do ma vương thống trị, những người dám chống lại hoặc cãi lời bọn họ, tất sẽ bị lửa ma thiêu đốt sạch sẽ.

Kỳ Liên Mặc vỗ vỗ gương mặt của mình, khiến băng sương ngưng kết trên mặt và lông mày rớt xuống dưới, sau đó lại phất phất tay, để những người trong một khu rừng không xa tiếp tục tìm tòi.

...

Tại một cánh đồng cách khu rừng mà đám người Kỳ Liên Mặc đang tìm kiếm không xa, có một số phòng ốc tan hoang.

Có rất nhiều dây leo từ bên ngoài bò vào bên trong phòng, khắp nơi đều là cỏ hoang, vừa nhìn đã biết có ít nhất mấy năm rồi không có ai ở đây. Nhưng Kỳ Liên Mặc lại không biết rằng những dây leo kia vừa mới chỉ sinh trưởng cách bây giờ mấy ngày, mà bên dưới những đống dây leo đấy lại có một tầng hầm mà những hộ nông dân trước kia dùng để chứa khoai lang.

Bên trong cái hầm đó, có rất nhiều cỏ xanh mọc lên, Lâm Tịch đang ngồi tựa vào một bên vách hầm, nặng nề thở lấy.

- Ta còn định chọc ngươi đấy.

Mộ Sơn Tử ngồi đối diện hắn, lắc đầu thở dài:

- Nhưng nhìn thấy ngươi thê thảm như vậy, ta cũng lười chọc rồi.

- Đúng rồi, bị huynh đệ của mình phản bội, đánh thành bộ dạng thế này, cảm giác sao hả?

Sau khi lắc đầu, hắn lại cười toét miệng hỏi một câu.

Vừa mới nói là lười chọc, nhưng sau đó còn hỏi như vậy, tên Mộ Sơn Tử này đúng là rất dễ bị người khác đánh.

- Cảm giác rất tệ hại.

Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Mộ Sơn Tử, nói:

- Có tin tức mấy người Cao Á Nam không?

Thấy Lâm Tịch vẫn bình thản không nổi giận, Mộ Sơn Tử tựa hồ cũng chán nán, nên nhún vai một cái, nói:

- Chưa có! Nhưng ta nghĩ một nửa ngọn núi đổ sập như vậy, cho dù là Hạ phó viện trưởng còn sống đi tới đó, chắc cũng phải chết thôi.

- Mộ Sơn Tử, ngươi có thể đừng nói nhảm nữa không?

Tần Tích Nguyệt ngồi một bên nổi giận đứng lên, quát to một cái.

- Dù sao bị thảm như vậy mà hắn còn chịu được, nói nhiều hay ít hơn hai câu cũng không có gì.

Mộ Sơn Tử nhìn Lâm Tịch một cách đầy thâm ý, nói:

- Nếu như không chịu được, sao có thể là kẻ thù của Mộ Sơn Tử anh minh thần võ được.

Lời nói và vẻ mặt của Mộ Sơn Tử hiện giờ vẫn rất đáng để ăn đòn, nhưng khuôn mặt của những người trong tầng hầm này lại không vì thế mà thay đổi.

- Nói mấy lời có ích đi.

Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng, nhìn Mộ Sơn Tử hỏi:

- Ngươi đã đến đây được, học viện hẳn đã muốn truyền tin cho ta.

- So với lúc các ngươi chạy trốn, tình hình hiện nay bên ngoài còn loạn hơn rất nhiều.

Mộ Sơn Tử lắc đầu, nói:

- Trong mười đội quân Vân Tần, đã có sáu đội quân đang tự đánh với người mình, còn bốn đội quân khác lại mưa đồ làm phản. Phương pháp tu hành trong tay đồng học Trương Bình của chúng ta trước kia thật sự rất lợi hại, mấy người tu hành cấp thấp của núi Luyện Ngục hiện giờ lại biến thành cương thi như sáu tên đại trưởng lão bọn chúng trước kia, không biết đau đớn là gì, cho dù bị đâm xuyên thân thể cũng không chết được. Còn có một số người tu hành lại biến thân thể của mình thành một thùng dầu sôi, lúc nào cũng có thể bốc cháy được. Mà điều quan trọng chính là hiện nay không thiếu một số người tu hành Vân Tần vì những phương pháp tu hành đó mà đầu phục hắn. Cũng có rất nhiều người tu hành Vân Tần vì vậy mà tức giận, liều mạng giết chết những người tu hành Vân Tần này. Dù sao Vân Tần hiện nay không khác gì Vân Tần trước khi lập quốc cả, giống như một con rết bị chặt thành nhiều phần mà không chết, mỗi phần tự đấu với nhau. Đồng học Trương Bình của chúng ta không biết có phải đang chăn heo hay không, đám người cưỡi chim gáy mặt quỷ tìm bọn ngươi bên ngoài đã không ít rồi, lại có mấy người dẫn theo Hỏa khôi đi tìm các ngươi, thật không biết hắn tìm đâu ra nhiều chim gáy mặt quỷ và Hỏa khôi như vậy. Tệ hại nhất chính là tinh thần của hắn dường như không tệ lắm, ngày hôm qua còn đích thân giết chết một giảng viên học viện. Bây giờ, những sức mạnh ẩn giấu của học viện ở bên ngoài đã bị hắn phá hủy bảy tám phần rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn hắn đã đi đến một số nơi tu hành còn chưa thần phục với mình. Không biết ngươi có cách nào đối phó với hắn hay không, chứ ngay cả học viện cũng không biết là liệu hắn có tiến công học viện hay không đấy.

- Còn có Hỏa khôi sao?

Mộ Sơn Tử gật đầu, nói:

- Nếu như bây giờ ngươi đi ra ngoài, chạy đến phủ Lăng đốc của lăng Cố Hà, sẽ gặp ngay hai con.

- Sao hả? Có phải cảm thấy huynh đệ Trương Bình của ngươi quá ác độc không?

Sau khi dừng một chút, Mộ Sơn Tử lại cười nói:

- Yêu thú Thánh giai cũng có nhiều như vậy, mà lúc trước cả Vân Tần chúng ta cũng chỉ có một hoặc hai con thôi, có phải ngươi bất ngờ lắm không?

- Càng là yêu thú lợi hại, ý thức lãnh địa càng cao, số lượng cũng càng ít. Sách cổ đã từng ghi lại, trong bất kỳ thời kỳ nào, yêu thú Thánh giai cũng tuyệt đối không có quá nhiều, trừ khi hắn có cách đào tạo loại yêu thú này.

Lâm Tịch trầm mặc chốc lát, nói tiếp:

- Cho dù là đến bây giờ, chúng ta vẫn biết quá ít về hắn. Nếu như hắn còn có thể chế tạo khôi lỗi Thánh sư hoặc là chế tạo hồn binh lợi hại gì khác, như vậy không khác gì hắn đã mang nguyên một tông môn thời kỳ Tiên Ma về đây, lúc đấy hắn sẽ tiến công học viện Thanh Loan chúng ta.

- Bây giờ ta không cần ngươi khen ngợi hắn tài giỏi thế nào.

Mộ Sơn Tử bĩu môi, nói:

- Điều duy nhất ta cảm thấy hứng thú chính là suy nghĩ của ngươi bây giờ, ngươi muốn điều dưỡng cho tốt rồi liều mạng với hắn, hay là cùng với ta đến Đại Mãng?

Lâm Tịch thở gấp lên, trầm giọng hỏi:

- Ngươi muốn đến Đại Mãng?

- Ít nhất phải tìm hiểu thử xem hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu con Hỏa khôi,xem thử có thể liên hệ được với Trạm Thai Thiển Đường hay không, sau đó tìm cách tiến vào hang ổ của hắn...Chúng ta cũng phải xem thử hủy diệt các mạch quáng của hắn, hoặc là công xưởng trong núi Luyện Ngục. Cho dù Trương Bình có thể chế tạo mấy cái khôi lỗi Thánh sư, nhưng nếu như hủy diệt nguồn nguyên liệu, hắn cũng không thể chế tạo thêm được.

Mộ Sơn Tử hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trong tình huống này, chỉ có những thiên tài hay bị người khác xem thường như ta mới có thể không khiến người khác chú ý.

Vẻ mặt và giọng nói của Mộ Sơn Tử hiện giờ vẫn rất đáng ăn đòn, nhưng cho dù là mấy người Tần Tích Nguyệt, cũng không có ai cảm thấy hắn ghê tởm.

Mộ Sơn Tử dĩ nhiên không phải là thiên tài, bình thường đúng là không có ai chú ý đến hắn. Nhưng khi nãy nghe hắn nói tình hình bên ngoài loạn như vậy, chỉ sợ sắp tới bất kỳ người tu hành nào cũng sẽ bị chú ý tới, càng không cần nói đến một đệ tử học viện Thanh Loan như hắn.

- Ánh mắt của bọn ngươi là sao? Hoài nghi năng lực của ta?

Khi đám người Lâm Tịch lẳng lặng nhìn hắn, hắn mới tỏ ra khó chịu, kêu lên một tiếng.

- Cho dù như thế nào, chúng ta muốn rời khỏi đây.

Lâm Tịch phá vỡ yên lặng, nhìn Mộ Sơn Tử, rồi nhìn thoáng qua đám người Nam Cung Vị Ương và Trì Vũ Âm, nói:

- Thương thế của chúng ta rất nặng, nhất định phải được học viện tiếp ứng.

- Ta hiểu ý của ngươi. Dù sao không thể để các ngươi sống ở nơi mốc meo như vậy được, mà ít nhất ngươi còn có thể nêu ý kiến của mình ra, chứ không phải kém cỏi như ta tưởng tượng.

Mộ Sơn Tử phủi tay, nhìn Lâm Tịch, hỏi tiếp:

- Có muốn nói gì khác nữa không?

- Bảo trọng.

Lâm Tịch nhìn hắn một cái, chậm rãi nói.

Mộ Sơn Tử ngẩn người, lẩm bẩm một hồi:

- Thật là ngu ngốc, chính mình còn không biết sống được hay không, mà lại dám nói ta bảo trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.