Đường lớn vào trấn Đông Cảng bỗng nổi bụi mù mịt, âm thanh vó ngựa, giáp sắt vang lên ầm ĩ.
Gần như tất cả dân trấn trấn Đông Cảng ùa ra ngoài đường, ngay cả những nơi thường ngày rất ồn ào như chợ cá, phố nước..cũng trở nên yên tĩnh.
Từ tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa truyền đến, toàn bộ dân chúng trấn Đông Cảng biết chuyện họ lo lắng nhất đã tới.
Mặc dù phần lớn dân trấn chất phác không hiểu rõ toàn bộ luật pháp Vân Tần, nhưng từ lúc Ngụy Hiền Vũ rời đi, từ lúc rời khỏi bờ sông, hầu như mọi người đều biết Lâm Tịch đang gặp nguy hiểm.
Tiểu Lâm đại nhân đó đã chiếm được sự tôn kính của họ, vì muốn phơi bày đại án này ra trước ánh sáng, tiểu Lâm đại nhân đã không tiếc thân kháng lệnh, làm trái lại luật pháp Vân Tần.
Nhưng tiểu Lâm đại nhân làm sai sao?
Chỉ vì không muốn sông Tức Tử này đen hơn, chỉ vì muốn điều tra rõ ràng đại án này, một tiểu Lâm đại nhân nghĩa khí như vậy phải trở thành kẻ tù tội sao?
Suy nghĩ của những người dân bình thường đối với chuyện đúng sai rất đơn giản, bọn họ cảm thấy việc này không đúng, không thể nào chấp nhận được.
Không có ai sai khiến, chỉ trong phút chốc các cửa hàng trên phố đã đóng kín lại, thậm chí nhiều ông chủ và tiểu nhị nhiều hàng cá còn chưa kịp đóng cửa hàng đã dứt khoát đi lên phố lớn, hợp với những người khác, tất cả chỉ vì không muốn người đang từ bên ngoài tới dẫn tiểu Lâm đại nhân đi.
Bởi vì quá tức giận, nên họ đi rất yên lặng, nên tiếng vó ngựa từ xa càng rõ ràng hơn. Nhưng tiếng vó ngựa càng rõ ràng, càng làm cho dân trấn phẫn nộ hơn.
- Trời mưa rồi! Xem ra ông trời già cũng không nhịn được.
Ngay lúc này, đột nhiên có những tiếng động rất lạ.
Trời đang quang đãng bỗng nhiên biến đổi đột ngột, những hạt mưa bụi bắt đầu xuất hiện trong không trung.
...
Trong cơn mưa bụi bay lả tả, một đoàn kỵ binh đã xuất hiện lần nữa trong tầm mắt dân chúng trấn Đông Cảng.
Khi thấy đoàn kỵ binh này bất chấp mưa bụi xông đến trước, rất nhiều dân chúng đã mở miệng, nhưng họ không thể nói được lời nào.
Võ quan dẫn đầu vẫn là Ngụy Hiền Vũ toàn thân tản phát khí tức thiết huyết và lạnh lùng, nhưng sau lưng hắn lại không phải là năm mươi kỵ binh như lần đầu đến đây, mà là ít nhất hai trăm kỵ binh.
Trừ những kỵ binh mặc giáp nhẹ ra, phía sau Ngụy Hiền Vũ còn có hơn ba mươi kỵ binh mặc trọng giáp màu đen. Trên người những quân nhân này toát lên sự nghiêm nghị vô hình, chỉ có hơn nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, bên ngoài trọng giáp kim loại màu đen lạnh lẽo được bôi thêm một lớp mỡ, nên hạt mưa bụi không thể nào đọng lại được, chỉ có vô số hạt nước nhỏ rơi lên rồi rớt xuống. Trọng giáp màu đen nặng nề này không phải là hồn binh, nhưng bên trên có khắc rất nhiều hoa văn hình dạng ngọn lửa, làm cho dân chúng trấn Đông Cảng sợ hãi nhất chính là trong tay những quân nhân mặc trọng giáp này có một thanh chiến phủ rất dài, lưỡi rìu khổng lồ màu trắng làm cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Đằng sau những quân nhân này là những kỵ binh tinh nhuệ, phần lớn đã được trang bị trường thương và trường mâu dùng trên chiến trường, khí tức lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi.
Võ quan Ngụy Hiền Vũ lạnh lùng nhìn dân chúng đang đứng trước phố. Nhìn thấy và cảm nhận được nỗi sợ hãi xuất hiện trong ánh mắt nhiều người, hắn liền biết mình mang theo đội quân tinh nhuệ này tới đây là rất chính xác, đã uy hiếp được dân chúng.
- Ta có thể biết mọi người đang nghĩ gì.
Hắn giơ tay cao lên và nắm chặt lại, đoàn kỵ binh đằng sau chỉnh tề chia làm bốn, bắt đầu đi chậm. Đồng thời, âm thanh lạnh lẽo của hắn vang vọng khắp nơi:
- Nhưng mọi người nên hiểu chúng ta là quân nhân, thi hành mệnh lệnh là thiên chức của chúng ta. Hơn nữa, sống dưới luật pháp Vân Tần, thân là con dân Vân Tần, mọi người phải tin tưởng luật pháp Vân Tần, phải tuân theo luật pháp Vân Tần, không nên bị người khác lợi dụng lòng thương mọi người. Cho nên, xin hãy tránh ra.
- Chúng ta không bị ai lợi dụng cả, mọi người đã biết rõ vụ án. Nếu như nói theo ngươi thì người đã làm những chuyện thương thiên hại lý kia chính là bọn quan quân các ngươi, cho nên, chúng ta không thể tin tưởng các ngươi được.
Lập tức có rất nhiều âm thanh vang lên dưới cơn mưa bụi, không ai lùi bước về sau.
- Phản kháng quân đội là là trọng tội, phản loạn.
Ngụy Hiền Vũ vẫn không biến sắc. Đối mặt với dân chúng đang cuồn cuộn như biển trước mặt, hắn chỉ lạnh lùng lên tiếng, giống như đang tuyên bố một sự thật nào đó.
- Chúng ta tay không tất sắt cũng là phản loạn sao?
- Chúng ta không cần đi đâu cả, xem thử bọn hắn làm gì được chúng ta.
Trong lúc nhất thời, càng lúc càng có nhiều âm thanh cổ động hơn từ trong đám đông đang tụ tập phát ra.
Ngụy Hiền Vũ và đoàn kỵ binh chi chít đằng sau đã đến đầu trấn, nhưng dân chúng vẫn không chịu tản đi, nên hắn đành ngừng lại.
- Ta nói rõ ràng một lần nữa, thân là người Vân Tần, tất phải tuân theo luật pháp Vân Tần. Nếu không, xử tử như phản loạn.
Ngụy Hiền Vũ nhìn những người dân không chịu lui bước dưới cơn mưa bụi, lạnh lùng nói.
Nhất thời càng có nhiều âm thanh mắng mỏ hơn vang lên.
Dân chúng vẫn ngăn đường.
Ngụy Hiền Vũ nheo mắt lại, bàn tay nắm lại thành quyền, đưa lên cao.
"Keng!"
Một loạt tiếng kim loại chói tai đồng loạt vang lên, những binh khí lạnh lẽo sáng bóng xuất hiện. Đội trọng kỵ và kỵ binh tinh nhuệ đằng sau hắn đồng loạt giơ cao binh khí trong tay.
Mấy chục kỵ binh sau cùng cũng cầm chặt trường cung.
- Quân nhân Vân Tần chúng ta từ bao giờ đã trở thành như vậy? Binh khí các ngươi chỉ biết hướng về chúng ta sao?
Lập tức có tiếng quát mắng chói tai trong đám đông vang lên.
- Mọi người cần phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng trả lời cho tiếng quát mắng của mọi người là Ngụy Hiền Vũ càng lúc càng lạnh lùng hơn. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn qua dân chúng một lượt, trầm giọng nói:
- Chính nhờ có quân lệnh như sơn, nên quân nhân Vân Tần chúng ta mới có thể khiến đối thủ kinh sợ. Hôm nay, cho dù không phải là mọi người, cho dù phía trước là vực sâu núi đao chắc chắn phải chết, chúng ta chắc chắn sẽ xông qua. Đây là ý chí quân nhân chúng ta, cho nên, mọi người không cần dùng tình cảm khiêu chiến ý chí chúng ta. Mọi người muốn công bằng, cũng chỉ có pháp luật Vân Tần mới giúp mọi người được công bằng, cũng bởi vì mọi người là dân chúng Vân Tần, ta mới nói nhiều như vậy. Cho nên, coi như là lần cuối nói với mọi người cũng được...mời tránh ra.
Bởi vì khí tức trên người Ngụy Hiền Vũ, bởi vì lời hắn vừa nói, dân chúng đang tụ tập đã hơi buông lỏng, nhưng vẫn có nhiều người không thối lui.
- Trừ khi mọi người lấy tính mạng của mình ra đánh đổi, nếu không, không có người nào có thể bức bách quân nhân Vân Tần, bây giờ không có, sau này cũng không.
Ngụy Hiền Vũ không nói thêm gì, khẽ ngẩng đầu lên cao, quyền đang nắm chặt bỗng mở rộng ra.
Chiến mã dưới thân hắn bắt đầu đi tới, đoàn kỵ binh lạnh lẽo phía sau cũng đi tới, hàng loạt binh khí sáng bóng sắc lạnh được giơ lên, từng tiếng dây cung được kéo căng vang lên. Các trường cung đã được kéo căng tới mức thân cung và dây cung tạo thành hình tròn, nhắm thắng tới đường đi phía trước của quân đội.
Ngụy Hiền Vũ có quyết tâm khiến cho không người nào dám hoài nghi, dân chúng chất phác cũng không thể chịu được áp lực do chính những binh khí sắc lạnh kia tạo thành, hầu hết mọi người vội vàng thối lui ra hai bên.
Con đường làm bằng đá xanh nhất thời rộng rãi.
Nhưng tất cả người ngựa lại phát hiện một việc, trên con đường rộng rãi đi thẳng tới phủ tổng trấn này vẫn còn một người trẻ tuổi không lui bước.
Người trẻ tuổi này tên Uông Bất Bình.
Phần lớn dân chúng trấn Đông Cảng không biết người trẻ tuổi này, từ những ống trúc Uông Bất Bình đang cầm trong tay, bọn họ biết đây là một thợ thủ công làm ô dù. Có lẽ vì quá vội vàng tới phố ngăn cản đoàn kỵ binh này, nên cả dụng cụ làm việc hắn cũng chưa buông xuống.
Lúc này đường phố dẫn thẳng tới phủ tổng trấn đã rất rộng rãi, một người trẻ tuổi một mình đứng trên đấy làm khung cảnh trở nên rất kỳ lạ.
Khi thấy dân chúng dưới áp lực tử vong uy hiếp do chính mình tạo nên đã tự giác lui ra hai bên, Ngụy Hiền Vũ đã thầm cười, trong lòng khinh thường toàn bộ mọi người. Nhưng bây giờ, thấy trên phố vẫn còn một người trẻ tuổi ở lại, hắn bất giác cau mày, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
Uông Bất Bình cũng không nhìn đoàn kỵ binh lạnh lẽo trước mặt mình, hắn cứ thế ngồi xuống trên một phiến đá trên đường, bắt đầu gọt trúc, chuyên tâm chế tạo một cây dù. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi tay cũng hơi run rẩy, nhưng từ tư thế hắn đang ngồi mọi người lại cảm nhận được sự cố chấp không nói nên lời.
Cả đường phố nhất thời im lặng không tiếng động.
Một người trẻ tuổi nhu nhược tay không trói gà không chặt, ngồi một mình dưới đất, đối kháng với quân đội Vân Tần mạnh mẽ.
Lại có thêm một ông lão đi ra.
Ông lão này chính là lão Mạc ở tiểu lâu Lâm Giang. Ông ta từ trong đám người bước ra ngoài, đồng thời cầm một băng ghế ở cửa hàng bên cạnh ra cùng, ngồi xuống.
- Chết thì chết!
Lão Mạc vô cùng bình tĩnh, cảm thấy cả đời mình đã sống rất bình thường, nếu lúc chết có thể vang danh một chút thì cũng rất tốt. Cũng bởi vì lão là người đọc sách, bởi vì tâm tính cổ hủ khó đổi, nên ngay lúc ngồi xuống, lão liền dứt khoát nói ba chữ trên.
Một bà lão mộc mạc trên trán bị thương cũng yên lặng đi ra, thản nghiên nghênh đón cái chết sẽ đến với mình bất cứ lúc nào.
Đây là mẫu thân Phùng Trạch Ý. Bà từ trấn Thanh Hà tới, nhưng chỉ thấy được thi thể lạnh lẽo sưng vù của con mình, trong những thiếu nữ được giải cứu cũng không có con dâu bà. Nếu như thế gian này bà đã không còn người thân nào...vậy bà chỉ có thể liều mạng già vì tiểu Lâm đại nhân đã vì bà tra án mà không tiếc lấy thân phạm pháp.
- Quân đội Vân Tần chúng ta thật uy vũ mạnh mẽ đấy.
Tiếng vỗ tay vang lên, một người trung niên đi ra, tới trước người bà lão mộc mạc, ngồi xuống.
Đây là Chu tứ gia.
- Lão Mạc, lúc trước có mạo phạm lão, thật xin lỗi, chỉ vì hiếu thắng mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, hắn thật tình và áy náy khom người với lão Mạc, thấp giọng tạ lỗi.
- Coi như ngươi cũng là một hảo hán, những lời ta nói lúc trước với ngươi bất công rồi. Nếu như lần này ngươi còn sống, ta sẽ bán tiểu lâu Lâm Giang kia cho ngươi.
Lão Mạc nhìn Chu tứ gia một cái, nói.
- Nếu như không có gì kích thích, ta cũng không có hứng thú mua đâu.
Chu tứ gia cười cười, lắc đầu.
Trong khi hai người nói chuyện, càng có nhiều người đi ra.
Có ông lão, bà lão, ngư dân, khuân vác...chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có hơn bốn năm mươi người.
Trên thế gian này thật sự còn rất nhiều người không sợ chết.
Ngụy Hiền Vũ nheo mắt lại. Mặc dù hắn có quyết tâm và ý chí không thể nào rung chuyển được, nhưng hắn cảm thấy đoàn kỵ binh sau hắn đã bắt đầu bối rối.
Ngay lúc này, đám đông đang tụ tập ở cuối đường đột ngột tản ra và dưới cơn mưa bụi đang tuôn rơi, một người trẻ tuổi xuất hiện.
Một thanh niên tay cầm dù che mưa.
Ngụy Hiền Vũ lại nheo mắt.
Thanh niên đang cầm dù này chính là Lâm Tịch.
Phần lớn những người đang đứng đây không bung dù, mặc cho những hạt mưa bụi rớt xuống làm ướt mình. Nhưng việc Lâm Tịch cầm dù lại không khiến bất kỳ người dân nào bất mãn, bởi vì trong tay hắn đang cầm một bản công văn niêm yết, hắn cầm dù là vì không muốn bản công văn này bị nước mưa làm ướt.
Ngay lúc thấy rõ dấu ấn màu đỏ trên bản công văn yết bản trong tay Lâm Tịch, Ngụy Hiền Vũ bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh.
Sao có thể như vậy?
Hắn tới rất nhanh, hơn nữa, ở trấn này có không biết bao người dù liều mạng mình cũng không muốn bản công văn này được hoàn thành, cho dù quan viên ở phòng Thượng sơ có cố ý giúp đỡ thì Lâm Tịch cũng không thể hoàn thành bản công văn này nhanh như vậy được. Bởi vì chỉ cần hắn đến trấn Đông Cảng này, Lâm Tịch đã không thể làm Đề bộ được, mà là một kẻ tù tội, hắn có thể ngăn cản hết mọi việc Lâm Tịch làm. Nhưng hắn không biết Lâm Tịch đã làm cách nào lại khiến bản công văn này hoàn thành nhanh như vậy.
Dưới cơn mưa phùn, Lâm Tịch đang cầm dù dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Ngụy Hiền Vũ. Hắn chậm rãi lấy bản công văn yết bảng dán lên chỗ thông báo cáo thị có mái hiên che mưa, sau đó xoay người nhìn Ngụy Hiền Vũ ở nơi xa, khẽ mỉm cười nói:
- Ngụy Hiền Vũ, sao ngươi tới chậm vậy?
Ngụy Hiền Vũ trầm mặc nhìn Lâm Tịch, sau mười mấy tức yên lặng hắn mới lên tiếng:
- Nghi phạm Lâm Tịch, ngươi biết tội chưa?