Sau nhiều năm chiến đấu, kể từ lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục chết trận ở Thiên Diệp quan, có thể nói học viện Thanh Loan đã giành được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến với núi Luyện Ngục.
Trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch, xét từ một ý nghĩa khác, đây chỉ là nội đấu của học viện Thanh Loan.
Trong trận chiến hoàn toàn bao trùm cả thế giới người tu hành như vậy, ngoại trừ những tín đồ núi Luyện Ngục tin tưởng Trương Bình chính là ma vương trong Thiên Ma ngục nguyên chuyển thế, không có người tu hành nào khác dám tin rằng mình có thể sống sót được.
...
- Ta đã nói ta sẽ khiến ngươi thay đổi ý định.
Một tràng âm thanh ù ù và nặng nề lập tức truyền vào nơi giam cầm trưởng công chúa Vân Tần trong núi Chân Long.
Có hơn mười tên thần quan núi Luyện Ngục có khuôn mặt màu lam đen, đang khiêng một chiếc xe người kéo tới trước mặt trưởng công chúa Vân Tần.
Trên chiếc xe người kéo có một bảo tọa hoàn toàn mới, được chế tạo từ các hồn binh bị tổn hại hoặc gãy lìa.
Các hồn binh này được kết hợp lại theo một phương pháp đặc biệt của núi Luyện Ngục, tuy đã bị đúc thành bảo tọa của Trương Bình, nhưng vẫn giữ nguyên được hình dáng ban đầu. Các phù văn được khắc trên chúng cùng lúc phát sáng, trông thật rét lạnh và rùng rợn.
Trương Bình ngồi trên bảo tọa rùng rợn này, cúi thấp đầu xuống, nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt có vẻ còn chưa hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của hắn.
- Ngươi đang tự an ủi mình sao? Dù là bảo tọa như thế nào, cũng không thể che giấu được một sự thật là ngươi không dám rời khỏi bộ giáp của mình. Nếu như ta đoán không sai, bộ giáp của ngươi không phải được cất giấu bên trong bảo tọa, mà chính là dưới chiếc xe người kéo này.
Nhìn Trương Bình đang quan sát mình, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt thản nhiên nói.
Trương Bình nhìn đôi môi thật mỏng của nàng, chậm rãi nói:
- Vân Tần vẫn nói rằng ngươi môi mỏng tính tình khắc bạc, ta nghĩ đúng là như vậy. Ngươi hẳn hiểu được chỉ cần ngươi thần phục ta, tiếp quản triều đình, vậy hẳn sẽ không có nhiều người phản đối mệnh lệnh của nội các như bây giờ. Một ngày ngươi còn chưa đứng chung với ta, sẽ không biết có bao nhiêu người làm phản chết đi. Ngươi bây giờ còn có thể chịu được mỗi ngày có vô số người vì ý chí của ngươi mà ngã xuống, như vậy ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến lúc họ chết đi mà vẫn không đành lòng.
Từ câu nói của Trương Bình vừa rồi, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt nhận ra được điều gì đấy, sắc mặt của nàng tái nhợt hẳn đi, ánh mắt nhìn về phía sau chiếc xe người kéo của Trương Bình.
Có mùi máu tanh truyền đến, kèm theo chính là tiếng gông xiềng và bước chân.
Có gần trăm quan viên Vân Tần người khoác gông xiềng, vết máu loang lổ cả người, đang bị đầy tớ của núi Luyện Ngục áp giải đi tới.
- Trưởng công chúa!
Khi nhìn thấy Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, những quan viên Vân Tần đã phải chịu rất nhiều cực hình này rối rít quỳ lạy trên mặt đất, kích động không thôi.
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt thấy rõ những người này.
Nhìn thấy vết thương trên người bọn họ, nghĩ tới những người này đã vì Vân Tần làm những chuyện như vậy, nàng không thể nào không dùng tay che kín miệng của mình, tránh mình vì quá xúc động mà phát ra những âm thanh mềm yếu.
- Rất cảm động phải không?
Trương Bình lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt và những quan viên Vân Tần không chịu khuất phục, thản nhiên nói:
- Thật ra các ngươi phải oán hận chính học viện Thanh Loan và Lâm Tịch. Là học viện Thanh Loan đã dạy cho ta cách chất vấn cũng như tra khảo. Ngoài ra, chính Lâm Tịch đã nói với ta rất nhiều chuyện xưa, giúp cho ta khác với những người vừa gặp ngươi đã quỳ lạy như vậy. Ta nhớ rằng hắn và ta đã từng bàn luận về một chiếc vương tọa bằng sắt, ta cảm thấy rất hay, nên ta đã đúc lại một cái vương tọa như vậy cho hắn thấy. Cho nên, đáng lẽ thế gian này không cần phải có học viện Thanh Loan, không cần có Trương viện trưởng hay Lâm Tịch, Vân Tần căn bản cũng không cần. Các ngươi hẳn phải đứng chung một chỗ với ta.
- Đủ rồi!
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt tức giận quát lên chói tai, cắt ngang lời Trương Bình đang nói:
- Ngươi đã đối xử với bọn họ như vậy, ngươi còn muốn ta đứng về phía ngươi sao?
- Những năm qua, bởi vì thế cục trong hoàng thành Trung Châu, mà những quan viên bị chết oan, chết nhục trong tủi hổ, hoặc bị hạ ngục tra khảo, còn thiếu hay sao?
Trương Bình hờ hững nói:
- Ta không phải là người dối trá như các ngươi.
Nói xong một câu này, Trương Bình nhẹ nhàng phất tay.
Một sợi xích từ trong ống tay áo của một thần quan núi Luyện Ngục bay ra ngoài, quấn quanh cổ một tên quan viên Vân Tần. Tên thần quan núi Luyện Ngục vừa kéo nhẹ một cái, đầu của quan viên Vân Tần này lập tức bay lên, máu tươi phóng lên trời cao.
Một loạt âm thanh tức giận và quát mắng không ngừng vang lên.
Tất cả quan viên Vân Tần còn lại đều muốn vọt tới chỗ Trương Bình, nhưng lại bị những thần quan núi Luyện Ngục khác dùng xiềng xích kéo lại.
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt không nói lời nào, nhưng hàm răng của nàng lại cắn chặt vào đôi môi mỏng, máu tươi chảy ra ngoài.
- Ta sẽ giết chết họ ngay trước mặt ngươi.
Trương Bình nhìn nàng, trào phúng nói:
- Giết đến khi ngươi chịu thay đổi mới thôi. Còn nữa, ta phải nhắc nhở ngươi rằng mỗi ngày qua đi, không chỉ có họ chết đi, mà còn cả những người liên quan đến chúng nữa.
- Điện hạ, ngàn vạn lần không được để hắn như ý!
Một âm thanh vô cùng tức giận vang lên, âm thanh này hết sức khàn khàn, giống như trong cổ họng người nói có rất nhiều hạt cát, chỉ vừa mới nghe người ta đã biết chủ nhân của âm thanh này đã phải chịu rất nhiều cực hình.
- Uông Bất Bình, ta biết ngươi là môn sinh Khương ngôn quan, cũng biết ngươi từng là bằng hữu của Lâm Tịch, ngươi không sợ chết. Nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi cũng là một người quan trọng trong thành Trung Châu này, chỉ cần ngươi đứng ra, sẽ có rất nhiều người nghe theo lời ngươi. Cho nên, ta sẽ giữ ngươi lại, ta sẽ giết ngươi cuối cùng, xem thử ngươi có đổi ý hay không. Nhưng đợi đến khi ta giết chết những người đứng bên cạnh ngươi, ngươi lại không thay đổi chủ ý, ta sẽ giết chết cô ta.
Trương Bình nhìn tên quan viên trẻ tuổi cả người đầy máu tươi, vươn ra một ngón tay chỉ vào Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nói:
- Sống chết của nàng ta nằm trong tay các ngươi.
- Ngươi nói rất đúng. Ta trời sinh tính đã khắc bạc, nên ta cảm thấy sẽ không vì sinh tử của họ mà hàng phục ngươi.
Âm thanh run rẩy mà lạnh như băng của Trưởng Tôn Mộ Nguyệt vang lên, đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào Trương Bình, nói:
- Cho dù ngươi giết chết tất cả bọn họ, ta cũng không thay đổi quyết định của ta.
Trương Bình thản nhiên nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nhìn một hồi rất lâu, tựa hồ muốn tìm kiếm một dấu hiệu gì đấy.
...
Trong lúc Trương Bình phát hiện mình đã hơi coi thường Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, bắt đầu nghĩ đến việc mình cần làm sau này, Văn Hiên Vũ đang nằm trong một đống rơm.
Các cọng rơm xếp chồng lên cao vô cùng mềm mại, có rất nhiều đứa trẻ ở các hành tỉnh phía nam thường thích chui vào những đống rơm như vậy chơi trốn tìm, hoặc là tưởng tượng mình đã tiến vào một thế giới mới lạ, trải nghiệm cảm giác mạo hiểm.
Nhưng hiện giờ Văn Hiên Vũ lại không có cảm giác thích thú nào, trong cơ thể hắn dường như có vô số thanh sắt nung đỏ đang đâm vào, cảm giác đau đớn kịch liệt thỉnh thoảng lại xuất hiện, lại tựa như có vô số kim châm đâm vào đầu hắn, khiến hắn muốn gào thét điên cuồng.
Sự đau đớn này thậm chí khiến hắn khó minh tưởng tu hành được, không thể nào bổ sung khôi phục hồn lực.
Trong lúc khó khăn điều chỉnh hô hấp của mình, không ngừng thử minh tưởng tu hành, hắn nhớ tới rất nhiều hình ảnh.
Hắn nghĩ đến lúc mình cũng như Lâm Tịch và Cao Á Nam, trở thành thiên tuyển học viện Thanh Loan, nhớ rằng lúc đó mình còn kiêu ngạo đến mức không chấp nhận sự sắp đặt của học viện, nhớ rằng một đồng học Trương Bình khi đó không thể là đối thủ của mình được. Sau đó, hắn lại nhớ chuyện xảy ra vào lễ tế thu năm ngoái, nghĩ đến việc mình lưu lạc khắp Vân Tần mà phải ẩn giấu thân phận, lại nhớ tới thảm kịch xảy ra ở hồ sen. Khi đấy hắn rất muốn giết chết tên thần quan núi Luyện Ngục, nhưng cuối cùng lại không phải là đối thủ của tên thần quan núi Luyện Ngục đấy, ngược lại còn bị thương nặng, vất vả thoát đi.
Hắn rất ưu tú, khi còn ở học viện Thanh Loan lại là một trong những người giỏi nhất. Sau lễ tế thu năm ngoái, hắn đã tu hành rất cực khổ, nhưng hắn lại không ngờ rằng một tên tay sai dưới tay Trương Bình cũng có thể đánh bại hắn!
Lòng tự ái của hắn một lần nữa bị tổn thương. Hắn cũng biết Trương Bình đã lấy được truyền thừa vô cùng mạnh mẽ của người tu Ma ngày xưa trong Thiên Ma ngục nguyên, có lẽ chỉ cần tùy tiện ban một bộ công pháp nào đấy cho các thần quan núi Luyện Ngục thôi, cũng đã sánh ngang được với các bí thuật mạnh nhất của Thiên Ma quật ngày xưa.
Nhưng từng bức họa trong trí nhớ lại dần biến mất, cuối cùng chỉ còn hình ảnh thảm thiết bên hồ sen. Hắn nhớ tới vị đại nho hiền từ tận tay nấu nước gừng và cháo nóng cho mọi người, không khỏi trầm mặc một hồi.
- Nhất định phải có cách đánh bại hắn.
Hắn tự nói với mình như vậy.
...
- Nhất định phải có cách đánh bại hắn.
Sau khi Mộ Sơn Tử rời đi không lâu, Lâm Tịch cũng nói một câu như vậy với mấy người Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt.
Sau khi lẩn trốn khỏi thành Trung Châu, Lâm Tịch rất ít khi nói chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy hắn nói chuyện với Mộ Sơn Tử, mọi người biết một Lâm Tịch đáng tin tưởng trước kia đã quay trở về.
- Ngươi định làm gì?
Nam Cung Vị Ương là người trực tiếp nhất, nên nàng ta nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Trong lúc chiến đấu với ta, Trương Bình đã nói rất nhiều thứ, nhưng cũng đồng thời che giấu nhiều thứ.
Lâm Tịch nhìn nàng và mọi người, chậm rãi nói một cách rõ ràng:
- Các ngươi có phát hiện một việc hay không, cho dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia, hay là Trương Bình hiện giờ, tựa hồ họ không để ý đến uy hiếp từ Đường Tàng.
- Bọn họ cũng biết rõ Đường Tàng có Nam Cung Mạch, mà chính Hạ phó viện trưởng đã từng nói rằng thành tựu sau này của Nam Cung Mạch còn cao hơn mình.
Sau khi ho nhẹ một cái, Lâm Tịch lại nói tiếp:
- Mặc dù chưởng giáo núi Luyện Ngục và Trương Bình cảm thấy Nam Cung Mạch không bằng Lý Khổ, không thể nhanh chóng trở thành Đại thánh sư, nhưng Đường Tàng vẫn còn một chùa Bàn Nhược vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là học viện Thanh Loan chúng ta, chúng ta cũng phải từng phái người tới đó học hỏi phương pháp tu hành. Ngoài ra, dù sư thúc Cốc Tâm Âm đã từng giết chết chết hoàng thúc Tiêu Tương, hay là sau đó chiến đấu trong lăng Bích Lạc, chùa Bàn Nhược cũng thể hiện một sức mạnh vô cùng kinh người. Nhưng tại sao dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục hay là Trương Bình, tất cả chỉ coi học viện Thanh Loan là kẻ thù lớn nhất, tựa hồ không quan tâm đến chùa Bàn Nhược như thế nào?
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, gật đầu nói
- Một người như chưởng giáo núi Luyện Ngục, thứ lão ta nghĩ đến không phải là Vân Tần, mà chính là cả thiên hạ.