Tiên Ma Biến

Chương 15: Q.9 - Chương 15: Các ngươi vốn là những đứa trẻ




Bình thường các cường giả học viện Thanh Loan rất ít khi vi hành trong dân gian, hơn nữa xác suất xuất hiện trước các quân sĩ bình thường nhất thậm chí còn nhỏ hơn các Đại tế ti áo đỏ.

Nhưng bởi vì đời đời các cường giả học viện Thanh Loan đã để lại quá nhiều chiến tích huy hoàng khắp đế quốc Vân Tần, bởi vì có vinh quang của Trương viện trưởng, nên hình ảnh các giảng viên mặc áo bào đen từ lâu đã đi sâu vào trong lòng người. Hơn nữa, các cường giả học viện Thanh Loan còn có khí chất kiêu ngạo bất tuân độc hữu siêu thoát trần thế. Ngay khi nhìn thấy tiễn thủ độc nhãn mặc áo bào đen này, các quân sĩ đang cầm đôi mắt ưng để quan sát lập tức từ hoảng sợ chuyển thành kính nể, sau đấy, khi nhìn thấy cự cung khổng lồ được đeo ở sau lưng ông ta, bọn họ lập tức rung động, kính sợ vô cùng.

Viên tướng lãnh nhận lại tin tức từ các quân sĩ đứng canh trên đài cao, biết rõ người đến là một giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đeo cự cung khổng lồ, hắn ta lập tức tái mặt. Sau một hồi rung động, hắn ta lập tức nhanh chóng bẩm báo với tướng lãnh cao hơn, tiếp đấy toàn bộ tướng lãnh cao cấp quân bộ vùng núi Dương Tiêm chấn động. Đám người Điền Mặc Thạch vội vã bước ra khỏi doanh trướng, run sợ chờ đợi.

Thánh sư đến đây, phàm phu tục tử sao có thể không rung động.

Hơn nữa, người đến không phải là Thánh sư bình thường, mà là Thánh sư học viện Thanh Loan, là tiễn thủ mạnh nhất trên thế gian này.

Quân đội có thể tuyệt đối kiêu ngạo trước những người tu hành bình thường, nhưng người đến không phải là người tu hành bình thường.

Nếu đây là nơi trung quân Long Xà tụ họp, nếu như là Đại tướng quân thần uy Cố Vân Tĩnh, có lẽ ông ta còn có thể kiêu ngạo trước một người tu hành như vậy, theo đó có thể dùng giọng điệu của quân đội để đè ép người tu hành. Nhưng Điền Mặc Thạch không phải là Cố Vân Tĩnh, quan viên quan vị cao nhất quân bộ vùng núi Dương Tiêm cũng chỉ là một quan viên tam phẩm. Cho dù có huy động hết sức mạnh quân bộ, Điền Mặc Thạch cũng không dám chắc mình có bắt giữ hoặc giết chết một Thánh sư như thế.

Cho nên, Điền Mặc Thạch chỉ có thể ra khỏi doanh trướng đứng chờ, lòng bất an nghênh đón tên Thánh sư đang đến.

Đông Vi như một cô ưng đến trước doanh trại.

- Ta đến gặp Lâm Tịch.

Đối diện với toàn bộ quan viên cao cấp nhất quân bộ vùng núi Dương Tiêm đang đón mình, Đông Vi rất đơn giản nói như thế.

Sau đấy không có bất kỳ ai nói lời nào, đoàn người Điền Mặc Thạch tự mình dẫn Đông Vi đến trước doanh trướng của Lâm Tịch.

Đông Vi mở màn cửa, tiến vào doanh trướng của Lâm Tịch. Không có bất kỳ ai dám đi theo vào bên trong, thậm chí cả những binh sĩ đứng canh gác bên ngoài cũng bị Điền Mặc Thạch điều đi chỗ khác.

- Lão sư!

Ngay lúc Đông Vi đi vào, Lâm Tịch đang nhắm mắt lại mở mắt ra, sau đó kinh hỉ kêu lên.

Đông Vi gật đầu, ý bảo Lâm Tịch không cần hành lễ quá mức.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Cát Tường đang ở trong ngực Lâm Tịch.

Cát Tường cũng nhìn Đông vi, không biết vì sao nó lại cảm thấy Đông Vi rất đáng sợ, cảm thấy áo bào đen của Đông Vi đang bao phủ cả không gian này, khiến nó bỗng nhiên hít thở khó khăn.

Đông Vi đột nhiên đưa ra một ngón tay.

Lâm Tịch nhanh chóng mở to miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào, bởi vì trong nháy mắt này, khí tức bàng bạc từ ngón tay Đông Vi tỏa ra đã khiến không khí trước mặt hắn bị nén lại thành thực chất.

Một dòng khí màu vàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ đầu ngón tay Đông Vi phóng ra ngoài, nhắm thẳng vào Cát Tường.

"Ô...ô..."

Bộ lông màu đen trên người Cát Tường dựng lên, cái bụng tròn xoe của nó hơi hưởng lên cao, từ trong miệng phun ra một luồng khí màu trắng, va chạm với luồng khí màu vàng kia.

"Phốc!"

Luồng khí màu trắng bị luồng khí màu vàng đánh tan, nhưng ngay lúc đó Đông Vi lại khẽ chuyển động ngón tay của mình, dòng khí màu vàng nhanh chóng biến mất.

Chậu than lửa trước người Lâm Tịch bị dập tắt, nồi canh nóng hành quân trong doanh trướng nhanh chóng bị đóng băng. Một tiếng "rắc" nhẹ vang lên, từng vòng sương màu trắng lấy nồi canh ấy làm trung tâm lan tỏa khắp nơi, bám lấy doanh trướng và mặt đất, lan tràn lên đến đỉnh doanh trướng, tất cả đã bị một màn sương mỏng bao phủ, thậm chí trên người Lâm Tịch cũng xuất hiện một màn sương màu trắng.

Cát Tường sợ hãi co người vào trong lòng Lâm Tịch.

Nó cảm thấy mình không thể chống lại người đối diện, cho dù nó có cố gắng thế nào, người đối diện cũng dễ dàng giết chết nó.

- Nó rất mạnh, đúng là mạnh hơn các Hắc hồ miêu bình thường rất nhiều.

Đông Vi vẫn tỏ ra rất lãnh khốc và nghiêm nghị, nhưng bỗng nhiên lại buông lời thở dài và thần sắc cảm thán.

- Không cần sợ hãi, lão sư chỉ thử ngươi thôi.

Ngay lúc Đông Vi thu tay lại, Lâm Tịch đã hiểu Đông Vi đang làm gì. Hắn lập tức dùng tay vuốt đầu Cát Tường, nhẹ giọng nói.

Cát Tường nhanh chóng hiểu những gì Lâm Tịch nói, sự hoảng sợ và thù địch trong lòng nó nhất thời biến mất, chẳng qua cảm thấy bất mãn vô cùng, định kêu lên một tiếng "Ô" thật mạnh. Nhưng nó bỗng nhiên nghĩ đến đối phương thật quá lợi hại, nên nó cảm thấy hơi hoảng sợ, vội vàng chỉnh giọng nói "ô" nhẹ hơn rất nhiều,

Đông Vi ngồi xuống, nhìn Lâm Tịch nói:

- Lịch sử Vân Tần chưa từng xuất hiện Tam vĩ hắc hồ miêu, cũng chưa xuất hiện người tu hành có thể thu phục được Hắc hồ miêu, không ngờ một đệ tử khoa Chỉ Qua như ngươi lại làm được...Ngươi thật sự đã làm khoa Chỉ Qua nở mày nở mặt.

Lâm Tịch nhìn lão sư mình quen thuộc nhất trong học viện Thanh Loan, nghĩ đến việc lão sư mình mạnh mẽ như thế, nghĩ đến việc thường ngày mình nói chuyện với lão sư lại không thể hiện sự kính ý, nghĩ đến những vấn đề mình hỏi nhưng lão sư lại không thể nào trả lời được, Lâm Tịch nhất thời đỏ mặt lên, nói:

- Đệ tử biết lão sư rất mạnh, nhưng không ngờ lão sư ngài lại mạnh đến thế.

Đông Vi từ chối trả lời, nhìn Lâm Tịch nói:

- Ngươi đã đột phá đến Đại hồ sư, tiến bộ nhanh hơn ta đoán rất nhiều. Nếu như Từ Sinh Mạt biết tin, sợ rằng hắn sẽ không tin.

Lâm Tịch cười lớn lên, nhưng đồng thời cảm thấy hơi mê muội. Tuy nhiên, hắn cũng lập tức hiểu vì sao mình lại như vậy. Cũng không phải vì đã từng thấy trận chiến giữa các cường giả Thánh sư, tự nhiên có áp lực và trực quan với sức mạnh của Thánh sư, mà bởi vì đã lâu rồi mình không nhìn thấy lão sư học viện, bản thân lại có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nên mới dẫn đến tâm tình hiện giờ hơi kỳ lạ.

Vì thế, hắn hơi bình tĩnh lại, quyết định không nên cân nhắc việc gì muốn hỏi trước, việc gì muốn hỏi sau, mà cứ hỏi những gì đang nghĩ đến.

- Lão sư, thực lực Cát Tường hiện giờ có thể đấu với người tu hành như thế nào?

- Cát Tường?

Đông Vi nhíu mày, ngay lập tức hiểu Cát Tường chính là tên con Tam vĩ hắc hồ miêu trong lòng lâm Tịch. Ông ta cũng không nói lời dư thừa, vẫn lạnh lùng nói với Lâm Tịch:

- Đây là một câu hỏi rất ngu xuẩn, tựa như ngươi không hiểu được vì sao người tu hành cấp thấp có thể giết chết người tu hành cấp cao vậy. Ngươi và nó có thể giết được người tu hành thế nào, còn phải dựa vào sức chiến đấu tổng thể của cả hai. Nhưng ta hiểu được ý của ngươi, dựa vào hồn lực và hàn khí nó mới ngưng tụ vừa rồi, đã tương đương với Quốc sĩ trung giai, nhưng khoảng cách tới Quốc sĩ cao giai còn khá xa.

- Lão sư ngài lúc nào cũng nghiêm túc như thế.

Lâm Tịch đã quá quen với tính cách của Đông Vi, nên khi nghe câu "câu hỏi này rất ngu xuẩn", hắn lập tức cười lớn lên:

- Đệ tử hiểu ý của lão sư...Nhưng mọi việc luôn có giới hạn. Đối với những người tu hành Thánh sư như lão sư, chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể giết chết đệ tử, cho dù sức chiến đấu tổng thể của chúng ta có mạnh như thế nào, cũng không thể giết chết lão sư được.

Đông Vi hơi mở mắt ra, nói:

- Trên lý luận là có thể được...Với tu vi ngươi bây giờ, chỉ cần có cung tên hồn binh thích hợp, nếu như Thánh sư đó không dùng hồn lực, ngươi đã có thể bắn xuyên qua thân thể hắn.

Lâm Tịch kinh hãi:

- Ý của ngài là nếu như hồn lực Thánh sư hao tận, không thể khiến hồn lực di chuyển khắp thân thể, chỉ cần có cung tên thích hợp thì đệ tử có cơ hội giết chết?

Đông Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch một cái, nói:

- Khi tu vi trên Quốc sĩ, hồn lực gần như không thể cải tạo thân thể nữa, hơn nữa sức mạnh thể chất giữa Đại quốc sư và Thánh sư gần như không khác biệt lắm, chỉ có cường độ hồn lực mạnh yếu hơn. Núi Luyện Ngục và Thiên Ma quật rất chú trọng tu hành thân thể, nhưng cho dù họ có bí pháp bất truyền có thể khiến thân thể người tu hành cường tráng hơn những người tu hành khác, một khi đến cực hạn thì thể chất cũng không thể tăng lên được nữa. Nếu như so với nhiều loại tinh thiết hoặc vẫn thạch trên thế gian này, thân thể người tu hành đúng là còn yếu hơn rất nhiều. Cũng vì nguyên nhân thân thể người tu hành suy nhược, không thể nào vĩnh viễn không dừng lại, nên trên đời này mới không có người tu hành vô địch. Vì thế, quân đội mới có lòng tin dùng số đông để giết chết người tu hành.

- Tuy nhiên, đây cũng chỉ là lý luận.

Sau khi ngừng một chút, Đông Vi tiếp tục nói:

- Bình thường, nếu như không xuất hiện tình trạng cực hạn, người tu hành cấp bậc Thánh sư sẽ không đợi đến lúc hồn lực của mình hết sạch. Trước khi xảy ra tình trạng này, bọn họ sẽ lựa chọn chạy trốn, hoặc là ngọc đá cùng vỡ.

Lâm Tịch cau mày thật chặt, sau đấy nhìn Đông Vi nói:

- Thì ra khi đến cấp bậc Đại quốc sư, thân thể người tu hành đã đạt đến cực hạn.

- Cho nên, nếu như có một hồn binh có thể khiến Đại quốc sư phát huy sức mạnh của mình, đó sẽ là một đường ranh giới rõ ràng để phân biệt thực lực hai bên.

Đông Vi hít một hơi thật sâu, thần sắc lạnh lẽo và khô khốc vốn luôn hiện rõ trên mặt bỗng nhiên dịu đi, nói ra những lời với ẩn ý vô cùng phức tạp:

- Ngươi đã có một yêu thú như vậy, lại trở thành Tế ti Linh Tế, từ nay về sau...ngươi rốt cuộc đã có sức mạnh học viện có thể dựa vào.

Ngay nháy mắt này, Lâm Tịch đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

Hắn nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa Hạ phó viện trưởng và mình, nghĩ đến nữ đệ tử đã hai lần xuất hiện cứu mình, nghĩ đến Ám tế ti xuất hiện trong phủ Mộc Trầm Duẫn, nghĩ đến Đông Vi tới đây cứu mình.

Hắn biết ngoại trừ những điều mình đang nhìn thấy, sợ rằng Hạ phó viện trưởng và học viện Thanh Loan đã hao tổn không biết nhiêu tâm huyết trong lúc quan sát mình...Hơn nữa, sợ rằng trong đấy còn có những việc Đông Vi không biết. Trước khi đến sơn mạch Long Xà, hắn đã từng suy nghĩ cẩn thận, rất có thể mục đích của Hạ phó viện trưởng chính là cắt đứt liên lạc giữa mình và học viện Thanh Loan, khiến hắn có thể tự mình giải quyết một chuyện, mục đích cuối cùng của ngài ấy cũng chỉ là giúp hắn hiểu được tu hành thật sự là gì, đồng thời giúp tiến cảnh của hắn nhanh hơn.

Rất có thể Hạ phó viện trưởng và rất nhiều đôi mắt cơ trí khác của học viện Thanh Loan luôn luôn dõi theo từng bước trưởng thành của hắn, hơn nữa không ngừng sử dụng sức mạnh của mình, để con đường hắn bước đi trở thành có lợi nhất.

- Lần này xuất hiện Thánh sư núi Luyện Ngục là ngoài ý muốn...nhưng may mắn ngươi đã bình an.

Đông Vi thản nhiên nhìn Lâm Tịch, nói thêm một câu.

Giọng nói của ông ta vẫn lạnh như băng, nhưng Lâm Tịch có thể cảm thấy vị giảng viên mặc áo bào đen luôn tỏ ra nghiêm khắc với hắn đang có tâm tình khác lạ, dường như là rất áy náy và ân hận.

Từ đầu cuộc nói chuyện đến nay Lâm Tịch đã rất cảm động, bây giờ lại thấy thần sắc ấy trong mắt Đông Vi, hắn bất giác cảm thấy sống mũi hơi cay, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

Tựa như là trong cùng một nhà, những người lớn luôn quan tâm đến trẻ con, vì trẻ con mà không tiếc hi sinh...nhưng vào lúc này, rốt cuộc những người lớn trong nhà có thể dựa vào đứa trẻ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.