Bên cạnh bờ sông gần phố cá trấn Đông Cảng, có một chiếc thuyền câu.
Hứa Sanh ngồi ở đầu mũi thuyền, trong những tiếng mặc cả giá tiền từ bên phố cá vọng lại, hắn ngồi yên nhìn mặt sông trước mặt.
Trước khi rời khỏi trấn Đông Cảng, Lâm Tịch đã nói với Hứa Sanh những lý lẽ tu hành của mình và cách làm thế nào để trở thành người tu hành.
Hứa Sanh tin Lâm Tịch nói đúng. Nhưng việc hắn muốn tu hành, muốn trở thành người tu hành lại là một con đường đầy chông gai.
Bởi vì hắn chỉ là con trai của một tiểu thương bình thường ở phố cá.
Từ lúc sinh ra hắn đã sống cùng với các loại cá ở đây, thân thể bị dính nước mặn, làm bạn với cá, trên người hắn có mùi cá vĩnh viễn không thể tẩy rửa được.
Con trai của một người bán cá, suốt ngày mặc cả với các tiểu thương khác, không làm tốt công việc bán cá của mình mà lại muốn tu hành...đây là một suy nghĩ rất khó vượt qua. Sau khi rời khỏi phố cá, bắt đầu tu hành, Hứa Sanh thậm chí còn có cảm giác sợ bị người khác biết mình đang tu hành, họ sẽ cười lớn lên vì ý nghĩ điên rồ này, đây là một việc rất xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.
Tiến cảnh của hắn không nhanh, nhưng hắn lại suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa nhân sinh.
Mặc dù lăn lộn cả đời, làm việc với toàn bộ các cửa hàng buôn bán ở phố cá, nhưng cũng chỉ là một tên buôn cá.
Hắn hiểu được từ trước đến nay mình chưa từng chọn cuộc sống cho mình. Nhưng từ hôm nay, hắn bắt đầu lựa chọn cuộc sống của mình, tìm ý nghĩ nhân sinh của mình.
Từ khi cảm thấy xấu hổ, không có thói quen, đến kiên định, đến tiếng hô vang "ta muốn trở thành một người tu hành" trong lòng ngày càng cao lên, hắn cảm nhận được tâm mình đang sôi sục.
Đối với một người như hắn, việc quên đi tất cả, chuyên tâm vào một việc duy nhất, để từ đó tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành là rất khó.
Bởi vì sau khi trong cơ thể có hạt giống hồn lực, người đấy có thể cẩn thận thông qua hạt giống hồn lực rồi tập trung tinh thần. Tuy nhiên, đối với những người chưa bước vào hàng ngũ những người tu hành như Hứa Sanh, việc khó nhất chính là cảm nhận được hạt giống hồn lực.
Hứa Sanh thử rất nhiều phương pháp, cuối cùng hắn thấy dưới mặt nước bờ sông này có một ngọn cỏ nho nhỏ màu đỏ, tựa như một ngọn lửa dưới nước.
Đây là cỏ Lạc thần.
Cứ đến mùa xuân hàng năm, gần các bờ sông sông Tức Tử sẽ có rất nhiều loại cỏ như vậy sinh trưởng, khiến vài khu vực gần bờ sông bỗng nhiên đỏ ửng lên, trông đẹp hơn lúc bình thường rất nhiều. Đến khi hoa đào héo rũ, một cơn mưa đổ xuống, loại cỏ nước này tự nhiên đã khô héo. Đợi đến năm sau, khi mùa xuân lại tới, loại cỏ này lại phát triển rất nhanh vào lúc hè.
Hứa Sanh không biết hạt giống hồn lực trong cơ thể là như thế nào, nên hắn bất giác nghĩ rằng có thể hạt giống hồn lực cũng như cỏ Lạc thần này, như một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể.
Hàng ngày hắn đền đến bờ sông, ngồi ở đầu thuyền, chăm chú nhìn cây cỏ Lạc thần này. Sau khi quên hết mọi thứ xung quanh, hắn liền nhắm mắt lại, tưởng tượng cây cỏ Lạc thần này đang sinh trưởng trong cơ thể con người như một ngọn lửa, biến thành hạt giống hồn lực mà mình còn chưa cảm giác được.
Ngày hôm nay cũng như ngày khác, hắn đến đây nhìn cây cỏ Lạc thần, quên đi những chuyện xung quanh.
Trong đôi tai hắn, những tiếng kêu gọi ầm ĩ trên phố cá, tiếng mặc cả giá bán, cùng với tiếng gió, tiếng nước chảy xung quanh đều biến mất.
Đột nhiên hắn cảm thấy trái tim mình đang run lên, một cảm xúc đau thương chợt xuất hiện.
Bởi vì hắn cảm giác được cây cỏ Lạc thần vốn ngoại tộc này bắt đầu khô héo. Mặc dù màu sắc lá và thân cây vẫn đang rất bình thường, nhưng sau khi đã bầu bạn với nó nhiều ngày, hắn có thể cảm giác được tính mệnh cây cỏ này đã bắt đầu trôi đi, bắt đầu khô héo.
Nhưng cũng ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được trong đầu của mình có một vòng ánh sáng chợt lóe lên.
Ban đầu vòng ánh sáng này có màu vàng nhạt, không phải là màu đỏ của cây cỏ Lạc thần, nhưng theo ý thức tự nhiên trong đầu hắn, vòng ánh sáng đó chợt biến hóa, một hồi sau đã biến thành hình dạng cây cỏ Lạc thần.
Hứa Sanh nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt không khỏi từ khóe mắt chảy xuống dưới.
Cảm giác của hắn bây giờ thật rõ ràng. Vòng ánh sáng này không phải tự nhiên lớn lên, mà đã vốn có trong cơ thể hắn, chẳng qua trước kia hắn không cảm giác được, bây giờ lại hiển hiện rất rõ.
Vòng ánh sáng này quay cuồng trong đan điền hắn, có những dòng nước ấm lan tỏa khắp nơi.
Ngày hôm nay, cây cỏ Lạc thần bên bờ sông đã khô héo rồi, mà tên thanh niên có nước da ngăm đen từ nhỏ sinh sống ở phố cá cũng cảm nhận được hạt giống hồn lực, chính thức gia nhập hàng ngũ người tu hành.
...
- Tướng quân, ngoại trừ việc Lâm Tịch có giết nữ tu hành Huyệt man kia chưa được xác nhận, tất cả những việc còn lại đều phù hợp với những gì Lâm Tịch miêu tả.
Trong một doanh trướng lớn có bản đồ cát khổng lồ, một tướng lãnh đeo mặt nạ sợi kim loại có hoa văn Hắc kỳ, người mặc quần áo vải đen bình thường, đang bẩm báo với một tướng lãnh râu tóc bạc trắng.
Tuổi tác viên tướng lãnh râu tóc bạc trắng này đã rất lớn, ánh mắt già nua nhưng lại vô cùng cơ trí, trên mặt không hề có một nếp nhăn nào. Thần sắc ông ta trông như những quan quân trẻ tuổi mới hai mươi mấy, khí tức kiêu ngạo và lạnh lùng, tựa như một thanh đao lạnh lẽo vừa ra khỏi vỏ.
Lúc này ông ta cau mày lại, đáp:
- Luật pháp Vân Tần cần chứng cứ. Nếu như không có chứng cứ, Lâm Tịch lại đã là Tế ti Linh Tế, vậy không thể ép hắn theo con đường hắc ám, nên để hắn được thừa nhận vinh quang.
Âm thanh ông ta không cao, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, có lực, tràn đầy khí tức lưỡi giáo, giống như có vô số đao quang kiếm ảnh va chạm với nhau trên không khí.
Tướng lãnh đeo mặt nạ sợi kim loại lại vuốt cằm, nói:
- Nghe nói Thánh thượng không thích hắn lắm, Giang gia và Chu gia Công ti cũng âm thàm xuất lực, nên vừa rồi ở trong quân hắn đã gặp phải một số an bài không công bằng.
- Thánh thượng không thích, ta lại thích. Cho dù quân bộ không thích, biên quan Long Xà ta cũng cần có những tướng lãnh như thế.
Viên tướng lãnh râu tóc bạc trắng cười lạnh, nói:
- Không nói đến Giang gia. Hừ, Chu gia Công ti, mặc dù là họ Chu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ xứng xách giày cho Chu thủ phụ. Những năm nay Thánh thượng toàn làm những việc ngu ngốc. Hắn ta muốn ép Văn Nhân Thương nguyệt, muốn dùng thế lực bắt ép học viện Thanh Loan ra tay ở phía tây, nhưng không ngờ lại không ép nổi Văn Nhân Thương Nguyệt. Không những thế, hắn ta còn không đối xử tốt với học viện Thanh Loan, lại còn đi chèn ép một đệ tử Thiên Tuyển học viện Thanh Loan, một Phong hành giả, một quân nhân đang ra sức vì đế quốc...Đúng là quá buồn cười.
Chỉ là những câu trên, nhưng viên tướng lãnh râu tóc bạc trắng này đã vô cùng khinh thường Chu ti Công ti, thậm chí khinh thường cả quân bộ, nói thẳng ra Thánh thượng là vô cùng ngu ngốc.
Nếu như là người khác, cho dù đang đứng cạnh là bộ hạ tâm phúc, nhưng khi nghe thượng cấp mình nói như vậy, viên bộ hạ ấy cũng cảm thấy người này thật quá ngang ngược, quá điên cuồng, thậm chí là không dám phục vụ người như vậy nữa.
Nhưng sau khi viên tướng lãnh râu tóc bạc trắng nói ra những lời này, viên bộ hạ đeo mặt nạ sợi kim khí đang đứng bên cạnh lại không kinh ngạc hay sợ hãi gì.
Bởi vì viên tướng lãnh này chính là Đại thống lĩnh biên quan Long Xà, Đại tướng quân Cố Vân Tĩnh thần uy, nắm giữ Hắc kỳ quân.
Khắp cả Vân Tần này, cho dù là xét về danh vọng hay thực lực, đây là người duy nhất trong quân đội có thể sánh vai với Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Thưởng cho Lâm Tịch một quả huân chương Vô úy. Nếu như ai còn lề mề, lập tức trừng phạt như Địch Sầu Phi.
Sau khi vị đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng và đầy uy vũ này nói ra những lời đại nghịch bất đạo, dường như ông ta cảm thấy chưa đã ghiền, hừ lạnh một tiếng nói:
- Dù sao sau lần đại bại này, quân đội Huyệt man cũng không thể khuấy động trong một thời gian dài, chúng ta có thể yên tâm mà dạy vỗ những tên không nghe lời này.
...
Màn cửa doanh trướng của Lâm Tịch được vén lên.
Hai tên quân sĩ mang theo rất nhiều thức ăn bước vào trong. Sau khi để thức ăn xuống, hai người này lập tức xấu hổ quỳ xuống trước Lâm Tịch, đầu sát dưới đất, thực hiện đại lễ đối với Lâm Tịch:
- Lâm đại nhân, xin tha thứ cho chúng ta.
- Các ngươi làm gì vậy?
Lâm Tịch không hiểu nhìn hai hỏa quân thường ngày đưa thức ăn cho hắn, kinh ngạc hỏi.
Cát Tường cũng trợn mắt, không biết hai người này muốn làm gì.
- Ngày ngày chúng ta đều nói những lời không tốt sau lưng đại nhân...lại không biết đại nhân đã gặp nhiều bất công, không biết đại nhân đã vì thuộc hạ của mình mà không màng sinh tử, một mình xông vào đại đội Huyệt man. Chuyện can đảm và dũng khí như vậy cả biên quân này cũng không có bao nhiêu người làm được...không trách được đại nhân có thể trở thành Tế ti Linh Tế. Nhưng chúng ta lại nói xấu sau lưng đại nhân, thật là xấu hổ...chúng ta thật sự không còn mặt mũi để nhìn đại nhân.
Lâm Tịch kịp phản ứng, hơi sợ run hỏi lại:
- Những chuyện này mà cũng truyền ra ư?
- Lúc trước chúng ta không tin những lời quân tuần mục nói...Hiện tại chúng ta biết các chiến tích của quân tuần mục đã được ghi lại, hơn nữa quân bộ cũng xác nhận.
Hai gã quân sĩ này vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu. Đối với các quân nhân Vân Tần, họ luôn tôn kính những người vũ dũng, đấy là những tướng lãnh có thể vì thuộc hạ của mình mà không tiếc hi sinh tính mạng, làm gương cho rất nhiều quân nhân khác. Nhưng sự đáng kính nhất của Lâm Tịch chính là hắn thậm chí không biết những chuyện mình đã làm lại ảnh hưởng đến như vậy, nên vô hình đã tạo thành uy tín rất lớn trong quân đội.
Đối với các quân sĩ bình thường này, họ không biết Thánh sư núi Luyện Ngục là người như thế nào, nhưng việc thống lĩnh mười mấy quân sĩ ngăn cản đại đội Huyệt man ở sườn núi Nam Tinh, thậm chí còn giết chết một gã kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ, không để cho một thuộc hạ nào bên mình bị thương, đây thật sự là một chiến tích rất huy hoàng.
"Cứ tưởng là chuyện lớn gì!" - Lâm Tịch nói thầm một câu, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đấy, nên hắn khẩn trương hẳn lên:
- Mấy hôm trước các ngươi đưa đồ ăn cho chúng ta, không phải cho thêm gia vị đặc biệt nào đấy chứ...đồ không sạch sẽ chẳng hạn?
- Sao có thể như vậy được.
Hai gã quân sĩ sửng sốt, lập tức lắc đầu.
- Nếu chỉ là nói xấu sau lưng ta, vậy cần gì phải như thế?
Lâm Tịch nhất thời thở phào, cười cười, nói:
- Thời gian sẽ chứng minh hết thảy...Biết rõ ràng là không tốt, cảm thấy lời nói của ta quá đáng, vậy mọi người cứ nói thoải mái đi. Còn muốn nói lời xin lỗi thì cũng không cần phải làm như vậy. Được rồi, mau đứng lên đi.
Hai tên quân sĩ đứng dậy, nhìn Lâm Tịch thân thiện tươi cười, nhất thời lại xấu hổ liếc mắt nhau, cảm thấy vị Lâm đại nhân này quả nhiên bất phàm, không sợ hãi trước vinh nhục.
....
Cùng lúc, có một đội quân thuộc quân bộ vùng núi Dương Tiêm đang mệt mỏi lê bước đi tới đầm Thu Cát.
Cũng ngay thời gian đấy, một tiễn thủ thân mặc áo bào đen, vóc người thon gầy xuất hiện trong tầm mắt các binh sĩ đứng canh trên dài. Ông ta như một con chim ưng cô độc, đi thẳng tới doanh trại quân bộ vùng núi Dương Tiêm ở đầm Thu Cát.